Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Việt Cơ
  3. Chương 60: Công Tử Kính Lăng
Trước /381 Sau

Việt Cơ

Chương 60: Công Tử Kính Lăng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vệ Lạc thoắt quay đầu nhìn về phía một chiếc xe ngựa đang chầm chậm chạy vào quảng trường, không hề chớp mắt!

Trước giờ nàng chưa từng biết, có một ngày mình sẽ khát vọng một người xuất hiện đến thế.

Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ rằng, có một khắc mình nghe được tên công tử Kính Lăng, sẽ lại cảm động, thoải mái cùng chờ mong đến thế!

Công tử Kính Lăng đến!

Tất cả các quý nhân đều quay đầu, đồng loạt nhìn về phía xe ngựa đang chậm rãi dừng lại. Có không ít quý nhân thậm chí đứng dậy, vẻ mặt chuyển sang nịnh nọt.

Nhóm quý nữ hai mắt tỏa sáng, trông ngóng nhìn người đang chậm rãi xuống xe ngựa kia, không ít người đã ửng đỏ hai gò má.

Vẻ mặt công chúa Hoà Khương cũng có chút biến hóa, y thị khó khăn lui tháp kỷ của mình ra sau rồi co rụt sang bên, ngũ quan phì mỡ trên mặt như ngâm nước, chóp mũi bắt đầu chảy mồ hôi hột, mà mới khắc trước thì không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại.

Vệ Lạc chỉ chớp mắt liền phát hiện tất cả mọi người ở đây đều mang chút sợ hãi.

Khi tất cả các quý nhân đều rụt về chỗ tối, thì Vệ Lạc cũng không lui ra, mà lại tiến lên một bước, để mình hoàn toàn hiện ra dưới ánh đuốc.

Trong bóng tối, công tử Kính Lăng cả người bào phục màu đen viền vàng chậm rãi đi tới, khiến người ta khiếp sợ chính là, bên cạnh hắn thậm chí không có lấy một tùy tùng, một kiếm khách!

Nhìn bóng người từ trong tối ra sáng, tỏ rõ vẻ cao to uy nghiêm cực kỳ, bất tri bất giác, Vệ Lạc vừa nóng lòng, vừa hy vọng.

Chỉ chốc lát, công tử Kính Lăng thản nhiên xuất hiện trong ánh đuốc, dừng lại cách hàng tháp kỷ năm mươi thước.

Dường như không hẹn mà cùng, toàn bộ quý nhân đều đứng dậy, công chúa Hòa Khương kia nhất thời không cẩn thận, đang lúc giãy dụa đứng lên thì bổ nhào về trước, suýt chút nữa ngã xuống đất. May là từ trong tối có hai kiếm khách lao ra đỡ y thị, giúp y thị đứng vững lại.

Sau khi các quý nhân đứng lên, đồng thời cúi đầu, chắp tay, cao giọng cười lấy lòng, "Gặp qua công tử Kính Lăng!"

Trên khuôn mặt như điêu khắc của công tử Kính Lăng mang theo nụ cười nhàn nhạt, như có như không, thấy mọi người hành lễ, hắn hơi gật đầu rồi không để ý nữa.

Hắn nhanh chân đến phía trước mấy tháp kỷ chủ toạ, sau đó, ung dung ngồi xuống tháp đang trống chính giữa.

Mãi đến khi hắn an vị xong, các quý nhân mới lục đục ngồi xuống, từng bàn toạ ngồi lệch, vẻ mặt cung kính.

Đôi mắt công tử Kính Lăng sâu như đêm đen lẳng lặng đảo khắp mọi người, hai tay đặt hờ trên đầu gối, thân mình thẳng tấp, chuyển qua Vệ Lạc, như cười như không liếc nàng một cái.

Hắn đang ra hiệu cho mình mở miệng!

Cũng không biết tại sao, Vệ Lạc lại rõ ràng ý nhìn này của hắn.

Nàng vội vã lui về sau ba bước, quỳ một chân trên đất về phía trước, hai tay chắp lại, cúi đầu cao giọng nói: "Công tử, tiểu nhân có một chuyện không rõ!"

