Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cái tên nhóc đó vẫn chưa chịu gặp chúng ta sao?” – Trịnh Âu Quốc đập mạnh tay lên bàn, quát lớn
“Dạ vâng thưa Chủ tịch, mấy ngày qua tôi đã cố gắng liên hệ với đại diện công ty Thiên Ân để xin một cuộc hẹn nhưng lần nào bên đó cũng trả lời là Chủ tịch Vương bận, chưa có thời gian.” – Nữ thư ký trẻ có vẻ hơi sợ sệt trước sự nổi giận của Chủ tịch Trịnh, giọng cô hơi run run hồi đáp.
“Chưa có thời gian? Rõ ràng là hắn không muốn tiếp! Thật là tức chết mà! Vậy còn tình hình những công ty chúng ta đang tiếp cận thì sao rồi?”
“Dạ thưa tôi nhận được báo cáo từ phòng kinh doanh là hiện tại một số công ty chưa trả lời, còn một số công ty họ đã từ chối thẳng, họ nói dịch vụ họ nhận được bên Gia Vỹ đang rất tốt, không có vấn đề gì phải hủy hợp đồng để ký với chúng ta cả!”
“Dịch vụ tốt? Từ bao giờ thì bên đó lại được khen là dịch vụ tốt vậy? Không phải những lần thăm dò thị trường trước, bên đó luôn bị than phiền là giá cả cao, dịch vụ hời hợt sao?”
“Dạ, tôi nghe thông tin hành lang cho biết là Tổng giám đốc Lạc Sở đã thay đổi toàn bộ chính sách kinh doanh, bảng giá dịch vụ cũng như là gọi điện chăm sóc từng khách hàng lớn nhỏ, không những thế họ còn đẩy mạnh các gói khuyến mãi nữa. Nên hiện tại, nếu chúng ta muốn chen chân vào, tôi e rằng…”
“Sao chứ? Cô ngay lập tức báo lại với phòng kinh doanh, tôi không cần biết họ bằng cách nào, nếu doanh thu tháng này của công ty không tăng, không ký thêm được hợp đồng nào để thắng bên Gia Vỹ thì họ chuẩn bị tinh thần bị sa thải đi!”
“Dạ vâng, tôi hiểu rồi. Tôi xin phép Chủ tịch!”
“Nhớ kỹ, vẫn liên lạc cho đến khi nào tên Vương Kiến Tường đó chịu cho chúng ta cuộc hẹn thì thôi!”
“Dạ vâng thưa Chủ tịch!”
Trịnh Âu Quốc tức đến mức không thể kiềm chế được mà nắm chặt tay. Ông thật muốn hất tung tất cả những gì trên bàn xuống. Cái tên nhãi Vương Kiến Tường đó, hắn nghĩ hắn là ai chứ? Với một lão tướng thương trường như ông, hắn chỉ là một tên nhóc con không hơn không kém. Vậy mà nay ông phải đi săn đón hắn! Vì cái gì chứ? Chỉ vì hắn đang sở hữu công ty thời trang đỉnh cao Thiên Ân, chỉ cần hợp tác độc quyền với hắn thì chẳng mấy chốc công ty Bá Thiên của ông sẽ chiếm lĩnh thị trường quảng cáo. Tiếc là ông vẫn đến sau Gia Vỹ.
Vương Kiến Tường từng nói, chỉ cần ông thâu tóm được các công ty lớn đang hợp tác với công ty Gia Vỹ, hắn sẽ suy nghĩ về lời đề nghị hợp tác với ông. Chỉ vì chuyện này, mà ông không tiếc đầu tư biết bao nhiêu tiền để hỗ trợ cho các công ty kia hủy hợp đồng. Hắn nói việc này có lợi cho ông, ngoài việc để hắn có thể dễ dàng suy nghĩ, vừa có thêm nhiều công ty lớn béo bở, lại còn có thể đạp Gia Vỹ xuống, leo lên một bậc. Lợi đâu không thấy, chỉ thấy ông đã phải hao hụt ngân sách, hắn thì liên tục không chịu gặp mặt thương lượng, chưa kể, công ty đối thủ kia chẳng thấy lung lay gì, ngược lại còn có đà tiến lên thêm sau sự cố này.
