Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Việt Cơ
  3. Chương 64: Nghỉ ngơi
Trước /381 Sau

Việt Cơ

Chương 64: Nghỉ ngơi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Công tử Kính Lăng cúi đầu, lẳng lặng nhìn Vệ Lạc vẫn không nhúc nhích, hồi lâu, khóe môi gợi lên một chút tươi cười nhợt nhạt.

Hắn khoan thai đi đến trước mặt Vệ Lạc, khom lưng, vươn tay ra.

Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Vệ Lạc một cái. Động tác này nhẹ nhàng chậm rãi, vô cùng tao nhã.

Sau đó, hắn đứng dậy, nói: "Mang đến trắc điện!"

"Dạ."

Hai thị tỳ tiến lên nâng Vệ Lạc, ném nàng lên trên giường trong trắc điện.

Thị tỳ vừa đi, Vệ Lạc liền mở mắt.

Ngất xỉu, là nàng giả vờ.

Chuyện này rất nguy hiểm, nhưng Vệ Lạc đã thực sự loạn vô cùng. Nàng vừa đói bụng vừa buồn ngủ lại phải chịu đựng một trận hoang mang mãnh liệt nhất từ trước tới giờ, một ít thần trí còn sót lại đang một mực cảnh cáo nàng: dưới tình huống này, nàng sẽ sai lầm, nàng sẽ khiến công tử Kính Lăng hoài nghi.

Các nhân tố đan xen nhau, làm đầu óc nàng loạn tùng phèo, cả người ngơ ngơ ngác ngác, căn bản không nghĩ phải làm gì mới thoát khỏi tình cảnh kia. May lúc nàng đã chịu không nổi thì trước mắt biến thành màu đen, đầu choáng váng muốn ngã nhào, nàng nhập vào thân thể có tim không khỏe, tuy đã tự luyện kiếm đến nay không còn bị như thế, nhưng nàng vẫn có thể nhân cơ hội té xỉu mà.

Vệ Lạc vô lực chớp chớp con mắt chua mỏi, hoảng hốt liếc nhìn hướng hai thị tỳ vừa rời đi, vui mừng thầm nghĩ: haiz, rốt cục đã qua.

Vừa nghĩ xong, nàng liền thả lỏng ngủ say như chết.

Vệ Lạc tỉnh dậy là lúc bụng đang đói cồn cào, nàng vừa mở mắt, đã cảm thấy dạ dày quặn lên cực kỳ đau đớn.

Chính vào lúc này, một giọng nói thiếu nữ thanh tao trầm thấp truyền đến, "Có dùng bữa không ạ?"

Vệ Lạc ngẩn ra, nàng vừa nghe từ "dùng bữa" thì nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn.

Một thiếu nữ bước nhẹ đến gần nàng, nàng ta bưng thực hạp, trên hạp để một bát cháo bằng sứ. Vệ Lạc nhìn thì thấy cháo là do ngô nấu thành, lại nuốt nước miếng vài lần. Nàng gian nan dời tầm mắt từ bát sứ đi chỗ khác, nhìn chung quanh.

Xung quanh vắng người, đây là một căn phòng rất lớn, sàn nhà lát ngọc thạch, giường làm bằng gỗ tử đàn, giường cách giường hai lớp màn che, và một mành châu. Hơn nữa, phòng này tổng cộng có bốn giường như thế. Nàng ngủ trên một trong các giường đó.

Thiếu nữ đang đứng đầu giường nàng, bên cạnh cũng không có người ngoài, xem ra, bát cháo kia thật là cho nàng ăn.

Vệ Lạc hai tay chống eo ngồi dậy, nàng nhìn thiếu nữ kia, cười vô cùng đôn hậu, "Cám ơn cô nương."

Thiếu nữ miễn cưỡng cười đáp lại, nàng ta tiến lên một bước đi tới đầu giường Vệ Lạc, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, nửa người trên ưỡn thẳng tắp, thực hạp nâng qua đỉnh đầu trình lên Vệ Lạc, nhẹ giọng nói: "Mời dùng."

Vệ Lạc đưa tay tiếp nhận, bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ. Dù nàng ăn rất vội vàng, thân thể này vẫn theo bản năng duy trì một số thói quen.

Tuy chỉ ăn từng ngụm nhỏ, nhưng cháo này vào miệng là tan ngay, lại không nóng, chỉ một phút Vệ Lạc đã ăn xong. Nàng cầm bát đặt lên thực hạp, lần thứ hai cảm ơn.

Thiếu nữ cúi đầu, chậm rãi lui ra.

Vệ Lạc hơi lim dim mắt, hưởng thụ dư vị tuyệt ngon của chén cháo này - đây là lần đầu tiên từ khi nàng đến quý địa được ăn một chén cháo nấu toàn bằng ngô! Lại thêm sau hai ngày đói bụng, Vệ Lạc cảm thấy người mình lâng lâng, đáng tiếc là ít quá.

Mắt thấy thiếu nữ muốn lui ra, Vệ Lạc khẽ gọi một tiếng, "Cô nương, món này còn không?"

Nàng vừa nói ra, thiếu nữ liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, sau đó, thiếu nữ cúi đầu, nhẹ giọng trả lời: "Không còn. Cháo này là tối qua công tử dặn nấu, công tử nói là "Một bát cháo"."

"Đa tạ."

Vừa nghe đến tên công tử Kính Lăng, khóe miệng nàng liền giật giật. Vệ Lạc đưa tay xoa đầu, nàng nhíu mày, thầm nghĩ: Hình như tối qua hắn đã nói gì đó rất quan trọng, là gì nhỉ?