Công tử Kính Lăng nhàn nhạt liếc nàng một cái, tay thon dài vỗ lên tửu châm trên kỷ, nói: "Nói đi."

Vệ Lạc ngẩng đầu lên, hai mắt nàng sáng long lanh đối diện gương mặt tuấn mỹ của công tử Kính Lăng, cao giọng nói rằng: "Tiểu nhân tuy nhỏ, nhưng lại do người khác tặng cho công tử, cũng là kẻ công tử phân cho sự vụ! Như vậy, tiểu nhân đã là nô bộc của công tử! Thân là nô bộc của công tử, sao có thể bị người khác dễ dàng bắt bớ, tuỳ ý xỉ nhục?"

Vệ Lạc sang sảng nói tới đây, trong đôi mắt sáng dợn sóng cực nhanh che đi một tia giảo hoạt, giọng nàng cất cao, lớn tiếng nói: "Công tử lấy uy đứng trong thiên hạ, thế nhân nghe tiếng thì hoàn toàn thán phục! Cũng không biết tự khi nào, người khác có thể tự do ra vào trong phủ công tử, mặc tình bắt bớ, chém giết người của công tử?"

Vệ Lạc sang sảng nói, âm thanh lan khắp, vang vọng từng hồi trên không quảng trường.

Các quý nhân đồng loạt á khẩu, chủ sự mập mạp đang cẩn thận khom lưng đứng sau công tử Kính Lăng kia mồ hôi đã thấm ướt áo bào, công chúa Hòa Khương cũng xanh cả mặt.

Vệ Lạc rõ là đang dùng kế ly gián! Trước mặt tất cả mọi người nghi hoặc uy tín của công tử Kính Lăng, nàng đang ép công tử Kính Lăng vì mình ra mặt, cứu mình thoát khỏi tay độc phụ Hòa Khương kia!

Đúng vậy, nàng đang ép hắn.

Vừa nãy công tử Kính Lăng liếc nàng một cái, không biết vì sao, Vệ Lạc cảm giác rõ hắn đang ngầm ám hiệu cho mình, muốn mình cầu cứu, xin hắn lượng thứ. Nhưng, Vệ Lạc lại không muốn như thế.

Bởi vì nàng không thể mạo hiểm, nàng không thể mong đợi lòng nhân từ ở công tử Kính Lăng! Việc này liên quan tới sống chết, nàng muốn dùng thủ đoạn thoả đáng nhất, hiệu quả nhất!

Nàng biết, trong trường hợp trước công chúng như vầy, ở giữa hơn trăm quý nhân, bộ mặt tôn nghiêm của công tử Kính Lăng sẽ lớn hơn tất cả, dẫu mình nghi vấn khiến hắn bất mãn, hắn cũng không thể không vì bản thân ra mặt.

Vệ Lạc một câu nói xong, lưng ưỡn thẳng tắp, hai mắt sáng lấp lánh đối diện với công tử Kính Lăng.

Công tử Kính Lăng lười biếng liếc nhìn nàng.

Trong bầu không khí yên tĩnh ngay cả hô hấp cũng ngột ngạt, hắn rốt cuộc chậm rãi mở miệng, "Quả thế."

Hắn thừa nhận!

Vệ Lạc thở nhẹ một hơi, nàng cũng không cứng rắn chống đỡ được nữa, vội vã cúi đầu, thân mình nằm phục về trước, sát đất, cực kỳ cung kính cao giọng nói: "Công tử anh minh!"

Công tử Kính Lăng nhìn nàng nằm mọp trước chân mình, lạnh nhạt nói: "Quỳ đi!"

"Dạ!"

Vệ Lạc thấp giọng đáp xong, liền không hề động đậy mà tiếp tục quỳ rạp sát đất như vậy. Hiển nhiên, đây là hắn đang trừng phạt.

Công tử Kính Lăng xử lý Vệ Lạc xong, hững hờ ngẩng đầu, hắn bưng rượu từ trên kỷ lên, chậm rãi uống một ngụm.

Trong một mảnh yên lặng, hắn cười nhạt, "Ngày đêm thiết yến, quảng trường cũng bố trí tửu khê! Bản công tử lại không biết rằng, người Tấn ta đã xa xỉ đến vậy rồi!"

