Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào sáng ngày hôm sau, vào một buổi sáng, trong tiết trời cuối thu với những cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến cho từng chiếc lá cây khô rụng dưới gốc cây đang xào xạc cuốn bay theo chiều gió, những con chim sẻ thì đang hát bản tình ca chào buổi sáng trên những cành cây gần đó còn về phần Tuấn Anh thì lúc này hắn vẫn như mọi ngày đang trong phòng và do đi chơi khuya về muộn nên hiện giờ hắn vẫn còn đang chìm trong cơn mộng, hắn ngủ say tới mức chảy cả nước dãi ra gối mà không biết gì.
Trong không gian yên tĩnh của một buổi sáng thường nhật và vẫn còn đang mê man thì tiếng chuông từ chiếc điện thoại Nokia 6300 huyền thoại của hắn bỗng vang lên ở bên cạnh và kéo hắn giật mình tỉnh giấc.Đưa hai con mắt vẫn còn nặng trĩu mơ màng liếc nhìn màn hình thì thấy một số thuê bao lạ nên hắn cũng chẳng quan tâm liền tắt đi không nghe rồi quẳng chiếc Nokia huyền thoại sang một bên mà lại ngủ tiếp nhưng người kia như muốn trêu ngươi hắn, tắt máy còn chưa được một phút thì chiếc điện thoại lại kêu, mở mắt lại thấy vẫn là số điện thoại đó thì hắn toan chặn mẹ nó cái số này lại nhưng nghĩ lại, hắn liền bắt máy với cái giọng ngái ngủ:- Alô, xin hỏi ai vậy???
Một giọng nam trung niên vang lên từ đầu dây bên kia vang lên vô cùng gấp gáp đã báo cho hắn tin dữ khiến hắn giật mình ngồi bật dậy mà tỉnh ngủ:- "
Tuấn Anh hả, là ta, Thương thúc đồng nghiệp của cha cháu đây, cháu tới ngay trụ sở cục phòng cháy chữa cháy đi, cha mẹ cháu xảy ra chuyện rồi, đến nhanh đi!!!"
Nghe xong thì hắn như bừng tỉnh hẳn, sau đó để cho chắc, hắn liền hỏi lại thì biết là người này không đùa và hắn liền tức tốc thay trang phục rồi chỉ có lau qua cái mặt cho bớt ngái ngủ, sau khi xong thì đang định dùng phép để đi nhưng hắn lại nhớ ra là mình đang ở dương gian không thể tùy tiện dùng phép nên hắn đành chạy xuống garage dắt chiếc xe máy Harley mới mua mà phóng đi một cách khẩn trương.
Sau hơn 10 phút phóng xe máy thì hắn cũng tới trụ sở của cục phòng cháy chữa cháy thành phố nơi cha mình làm việc, vừa đến nơi thì dù không muốn tin nhưng cảnh tượng gạch đá đổ nát của tòa nhà trụ sở nơi cha mình làm việc đã đập thẳng vào mắt.
Toàn cảnh trước mặt hắn bây giờ là toàn bộ một tòa nhà bốn tầng trước kia hắn hay được cha dẫn đi thăm quan và được mua kem mút nhưng giờ thì mọi thứ đã đi vào dĩ vãng, tòa nhà này vốn là một nhánh của trụ sở cục phòng chống cháy nổ không rõ vì sao đã đổ sập xuống, bên dưới thì cảnh sát đang phong tỏa hiện trường, 25 cáng cứu thương có người bị thương đang được các nhân viên y tế liên tục khiêng ra ngoài để chờ xe tới mà chở vào bệnh viện cấp cứu, rồi nhờ thuật thiên thính thì hắn cũng nghe được một nhân nhân viên y tế gần đó nói với anh cảnh sát bên cạnh:- "
Có 27 người trong tòa nhà, bị thương 25 còn hai ngươi không may đã tử vong, nam tầm 53, nữ khoảng 45 đến 47!!!"- "
Như vậy là thiệt hại nhỏ nhất rồi, không may cho hai người kia quá!!!"
