Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Việt Cơ
  3. Chương 257: Vây
Trước /381 Sau

Việt Cơ

Chương 257: Vây

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chúng Sở mặc không thể làm gì khác ngoài việc chắp tay tỏ ý buông tha Vệ Lạc.

Vệ Lạc nhìn bọn họ, trong lòng trăm mối suy tư. Đột nhiên, ánh đèn bên hồ bừng sáng!

Mọi người ngạc nhiên, đồng loạt nhìn theo ánh sáng.

Chỉ thấy bên bờ hồ, hàng trăm chiếc thuyền đồng loạt tách ra, dưới ánh lửa rực rỡ, từng người từng người mặc áo giáp da trâu, đeo kiếm, chèo thuyền tiến về phía mọi người.

Trên chiếc thuyền đi đầu cắm một lá cờ, trên lá cờ đỏ, một chữ "Sở" lớn đang đón gió tung bay.

Hàng trăm chiếc thuyền, khoảng một ngàn người đến. Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, nhìn những người đó hùng hổ tiến đến.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: "Những người Sở này muốn làm gì?"

Không ai trả lời câu hỏi của họ.

Dưới màn đêm, hàng trăm chiếc thuyền chỉnh tề tản ra, tạo nên những con sóng cuồn cuộn, chỉ trong chốc lát đã đến bên ngoài nhóm tông sư.

Nhóm tông sư vẫn còn vẻ mặt kinh ngạc mang theo một chút suy tư. Không ai hoảng sợ, thậm chí không ai để ý. Phải biết rằng, nơi đây tụ tập toàn những nhân vật xuất chúng nhất, dù là ai đến, họ cũng không thể hoảng loạn.

Chỉ trong chốc lát, hàng trăm chiếc thuyền dàn hàng ngang, chặn một nửa dòng sông. Trong những tia nước bắn lên cao, chỉ trong nháy mắt, những chiếc thuyền chỉ còn cách nhóm thuyền của chúng Củ Tử khoảng 300 bước. Họ tiến về phía khu vực các nước Tống, Ngô,...., chặn đường đi một cách kín đáo.

Một người giơ tay lên, lá cờ trong tay vung từ trái sang phải! Theo lá cờ giương lên, các thuyền từ từ dừng lại.

Một người Sở mặc chủ trì đại hội Củ Tử đứng trên thuyền, quát lớn: "Các ngươi là ai? Muốn làm gì?"

Một chiếc thuyền tiến ra.

Đứng ở phía trước là một vị tướng quân mặc áo giáp bạc. Hắn ta chắp tay về phía Sở mặc, cao giọng nói: "Biết chư vị Củ Tử đang tụ hội ở đây, không dám quấy rầy. Tuy nhiên, quốc thù khó quên, xin chư vị tông sư cho phép chúng ta bắt một phụ nhân!"

Mọi người đồng loạt kinh ngạc. Từng trận xôn xao vang lên.

Vô số người quay đầu lại đồng loạt nhìn về phía Vệ Lạc.

Dưới ánh lửa, Vệ Lạc vẫn duyên dáng đứng đó, bộ y phục màu tím nhạt, khuôn mặt tuyệt mỹ như hoa của nàng, trong phút chốc trở nên vô cùng nổi bật.

Vị tướng quân áo giáp bạc tiếp tục cao giọng: "Chư vị đều là nhân vật kiệt xuất của các nước, chúng ta ngưỡng mộ và kính trọng, không dám bất kính. Tuy nhiên, phụ nhân này hành tung bí ẩn lại giỏi dịch dung, hôm nay không bắt được, ngày khác không biết sẽ trốn đi đâu. Xin chư vị nhường đường, cho phép người Sở chúng ta giải quyết mối thù sâu đậm với nàng ta!"

Dứt lời, vị tướng quân áo giáp bạc cúi đầu, vái chào mọi người xung quanh.

Mọi người chỉ trầm mặc một lát, rồi lần lượt chèo thuyền lùi về phía sau, tản ra theo hướng ngược lại với quân Sở, chỉ trong chốc lát, ngoài thuyền của Vệ Lạc không còn một ai. Trên mặt sông rộng lớn, dưới ánh sao mờ ảo, chiếc thuyền của nàng cô độc trôi nổi trên mặt nước, đối diện với hàng trăm chiếc thuyền của quân Sở.

Chỉ trong chớp mắt, thuyền của các tông sư các nước đã cách nơi này chừng năm sáu trăm bước. Ánh đèn của họ cũng theo thuyền tản ra, rơi rụng trên sông. Ánh lửa từ sáng như ban ngày trở nên lốm đốm, mờ ảo. Trong phút chốc, khuôn mặt Vệ Lạc cũng tối sầm lại, chỉ có đôi mắt mặc ngọc của nàng vẫn sáng lấp lánh trong bóng đêm.

Ân Duẫn vẫn ở đó.

Hắn khoanh tay lặng lẽ đứng ở đuôi thuyền, bình thản nhìn cảnh tượng này. Cùng với Vệ Lạc, một đầu một đuôi, trong bóng đêm tạo thành hai bức tượng vĩnh cửu.