Nhưng Trịnh Âu Quốc tức Vương Kiến Tường một, thì tức chính bản thân ông tới mười. Ông thuộc loại cáo già như vậy mà nay lại bị hắn gạt. Thêm nữa, ông đầu tư bao nhiêu tiền cũng không bằng sự thay đổi, ngọt nhạt của một con bé Tổng giám đốc cừu non. Nói ông phải làm sao đây?
“Ba, con đến rồi, con vào được chứ?” – Giọng của Trịnh Âu Đường khiến cặp chân mày của Trịnh Âu Quốc giãn ra.
“Con vào đi!” – Ông trầm giọng
“Ba gọi con đến đây, có việc gì không?” – Trịnh Âu Đường lễ phép thưa chuyện. Anh nhận được điện thoại của ông Trịnh từ sáng, anh đã sắp xếp công việc ở phòng khám để lên công ty.
“Đứa con không nghe lời này, tại sao lúc nào con cũng phải đợi ba gọi rồi mới về gặp ba vậy?” – Trịnh Âu Quốc lên tiếng trách móc.
“Ba à, ba lúc nào cũng vậy, ba đâu phải không biết việc ở phòng khám của con rất nhiều, bệnh nhân luôn cần đến con.”
“Vậy còn ba thì sao? Con lo bệnh nhân của con cần con. Còn ba cần con thì con không quan tâm?”
“Ba à, ba lại muốn đề cập đến chuyện đó sao? Ba muốn gặp con để làm gì thì ba cứ nói đi!”
“Vậy bây giờ ba làm mất thời gian của con lắm à? Đúng đó, vẫn là chuyện đó, con nên hiểu, mẹ con mất rồi, ba chỉ có mình con là nối nghiệp, con phải về công ty, hỗ trợ cho ba chứ? Sau này, ba có mất thì công ty này để lại cho con chứ cho ai? Tâm huyết bao lâu nay của ba, không lẽ con cứ mãi không hiểu?” – Trịnh Âu Quốc thống khổ nói, ông đã đặt niềm tin lên Âu Đường từ khi anh còn bé nhưng lớn lên anh lại nhất định theo nghiệp bác sĩ, không quan tâm gì đến kinh doanh.
“Ba à, con còn phải nói bao nhiêu lần ba mới hiểu? Con không hợp với kinh doanh. Con chỉ muốn được làm bác sĩ, con chỉ muốn cứu người thôi ba à!” – Trịnh Âu Đường đáp lại, anh đã nói vấn đề này không biết bao nhiêu lần, việc anh dọn ra riêng cũng là vì vậy, anh không muốn đối diện với sự ép buộc của ba mình.
“Cứu người? Con lúc nào cũng chỉ biết cứu người? Ba của con đang muốn chết rồi thì con mặc kệ! Ba thật không hiểu, cái nghề lúc nào cũng đối diện với người bệnh, thuốc men đó thì có gì hay? Con nên nhìn vào thực tế đi, bao nhiêu người biết ơn con khi con cứu họ? Hay khi người thân họ có điều gì họ sẽ trút hết trách nhiệm lên đầu con? Trong khi kinh doanh có gì là không tốt? Có tiền, có quyền, có địa vị! Bao nhiêu người sẽ chạy theo nịnh bợ con, phục vụ cho con!”
“Ba à, con không nói kinh doanh không tốt, nhưng nó không thích hợp với con, ba hiểu không?” – Trịnh Âu Đường mệt mỏi, anh rất chán khi phải nói về đề tài này.
“Vậy chứ nghề bác sĩ thích hợp ở chỗ nào? Vì cái gì mà khiến con cả người ba này cũng không cần chứ?” – Trịnh Âu Quốc càng nói càng tức. Hết người ngoài chọc tức ông, giờ tới người trong nhà.
“Vì mẹ ba à. Ba có còn nhớ không?” – Trịnh Âu Đường trầm giọng, ký ức không vui ùa về khiến đôi mắt anh hoe đỏ.
“Ba…”
“Ba đã đi họp hành, đi kinh doanh, đi tiếp khách. Bận rộn đến mức mẹ phải một mình lo lắng cho con. Rồi đến khi mẹ mắc phải căn bệnh quái ác ấy, tiền bạc của ba có lấy lại sinh mạng cho mẹ được không? Hay rồi mẹ cũng ra đi trong sự bất lực? Từ ngày đó, con đã tự hứa, con phải trở thành bác sĩgiỏi để có thể cứu được những mạng người. Ít nhất, là vợ con sau này sẽ không khổ như mẹ con ngày trước!”