Tuấn Anh còn đang ngây người ra, chưa biết cha mẹ mình thế nào, còn chưa rõ sự việc như thế nào thì một bàn tay to lớn thô ráp từ phía sau đặt lên vai hắn, giật mình quay đầu lại thì nhận ra đó là người đã gọi điện báo tin dữ cho hắn - Thương thúc, một người đồng nghiệp của Nguyễn Khang, ông ta với vẻ mặt u sầu cùng với tấm băng trắng trên trán có dính một chút máu loang ra đỏ một vùng, ông ta nhìn Tuấn Anh buồn bã nói:- Tuấn Anh!!! Cha mẹ cháu ở bên này!!!
Tuấn Anh nghe vậy biết có biến thì liền nhanh chóng gạt chân chống xe rồi đi theo, ông chú Thương đưa hắn đến bên cạnh hai chiếc cáng đã được phủ khăn trắng pha lẫn trong đó là màu đỏ của máu lên trên, đến gần thì hắn thẫn thờ rồi quỳ sụp xuống, đưa đôi tay vừa run run, vừa vén hai tấm khăn lên để xem thì trước mặt hắn, cha mẹ hắn đang nằm đó và không còn một chút sinh khí, hai người đều nằm im bất động.
Máu ở phần đầu của Nguyễn Khang vẫn đang rỉ ra hòa cùng với lớp bụi vôi trắng trên khuôn mặt chai sạm nắng gió, Tuấn Anh hai mắt dù lúc này đã bắt đầu rỏ lệ lại thấy có một lỗ thủng lớn ở phần ngực của cha mình, hỏi chú Thương thì hắn được giải thích là do thanh sắt bất ngờ đâm xuyên qua từ đằng sau lưng, còn mẹ hắn chắc chắn do thanh sắt kia vô tình đâm vào và cái lỗ ở phần ngực của Nguyễn Khang có thể là do ông ấy muốn đỡ cho mẹ nhưng cả hai đã không may mắn mà cùng nhau bỏ lại hắn mà rời đi khỏi nơi trần gian này, Tuấn Anh lúc này không nhịn được nữa, hắn liền gào lên giữa khoảng không gian như để phát tiết nỗi đau trong không gian đang dần chết lặng đó....
Sau đó như để vớt vát tình hình, hắn cũng mặc mẹ xung quanh đang có nhiều người qua lại thế nào, hắn vẫn quyết định dùng phép để tìm hồn phách của cha mẹ mình nhưng dù có bắt quyết, niệm chú đến bao nhiêu lần hắn vẫn không tìm thấy hồn phách của cha mẹ mình đâu nên lúc này trong hắn đã bảy đến tám phần bất lực...
Khi biết tin dữ thì một lúc sau cả hai người thúc bá thân thiết Hoàng Lương và Dương Nguyên cùng chạy tới và sững người khi nhìn thấy người bạn, người đồng đội của mình cùng vợ đã đi trước họ một bước, cố nén đau thương trước sự mất mát của Tuấn Anh, cả hai người lặng người một lúc rồi sau đó hai người cùng tiến lên vỗ về an ủi Tuấn Anh nhưng hắn vẫn cứ thẫn thờ mà quỳ mọp ở trước thi thể của cha mẹ, cả hai người Hoàng Lương và Dương Nguyên thấy hắn không có phản ứng gì thì cũng chỉ biết lặng đi. cả hai cũng như Tuấn Anh, đều không muốn tin vào điều xấu nhất này nhưng nó đã xảy ra.Đến lúc này, Tuấn Anh biết còn một cơ hội, tuy không lớn nhưng có còn hơn không, hắn liền đứng bật dậy, quay lại nhìn hai người Hoàng Lương và Dương Nguyên bằng hai tròng mắt đỏ hoe đã ướt đẫm nước mắt, hắn liền giao phó thi thể của cha mẹ mình cho hai người mà mình coi như thúc bá rồi chạy về phía xa một cách vô định, âm thầm dùng phép thông u để đi xuống âm ty mà tra xem sổ sinh tử của lão Diêm Vương, vì hắn vẫn tin rằng cha mẹ mình vẫn chưa tận số, chỉ là do vô tình mà chết oan.