Vị tướng quân áo giáp bạc lại chắp tay, hướng về phía các tông sư đã tản ra, nói lớn: "Đa tạ chư vị đã giúp đỡ."

Nói xong, hắn ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Vệ Lạc.

Không chỉ có hắn ta, lúc này trong số hàng trăm chiếc thuyền, đã có mười chiếc tiến ra. Những người đứng giữa thuyền đều nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

Vị tướng quân áo giáp bạc nhìn chằm chằm Vệ Lạc một lúc, rồi chắp tay về phía Ân Duẫn sau lưng nàng, thở dài: "Ân công! Người Sở chúng ta đã lập lời thề máu, nếu không lấy đầu phụ nhân này để tế tiên vương, cả đời hồn phách sẽ không được về tông miếu. Mong Ân công hiểu cho mối thù máu giữa chúng ta và phụ nhân, tạm thời tránh sang một bên."

Lời của vị tướng quân áo giáp bạc vừa dứt, sắc mặt các tông sư đều thay đổi.

Hồn phách không được về tông miếu? Đây quả thật là lời thề máu! Xem ra những người Sở nhất định phải g iết chết phụ nhân này.

Vị tướng quân áo giáp bạc nói đến đây, trên hàng trăm chiếc thuyền, khoảng một nghìn người đều ngẩng đầu nhìn về phía Ân Duẫn.

Trong mắt những người này mang theo sát khí, đây là sát khí không hề che giấu.

Ân Duẫn khoanh tay, thản nhiên nhìn bọn họ nói: "Không cần nhiều lời!"

Hắn chỉ nói bốn chữ này.

Thực tế, những người đó hỏi câu này quả thật là thừa. Nếu Ân Duẫn nói gì, mọi chuyện sẽ dễ dàng được thu xếp. Nhưng hắn vẫn là Ân Duẫn sao?

Vị tướng quân áo giáp bạc rõ ràng cũng chỉ là hỏi cho có lệ. Sau khi nhận được câu trả lời của Ân Duẫn, hắn ta gật đầu: "Nếu vậy, Ân công đừng trách chúng ta bất kính."

Nghe vậy, Ân Duẫn đạm mạc cười.

Vị tướng quân áo giáp bạc giơ cờ nhỏ lên, các thuyền từ từ tản ra, chậm rãi tiến về phía thuyền của Vệ Lạc và Ân Duẫn. Cùng lúc các thuyền tiến tới, trên mỗi chiếc thuyền đều có ba kiếm sĩ ngồi xổm. Bọn họ đang giương cung lắp tên, mũi tên lạnh lẽo dày đặc chĩa về phía Vệ Lạc!

Ân Duẫn bước đến sau lưng Vệ Lạc, cau mày, trầm giọng nói: "Trong số những người này có khoảng mười cao thủ cấp tông sư! Họ đều là khách quý trong phủ các công khanh của nước Sở. Ngoài họ ra, những người chèo thuyền khác cũng đều có thân thủ bất phàm, hầu như đều là cảnh giới tông sư. Những người giương cung lắp tên kia, cũng là những nhân vật cấp Đại Kiếm Sư. Vệ Lạc, xem ra để đối phó với nàng, các thế lực của nước Sở đã dốc toàn lực."

Nói đến đây, giọng hắn trầm xuống: "Nàng là phụ nhân, không cần phải đối đầu trực diện với bọn họ. Đi thôi!"

Hắn vừa dứt lời, đã liếc thấy phía sau mình, những Sở mặc kia cố ý vô tình đã chặn đường đi của hai người! Không chỉ có những Sở mặc này, những tông sư có quan hệ tốt với người Sở cũng đã chèo thuyền đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

Họ không còn đường lui!

Đây là một cái bẫy đã được lên kế hoạch từ trước!

Kể cả những mặc giả kia, tuy rằng đã hứa với Ngư Công (nam nhân trung niên đấu kiếm với Vệ Lặc lúc nãy) sẽ không ám sát Vệ Lạc nữa, nhưng trong tình huống này, giả vờ cản đường cũng không hề do dự.

Chỉ trong nháy mắt, hai người đã bị bao vây, xung quanh toàn là thuyền của người Sở! Những người này tản ra xung quanh, chèo đến phía sau, năm sáu trăm mũi tên dài đã giương cung lạnh lùng chĩa về phía hai người Vệ Lạc!

Thật sự là chỉ trong nháy mắt! Vệ Lạc và Ân Duẫn phản ứng không thể nói là không nhanh, nhưng đối phương đã có chuẩn bị từ trước, lại có lợi thế địa hình. Ngay cả Ân Duẫn có thân thủ cao cường, trong tình huống này e rằng cũng khó thoát!

Trong sự trầm mặc, tiếng nước gợn sóng, thanh âm nói nhỏ của vài tông sư truyền đến: "phụ nhân này gây họa vô số. Lần này lấy được đầu nàng ta, cũng có thể yên tâm một chút."