Hết thảy quý nhân đều cúi đầu, ai cũng không dám nhìn thẳng hai mắt hắn.

Ánh mắt công tử Kính Lăng đảo qua các xử nữ nâng tửu khê yến, hắn vừa làm thế, một quý nhân lập tức run giọng quát: "Lui! Nhanh lui xuống!"

Các xử nữ được cho phép, liền rối rít thả ống trúc trên đầu xuống, lật đật đứng lên. Các nàng quỳ quá lâu, hai chân đã sớm mất hết cảm giác, quýnh quánh đứng dậy như vậy, nhất thời nhiều người ngã sấp xuống, chỉ nghe thấy "ầm ầm đinh đinh" tiếng ống trúc rơi vỡ, tiếng rượu đổ vang lên, trong nháy mắt, nơi đó đã bừa bộn không thể tả.

Công tử Kính Lăng mặt không cảm xúc nhìn tình cảnh này, tận khi các xử nữ đứng lên hết, hoảng loạn nhặt ống trúc lui về phía sau, hắn mới lạnh nhạt nói: "Từ nay về sau, đất Tấn không được có tửu khê nữa!"

Chúng quý nhân đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt đã đồng thời lớn tiếng đáp: "Dạ!"

Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần công tử Kính Lăng không tức giận, bãi bỏ tửu khê có là gì.

Đáp xong, các quý nhân đồng loạt cúi đầu, mỗi người đều cố gắng giấu mình nơi chỗ tối công tử Kính Lăng không nhìn tới được.

Công tử Kính Lăng chuyển mắt qua, chậm rãi, mặt vô cảm nhìn công chúa Hòa Khương.

Công chúa Hòa Khương giết người vô số, độc ác vô cùng, nhưng y thị đều giống mọi người, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh không gợn sóng của công tử Kính Lăng, thì cảm giác duy nhất chính là hoảng sợ đến dời núi lấp biển.

Bất tri bất giác, y thị run rẩy, thân thể to béo ấy vừa run, nhất thời cái kỷ trước người y thị cũng bị đụng đến rung lên.

Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm y thị, rốt cuộc mở miệng, "Hòa Khương, ngươi chính là người Hòa tộc, em gái lại là sủng cơ của phụ Hầu ta, cả tộc quy thuận nước Tấn cũng đã nửa năm?"

Công chúa Hoà Khương run rẩy, lắp ba lắp bắp nói: "Đúng vậy."

Công tử Kính Lăng rũ mi mắt, ngón tay chốc chốc lại gõ lên mặt kỷ, lạnh nhạt nói: "Nửa năm qua, ngươi mua tới ba mươi đồng nam xử nữ, toàn bộ đều bị bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da) mà chết, xương sọ làm thành tửu khí! Nghe nói hai tháng trước, ngươi không còn yêu thích đồng nam xử nữ, ngược lại yêu thích kẻ sĩ có học?

Sắc mặt Hoà Khương thoắt trắng bệch, lỗ mũi đầy đặn liên tục phập phồng, môi mỏng giật giật, muốn giải thích cái gì đó, nhưng nhất thời không phát ra được tiếng nào.

Giọng nói nhàn nhạt của công tử Kính Lăng bay trong trời đêm, quanh quẩn phía trên đỉnh đầu Vệ Lạc đang còn quỳ rạp dưới đất, "Tuy ngươi

không dám ra tay với hiền sĩ, nhưng nghe nói nếu là nô lệ biết chữ, ngươi liền thích thú trói về, đã bắt bảy người vào phủ, cũng làm tửu khí?"

Tiếng nói của hắn rất nhạt, rất nhạt, trên gương mặt tuấn mỹ cũng rất ôn hoà

"Lập cập lập cập..." Một tràng tiếng hàm răng va vào nhau truyền đến, là hàm răng của công chúa Hoà Khương đang đánh run. Y thị run run, thân thể to béo không chống đỡ được, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, y thị nặng nề ngã ra, đổ vật lên cái kỷ phía sau. May mắn quý nữ ngồi sau lưng y thị chê y thị đầy mùi mồ hôi khó ngửi, nên ngồi cách xa một chút, ngược lại không bị va trúng.