Khi hắn vừa hạ mình xuống tới nơi cửu tuyền thì hắn lại bắt gặp Kiến Phương không biết đã đứng ở đó từ bao giờ, có vẻ như đang chờ hắn trước cổng Hoàng Tuyền, Kiến Phương tiến lại rồi đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ và nói:- Tôi biết kiểu gì cậu cũng xuống đây, tôi và Khải Vũ xin chia buồn cùng cậu. Khải Vũ sẽ trông thi thể cho cha mẹ cậu còn cha mẹ hai người bọn tôi sẽ đi lo sắm đồ để lo hậu sự cho cha mẹ cậu!!!
Tuấn Anh nghe vậy thì cảm động không nói được gì, hắn cũng chỉ khẽ gật đầu coi như cảm ơn, Kiến Phương lại vỗ vai người huynh đệ rồi nói:- Đi thôi, hai anh em mình đi xem sao!!!
Tuấn Anh khẽ gật đầu:- Huynh đệ tốt, đa tạ hai cậu!!!
Kiến Phương cười đáp:- Hây đa tạ làm gì, việc của cậu cũng như việc của hai người bọn tôi, nếu như một trong hai người bọn tôi có việc thì cậu cũng sẽ giúp mà, đúng không, thôi đi nhanh lên!!!
Dứt lời, cả hai liền dùng phép mà bay thẳng về phía Ngũ điện của lão Diêm La vương, vừa tới nơi hai người bị chặn lại trước cửa điện bởi hai tên lính mặt đen:- Các ngươi là linh hồn nơi nào, sao dám tự tiện xông vào đây...
Hai tên lính còn chưa kịp nói hết câu thì hai tên đó đã bị Tuấn Anh không nói năng gì mà trực tiếp dùng một chưởng vỗ nhẹ một cái khiến cả hai đã bay ra một khoảng khá xa rồi ngã sõng soài ra đất, nhận thấy lần xuống âm ty này không bị tên bí ẩn kia chặn lại như lần trước nên sau đó hắn liền trực tiếp đi vào bên trong Diêm La điện như chốn không người, Kiến Phương đứng bên cạnh thấy vậy thì cũng giật mình rồi lao tới dùng phép dựng hai tên lính đứng dậy rồi nói:- Hai vị huynh đệ này, hai người các ngươi vất vả rồi, huynh đệ ta trong người đang có chút việc quan trọng muốn tìm lão Diêm, mong hai chú em thông cảm!!!
Dứt lời, hắn cũng đuổi theo sau Tuấn Anh, còn hai tên lính canh cổng số nhọ liền quay sang nhìn nhau rồi một tên nói:- Haizz, có vẻ như hai tay này đều có chức tước lớn, nhìn trẻ như vậy mà còn dám gọi Diêm đại nhân như vậy, lần sau chúng ta có gặp lại thì không nên động vào hai tên đó à, một lần là đủ rồi!!!
Tên bên cạnh kia cũng gật đầu rồi nói và trên nét mặt có vẻ uất ức mà khó chịu lắm:- Biết là có mặt mũi nhưng hắn có cần phải ra tay nặng thế không, đau chết ta mất!!!