“Con… ba biết… chuyện đó là do ba vô tâm… ba mãi làm mà không biết mẹ con một mình chống chọi với căn bệnh ấy. Nhưng ba kiếm tiền, ba gầy dựng nên công ty này là vì ai chứ? Sao con có thể không hiểu vậy?” – Trịnh Âu Quốc nhỏ nhẹ, ông thừa nhận sự ra đi của vợ ông là cả một niềm đau và hối hận của ông nên suốt quãng đời, ông chỉ một lòng lo cho Âu Đường mà không hề bước thêm bước nữa.
“Con hiểu… nhưng ba à, con xin lỗi vì không thể đáp ứng được điều ba mong muốn. Con còn rất nhiều việc phải làm, con xin phép!” – Trịnh Âu Đường nén cảm xúc đau thương lại và nói lời tạm biệt ba mình, anh biết sẽ không bao giờ có đoạn kết cho đề tài này nếu cứ tiếp tục.
“Đứng lại đó, ba thật đã hết lời với con rồi, ba sẽ cho con thêm thời gian để suy nghĩ và cân nhắc, ba cũng đã lớn tuổi rồi, ghế Chủ tịch này luôn chờ đón con, chỉ cần con đồng ý, con muốn gì ba cũng sẽ đáp ứng!” – Trịnh Âu Quốc chậm rãi nói gằn từng tiếng để cho con ông nghe.
“Ba cũng đừng hy vọng nhiều. Chào ba, con đi!” – Nói rồi, Trịnh Âu Đường nhanh chóng rời khỏi.
Trịnh Âu Quốc ngã đầu ra sau ghế nhắm mắt lại. Ông thật mệt mỏi với tất cả, cuộc đời ông hô mưa gọi gió bấy lâu mà nay lại cứ phải theo sau những đứa trẻ như thế này sao?
…………….
Bên kia, trong phòng Chủ tịch của mình, Vương Kiến Tường cũng đang ôm đầu, những giấc mơ dài liên tục ấy khiến anh không thể nào thoải mái nổi. Cộng thêm những tính toán của anh đang dần thoát ra khỏi quỹ đạo.
Việc xuất phát từ khi anh nhận được lời mời hợp tác của Trịnh Âu Quốc. Anh đã nghĩ đấy là thời cơ kéo Lạc Sở về với mình. Anh hứa hẹn sẽ suy nghĩ ký kết nếu ông chịu đầu tư dụ dỗ những công ty lớn hợp tác với Gia Vỹ. Sau khi mất đi những khách hàng ấy, bên Gia Vỹ sẽ điêu đứng, Lạc Sở sẽ không thể mạnh miệng được. Anh sẽ trở thành anh hùng trong mắt mỹ nhân, giang tay ra cứu công ty cô thoát khỏi khó khăn. Cô sẽ hối hận khi lạnh lùng với anh, cô sẽ quay sang nhào vào lòng anh cùng cả một sự cảm kích lớn.
Nhưng nay, không những không được như kế hoạch, mà ngược lại uy tín của Gia Vỹ còn tăng lên gấp bội. Xem ra, anh đã sai khi coi thường Lạc Sở - con người của cô, biến hóa khôn lường, không những lật thế cờ mà còn khiến anh mất ăn mất ngủ.
Tại sao chứ? Tại sao lúc trước anh có ngọc quý trong tay lại không biết tim mình lạc mất? Cứ nghĩ ngọc của mình rồi hững hờ để ngọc lăn đi, mới hay hồn mình bị hút vào ngọc rồi. Nhưng vì tự trọng của một người lão luyện trong tình trường, anh không cho phép anh cúi đầu. Thua keo này thì còn keo khác, một lúc nào đó Lạc Sở sẽ lại về với anh thôi. Anh tin như vậy!
“Thưa chủ tịch… Có cô Dương muốn gặp!” – Giọng thư ký vang lên từ chiếc điện thoại đánh tan suy nghĩ của Vương Kiến Tường.
“Được… cho cô ấy vào phòng tôi!” – Vương Kiến Tường mĩm cười, người cần đến cuối cùng cũng đã đến!