Nàng lại ngẩng đầu suy nghĩ một chút tình hình tối qua, muốn biết mình có làm sai, nói nhầm gì không. Suy nghĩ hồi lâu, trước mắt nàng chỉ hiện suối tóc xoã tung của hắn, cả dáng vẻ hơi quay nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nàng kia, thật là, thật là khiến tim người khác thổn thức.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, tình cảnh từ lúc bản thân thật sự thay y phục cho hắn đã hoàn toàn nhớ không rõ, xuất hiện trong đầu, chỉ có mấy bức mỹ nam đồ thế thôi, đương nhiên, nàng còn nhớ lúc đó bản thân rất khẩn trương cùng tim đập dồn.

Nghĩ một lúc, Vệ Lạc lắc lắc đầu, đưa tay sờ y phục thì phát hiện áo bào đã được đổi, bấy giờ một bộ trung y và thâm y xanh lam đang được đặt đầu giường. Giày rơm cũng đổi, trên đất để một đôi hài da dê mỏng, hài rất tinh xảo, khéo léo, mỏng nhẹ, kiểu dáng giống giày đi mưa của nàng trước khi xuyên đến đây.

Đổi y phục và hài xong, Vệ Lạc đi ra thiên điện.

Trần thiên điện rất cao, dạng mái vòm đồ sộ, bước trong đó văng vẳng âm vọng vang. Ngay cả tiếng hít thở dường như cũng được khuếch đại rất nhiều.

Ngoài điện là dãy lan can bằng bạch ngọc, tấm bằng đá tảng, kiếm khách ba bước một người, quân sĩ giáo mác sâm nghiêm, năm bước một người. Thấp thoáng dưới hàng liễu rủ, nhóm thị tỳ rải rác khắp nơi.

Vệ Lạc chỉ liếc mắc một cái, liền thành thật cúi đầu, đi ra sau viện - nàng còn phải rửa mặt súc miệng, này là chuyện to tát đấy.

Vệ Lạc rón rén, chỉ chốc lát đã hiện ra giếng nước ở mặt sau một loạt phòng gỗ, thành giếng cũng lát bằng đá tảng, thấp thoáng xung quanh

cây cối um tùm, đặc biệt mát mẻ. Mà nơi này, hiện tại vô cùng yên tĩnh.

Vệ Lạc vui mừng đi tới.

Một phút sau, Vệ Lạc đã rửa mặt và dịch dung lần nữa xong lại đi ra.

Mắt nàng hiện tại lại bắt đầu chua mỏi.

Bụng được lấp đầy, cũng đã xem xét xung quanh, thân thể nàng lần nữa phát ra tín hiệu uể oải. Vệ Lạc trở lại thiên điện, tựa trên giường - nếu như có chuyện gì, khắc sẽ có người tìm nàng, nếu như không, vậy thì nghỉ ngơi đi.

Xem ra, ngày đó cũng thật do công tử Kính Lăng để nàng nghỉ ngơi. Vẫn không ai tìm nàng, tận đến chạng vạng thì thị tỳ lúc sáng đã đưa cháo ngô tới cho nàng mới đến, nàng ta khẽ gọi: "Vệ Lạc, công tử cho tìm."

Hai người một trước một sau đi tới, thị tỳ kia đi phía trước, cũng không quay đầu lại nói rằng: "Công tử đang cùng yến tiệc với khách nước Tần."

Yến tiệc với khách nước Tần?

Đây chính là trường hợp rất trang trọng, sao lại gọi mình?

Lúc này, mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, bầu trời nửa tầng nhuộm đỏ. Vệ Lạc theo thị tỳ kia đi qua chín hành lang gấp khúc, vào cửa một đại hoa viên, mà tiếng sênh nhạc lại truyền đến từ nơi đó.

Trong tiếng sênh nhạc, mấy tiếng cười phóng túng của nam tử không ngừng truyền đến. Vệ Lạc đi qua một rừng hoa đào, tới một hồ nước. Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, tiếng sênh nhạc hoà với tiếng cười chính là truyền đến từ nơi đó.

Nàng theo sau thị tỳ, đi qua cầu đá, vào đảo.

Lại đi qua mấy chục cụm hoa đào, một bãi cỏ rộng rãi, đủ loại mỏm núi đá hình thù kỳ quái liền hiện ra trước mắt nàng. Trên bãi cỏ, bày biện tháp kỷ, mỹ nhân lượn lờ qua lại, kiếm khách canh giữ bên ngoài. Mười mấy thanh niên ăn mặc quý tộc đang vui vẻ nói chuyện.

Vệ Lạc chỉ liếc một cái liền thấy công tử Kính Lăng vẫn một bộ áo bào đen, ngọc quan vấn tóc. Lúc này hắn đang cười lớn, ánh mặt trời chiếu lên ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc của hắn, nhất thời ánh quang khắp nơi.

Vệ Lạc chỉ liếc mắt liền nhanh chóng cúi thấp đầu. Nàng cũng không cần thị tỳ kia dặn dò, rón rén từ phía sau đi tới, lặng lẽ ra sau công tử Kính Lăng, sau đó dừng lại cách hắn hơi xa một chút, lúc này, một thị tỳ không tiếng động đưa đến một cái tháp đặt trước mặt nàng, Vệ Lạc yên lặng quỳ ngồi xuống.

Quảng cáo
Trước /381 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Xuyên Qua Làm Hoàng Đế Chi Sủng Vật

Copyright © 2022 - MTruyện.net