Trở lại với hai người Tuấn Anh và Kiến Phương thi lúc này, ngay giữa không gian ồn ào từ những tiếng gào thét ầm ĩ của những âm hồn, mặc kệ là chết oan hay đi đúng dương thọ đều đang khóc lóc như cầu cứu để đòi trở lại nhân gian, còn hai người Tuấn Anh và Kiến Phương thì mặc mẹ chúng mày, muốn làm gì thì làm còn hai ông mày thì đang có việc và cũng đã tới nơi cần đến, hai người dừng lại trước một cái cổng lớn dẫn vào bên trong điện, đứng trước cửa điện, bên trên có khắc chữ Ngũ điện thì biết đây là chỗ của lão Diêm, vừa định bước vào thì lại bị hai tên quỷ tướng cấp bậc phong quỷ chặn lại trước cửa và kết quả hai tên đó cũng bị Tuấn Anh massage cho như hai tên lính thủ thành trước đó.
Cả hai cứ vậy mà phăm phăm đi vào trong, vừa bước vào trong công đường, Tuấn Anh đã thấy người cần tìm đang chiễm chệ ngồi trên ghế quan và đang thăng đường và có vẻ như sắp xong, hai bên tả hữu là hai gã Ngưu Đầu, Mã Diện và khi cả hai nhìn thấy sự hiện diện của Tuấn Anh và Kiến Phương ở đây thì cả hai gã đều giật mình liền thì thầm với nhau:- "
Thôi bỏ mẹ rồi, lần này anh em mình ăn đủ với các sếp rồi, tên nhóc này có khả năng cao là giống Hoàng Quy lão nhân, lão đó cũng chẳng uy tín cái con mẹ gì, không uy tín một chút nào, đích thị hắn đến đây ắt là để kể tội của hai chúng ta rồi!!!"
Còn về phần Diêm vương thì cũng thấy hai người Tuấn Anh và Kiến Phương tới, biết có khách quý tới nên lão liền phất tay cho lính mang hai tên âm hồn đang được luận công và tội kia đi về phía Thập điện của Chuyển Luân vương để lấy vé đi luân hồi luôn, không nói nhiều, rồi lão ta đánh ấn gì đó lên tờ giấy của gã phán quan bên cạnh coi như là biên lai xét xử, rồi gã phán quan đó cũng biến mất, xong xuôi thì Diêm vương vẫn với gương mặt nghiêm nghị nhưng đã cố gắng giãn ra rồi quay về phía hai người Tuấn Anh và Kiến Phương hỏi:- Haizz, không biết hai vị hiền đệ hôm nay lại có thì giờ rảnh rỗi mà tới chỗ ta như thế này, Hoàng Quy lão nhân cử xuống trả nợ hả???
Tuấn Anh hành lễ rồi nói với lão rồi không dài dòng mà nói:- Haizz, tiểu đệ cũng chẳng muốn tới chỗ huynh trưởng để làm phiền đâu nhưng mà hôm nay bắt buộc ta phải tới để nhiễu sự huynh rồi, mong huynh đài thông cảm!!!
Nghe tới đây thì Ngưu Đầu, Mã Diện cũng bắt đầu toát mồ hôi hột, Diêm Vương nghe Tuấn Anh nói xong liền cười lớn rồi hỏi:- Ấy, hai vị huynh đệ cần gì ta sẽ giúp à!!!
Tuấn Anh gật gật đầu liền vào thẳng vấn đề:- Vậy thì huynh đài cho ta mượn sổ sinh tử đi, cha mẹ ta vừa mới mất không lâu, ta hứa sẽ không mang họ trở lại nhân gian nếu họ đã hết dương thọ... và nếu hết dương thọ thật thì ta sẽ còn phải nhờ tới huynh và Chuyển Luân huynh trưởng giúp đỡ cho họ nữa cơ mà....
Hắn chưa nói xong thì trên nét mặt hung thần của Diêm vương bỗng hiện lên vẻ khó xử nói:- Cái này....
Tuấn Anh dứt khoát:- Lão huynh yên tâm, nếu sếp Phong Đô có trách tội thì một mình ta chịu, còn nếu cả sếp Ngọc Hoàng có hỏi thì ta đây cũng đỡ được...