Công tử Kính Lăng không nâng mắt, hắn từ từ nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Hoà tộc chẳng qua chỉ là Man di (dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa), tuy có ba vạn giáp sĩ, Kính Lăng ta chỉ cần ba ngàn quân sĩ đã có thể diệt sạch. Lúc trước phụ Hầu nhân ái lương thiện, không muốn giết chóc, nên chấp nhận các ngươi quy hàng. Hiện tại, ngươi ở Tân Điền ta có cử chỉ tàn bạo, giết kẻ sĩ có học, khiến hiền sĩ các nơi đều nói phụ hầu ta nào khác Thương Trụ!"

Lời hắn rất ôn hòa, rất bình tĩnh, nhưng ngữ khí lạnh lùng nhàn nhạt kia lại vang thật xa trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, không biết tại sao, các quý nhân đồng loạt rùng mình một cái, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Mắt công tử Kính Lăng cũng không nâng, tiếp tục nói: "Sĩ chính là nền tảng của đất nước! Đức chính là nền tảng của quân chủ! Vì nghĩ cho nước Tấn, vì lo cho phụ hầu, ta không thể tha cho ngươi."

Hắn mới nói tới đây, công chúa Hòa Khương cảm giác được nguy cơ tử vong, không kịp sợ sệt, y thị vùng vẫy bò dậy, the thé giọng gào khóc: "Kính Lăng, ngươi dám giết ta? Em gái ta chính là người quân hầu yêu nhất! Em trai ta thân là thái sư! Hòa tộc ta vì nước Tấn lập nhiều công lao hiển hách! Ngươi dám giết ta?"

Giọng y thị khàn khàn the thé, tiếng thét mang theo tuyệt vọng và sắc nhọn, vang xa giữa trời đêm, tựa như tiếng cú đêm khóc kêu.

Công tử Kính Lăng lại chẳng để ý, hắn đợi đến khi công chúa Hoà Khương gào thét xong, mới nhàn nhạt quát lên: "Ai muốn ra tay?"

Lần này là hắn hỏi các quý nhân trong quảng trường!

Tận đến giờ phút này, các quý nhân mới ý thức được, bên người công tử Kính Lăng một kiếm khách cũng không có, nói chi là quân sĩ.

Nhưng bọn họ ý thức được điểm này, lại cũng không dám trái ý hắn. Trong nháy mắt, Vệ Lạc nghe được bảy tám giọng nói khẩn thiết kêu lên cùng lúc: "Công tử, ta nguyện ra tay!" "Độc phụ như vậy, nguyện thay công tử diệt trừ!"

Trong tiếng hò thét loạn xạ, công tử Kính Lăng phất phất tay, tay của hắn giơ lên, hết thảy âm thanh đều im bặt.

Hắn ngẩng đầu, chậm rãi đứng dậy, từ tốn nói: "Phụ Thông, bêu đầu!

Trong lúc đám quý nhân đang hâm mộ, một quý nhân cao gầy quỳ ngồi ở hàng sau, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, được sủng mà lo đứng lên, hai tay chắp lại, cao giọng kêu lên: "Phụ Thông lĩnh mệnh công tử!"

Vệ Lạc ngẩn ra, nàng thấy Kính Lăng từ từ đi tới xe ngựa.

Không chờ hắn dặn dò, Vệ Lạc liền loạng choạng bò dậy, phủi sạch bụi trên đầu gối, chạy nhanh về phía sau công tử Kính Lăng. Đi theo hắn, chỉ chốc lát nàng đã biến mất trong bóng tối.

Sau lưng bọn họ, chủ sự mập mạp kia đã co quắp ngã xuống đất từ lâu, mềm nhũn người. Từ đầu đến cuối, công tử Kính Lăng đều không thèm liếc ông ta một cái, nhưng ông ta biết rõ, tiểu nhi kia thực sự là người trong phủ công tử Kính Lăng, bất luận sống chết bản thân và chỗ dựa đều không có tư cách nhúng tay. Nhưng mà bọn họ đã nhúng tay vào. Bởi vậy, trừng phạt còn ở phía sau!

Quảng cáo
Trước /381 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tuyệt Đỉnh Đường Môn

Copyright © 2022 - MTruyện.net