"Tuy nhiên, đáng tiếc cho Ân công!"

"Đúng vậy! Mặc Ẩn môn này hành sự không theo lẽ thường, thích nhúng tay vào ân oán của người khác. Sớm muộn gì cũng sẽ chết, lần này chết cùng với phụ nhân cũng coi như là hương tiêu ngọc vẫn."

"Ha ha ha."

Trong những tiếng thì thầm khe khẽ, các tông sư nước Tấn chỉ đứng ngoài quan sát, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, dường như không có ý định nhúng tay, cũng không quan tâm đ ến sự sống chết của Vệ Lạc. Chúng người Sở nhìn họ một lượt, thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

Vị tướng quân áo giáp bạc lại vung cờ, các thuyền tiến lại gần, chậm rãi áp sát về phía hai người Vệ Lạc cô độc.

Vệ Lạc mím chặt môi.

Nàng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Ân Duẫn, trong đôi mắt mặc ngọc chỉ toàn là xin lỗi, cùng với một tia cảm xúc khó tả.

Nhìn hắn, nàng khẽ nói: "Quân....," mới nói một từ, nàng liền không nói được nữa. Đến nước này, nếu nàng bảo hắn bỏ mình mà chạy trốn, đó chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hắn.

Ân Duẫn ôn như nhìn nàng, thấy nàng muốn nói lại thôi, không khỏi bật cười.

Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vệ Lạc, thở dài: "Ta không ngờ, người Sở lại quyết tâm giết nàng đến vậy."

Trong giọng nói của hắn có sự hối hận.

Vệ Lạc hiểu, hắn đang hối hận vì đã đồng ý để nàng đến đây.

Nhưng Vệ Lạc không hối hận, nàng biết, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, không phải nàng muốn tránh là có thể tránh được. Trừ phi nàng từ nay dịch dung đổi họ, ẩn cư trong núi rừng mười mấy năm, có lẽ mới có thể thay đổi vận mệnh. Nàng muốn đường đường chính chính xuất hiện trước mặt thế nhân, cửa ải này nhất định phải vượt qua.

Chỉ là, nàng cùng Ân Duẫn đều xem nhẹ quyết tâm giết nàng của người Sở. Từ trước đến nay, bất kể là chư hầu quốc gia nào, trong nước đều chia bè kết phái, rất ít khi có ý kiến thống nhất. Càng không bao giờ từ bỏ định kiến, hợp lực làm việc gì.

Đặc biệt là người Sở, luôn luôn kỷ luật lỏng lẻo, mỗi người một ý.

Cho nên, Vệ Lạc và Ân Duẫn đều cho rằng lần này đến đây, họ chỉ phải đối mặt với sát ý của Sở mặc. Nếu có thể hóa giải sát ý của họ, từ nay về sau Vệ Lạc có thể bớt đi một nửa gánh nặng.

Nhưng họ không ngờ, Vệ Lạc lại khiến tất cả các thế lực, tất cả các phe phái của người Sở từ bỏ định kiến liên kết lại với nhau. Nhiều thế lực liên thủ như vậy, lại bất tri bất giác tập hợp thành một đội ngũ hùng mạnh, hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối, có thể dễ dàng gi ết chết Vệ Lạc và Ân Duẫn!

Họ không biết, lúc này ở nước Sở đã âm thầm lan truyền một lời tiên tri của thầy vu. Lời tiên tri đó khiến người Sở tin rằng, sự suy vong của nước Sở là do phụ nhân Vệ Lạc gây ra, và chỉ cần giết nàng, nước Sở sẽ có thể khôi phục lại sự cường thịnh trước đây.

Lời tiên tri này chỉ là một lời nói dối do một thế lực nào đó bịa ra để xoa dịu lòng dân, để chuyển hướng sự phẫn nộ của dân Sở đối với sự thất đức của Sở vương, dẫn đến suy yếu quốc lực, nhưng lời nói dối này lại thật sự đẩy Vệ Lạc vào chỗ chết.

Tình thế đã chuyển biến theo chiều hướng xấu nhất. Xung quanh toàn là cung thủ cấp Đại Kiếm Sư, bên cạnh còn có mười tông sư như hổ rình mồi.

Lần này, họ thực sự rơi vào tuyệt cảnh!

Đây là một cuộc vây bắt tuyệt đối phong sát!

Vệ Lạc mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra trận này được sắp đặt như vậy, chính là vì người Sở muốn lấy mạng nàng! Địa hình mà nàng vốn cho là có lợi nhất cho mình, trong nháy mắt đã biến thành tử địa!

Chú thích:

Sở mặc, tức là những người nước Sở theo trướng phái Mặc gia (Mặc gia là một trong 100 đạo phái thời bấy giờ, cùng với Nho gia, Đạo gia....). Cách gọi Tấn mặc, Tần mặc cũng tương tự như vậy.

Quảng cáo
Trước /381 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Không Phải Là Cao Nhân Cái Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net