Chưa kịp để hắn nói xong thì Diêm vương thở dài nói:- Ấy ấy, ý ta không phải như vậy huynh đệ, sổ sinh tử ta chỉ không muốn cho cái bọn pháp sư nhân gian xem thôi chứ hiền đệ đây là người quen thì ta cũng có thể cho xem được nhưng chỉ có điều...
Tuấn Anh tiếp lời:- Điều gì???
Diêm vương lắc đầu trả lời:- Ta lại đang cho lão Biện Thành mượn, bây giờ chắc hắn đang ở Uổng Tử...
Diêm vương chưa nói xong thì Tuấn Anh đã quay mặt, không cáo từ rồi dùng phép mà phóng nhanh đi về hướng Uổng Tử thành, thấy vậy Kiến Phương chắp tay với Diêm vương rồi nói:- Haizz, sorry huynh đài tại có lẽ cậu ta đang đau buồn quá, lại thêm cơ sự gấp gáp nên... ayza, huynh đài đừng để bụng, nếu có thấy hai người này thì báo cho tiểu đệ biết nhá!!!
Nói xong thì Kiến Phương rút chiếc điện thoại cảm ứng cùi bắp ra cho Diêm vương xem mặt mũi, xem xong lão cũng gật đầu rồi đáp:- Hây ta hiểu mà, các vị hiền đệ cứ yên tâm đi!!!
Kiến Phương sau đó cũng chắp tay cáo từ rồi cũng dùng phép mà lướt đi, vừa hay Diêm vương cũng quay lại nhưng không kịp:- À mà còn.....
Chưa cả nói xong thì đã không thấy Kiến Phương đâu nữa thì lão cũng thở dài rồi lại trở về bàn mà chuẩn bị thăng đường xét xử tiếp, bên này thấy cả hai người Tuấn Anh và Kiến Phương không nói gì về vụ cờ bạc của mình mà đã bỏ đi nên Ngưu Đầu, Mã Diện cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cả hai liền gô cổ thêm hai gã linh hồn mới tạch lên đài xét xử.
Trở lại với Tuấn Anh và Kiến Phương thì cả hai đang phi hành trên Hoàng Tuyền lộ thì bỗng thấy phía xa một vị phán quan đang đi tới, nhận ra là cố vấn bên cạnh Biện Thành vương cùng đoàn tùy tùng phò tá đang đi đâu đó, trên tay gã là một quyển sổ đen, đoán chắc rằng đó là sổ sinh tử nên cả hai người liền đáp xuống trước mặt tên phán quan.
Giật mình khi thấy hai người lạ mặt chặn trước mặt, đoàn tùy tùng của hắn liền bày trận để chuẩn bị đánh, còn gã phán quan thì bị giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của hai người lạ mặt, nghi là quân địch có ý đồ bất chính ngay giữa Hoàng Tuyền lộ, lão liền tức giận quát:- To gan, dám đứng chặn trước mặt của bản quan...
Chưa nói xong thì Tuấn Anh cắt lời:- Ấy, Lâm phán quan, huynh quên ta rồi sao, là ta Tuấn Anh, là đồ đệ của Hoàng Quy lão nhân đây!!!
Tên Lâm phán quan nghe vậy thì nheo mắt lại nhìn kỹ lại rồi cái vẻ mặt tức giận của hắn cũng dịu đi, sau đó xua tay cho đám lính tùy tùng tản đi rồi chắp tay với hai người mà cười:- Ấy ấy hai vị tiểu đệ, ta nhớ chứ, nhớ chứ, thứ lỗi là tại do ta cũng già rồi, mắt mũi nó kèm nhèm à, vậy hai vị hiền đệ tới đây tìm ta ắt hẳn là có việc gì à!!!! Nếu ta giúp được ta sẽ giúp à!!!!
Tuấn Anh gật đầu nói:- Không có việc gì to tát đâu, tiểu đệ đây chỉ muốn... haizz cái này hơi khó nói...
Kiến Phương tiếp lời thay cho huynh đệ:- Cha mẹ của cậu ta vừa mất, cậu ấy đã nghi ngờ vì chắc chắn họ chưa tới số nên muốn xem sổ sinh tử, nếu cha mẹ cậu ấy đã hết dương thọ thì sẽ không có gì nhưng mà nếu mà hai vị ấy vẫn còn dương thọ thì... chúng tôi sẽ điều tra tới cùng, mong huynh đài giúp đỡ, à suýt quên Diêm La lão huynh đã cho bọn tiểu đệ mượn rồi, huynh không phải lo đầu à....
Lâm phán quan nghe xong thì cười:- À cái đó thì được à!!!! Đây đúng là sổ sinh tử, hai vị huynh đệ xem đi, ta cũng chỉ đang mang lại để trả cho Diêm La lão vương thôi à.!!!
Dứt lời, Lâm phán quan liền đưa sổ sinh tử cho hai người xem, Tuấn Anh đưa tay nhận lấy, hắn vừa mở sổ ra xem thì bỗng nhiên trong đầu hai người Tuấn Anh và Kiến Phương nhận được tin báo do Khải Vũ từ dương gian truyền âm tới:- "
Hai cậu có tin buồn, Kiến Phương... cả bốn người cha mẹ... tôi và cậu... cậu... đã... đã.... qua đời vì tai nạn rồi!!!"
Cả hai người nghe xong tin dữ thì cũng ngây cả người ra, Tuấn Anh nhân tiện liền lập tức giở sổ ra xem sinh thần bát tự và lật sổ liên tục liên tục để xem tên sáu người nhưng kỳ lạ là tên của cả sáu người đã không còn có trong sổ, Tuấn Anh đứng sững người, hắn như không còn tin vào mắt mình, thấy vậy Kiến Phương cũng cố nén đau thương hỏi hắn một lần nữa để chắc chắn:- Sao... sao rồi, cậu có nhìn thấy tên của họ không????
Tuấn Anh thẫn thờ lắc như đang không tin vào mắt mình, hắn quay sang nhìn Kiến Phương mà lắc đầu nói:- Tên của họ đã không còn trong sổ, tôi e họ đã bị một ai đó cướp đi phần hồn rồi!!!
Nghẹn lại hắn nói tiếp:- Nếu thân thể họ vẫn còn nguyên vẹn thì chúng ta có thể dùng phép để cho họ nhập hồn lại, nhưng nếu không còn thì sẽ phải nhờ Chuyển Luân vương giúp đỡ cho họ đi luân hồi chứ không còn cách gì đâu!!!
Kiến Phương nghe vậy thì đáp:- Thôi tôi và cậu nên trở lại dương gian....
Tuấn Anh nhớ ra điều gì đó liền nói:- Nhân lúc còn ở đây, chúng ta sẽ thử truy hồn của họ, tôi không tin là không thể tìm lại, cậu thử dùng phép nghịch tri vị lai đi, thử xem có tìm thấy họ không???
Kiến Phương nghe vậy thì cũng thử dùng phép nhưng cũng chỉ khoảng 5 phút sau hắn bất lực mà lắc đầu... như hiểu bạn mình Tuấn Anh nói:- Thôi, nếu không có hy vọng thì chúng ta về lại dương gian tìm cách...
Nói xong hắn trả lại sổ sinh tử cho Lâm phán quan rồi nói:- Huynh đài, đa tạ huynh đã cho hai người bọn ta xem sổ!!!
Lâm phán quan gật đầu rồi nhận lại số rồi nói:- Hai vị hiền đệ bảo trọng!!!
Hai người Tuấn Anh và Kiến Phương liền chắp tay coi như lời tạm biệt Lâm phán quan rồi, cả hai thoắt một cái đã quay trở lại dương gian...