Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lạc Sở lướt nhanh qua mặt Vũ Kỳ, không khí lạnh phủ quanh gương mặt nhỏ, cô sẽ không để ý tới anh, ít nhất là bây giờ.
Một bước… Hai bước … Ba bước
Chưa đến bước thứ tư thì cánh tay rắn chắc của ai đó đã kéo Lạc Sở vào lòng. Vũ Kỳ mạnh bạo tìm môi cô. Bao nhiêu ngày không gặp, thêm vào những gia vị của nhớ nhung, trách móc, lo sợ, hờn ghen. Lần đầu tiên, anh hôn cô theo cách như vậy. Không dịu dàng, không chậm rãi mà là dày vò gặm cắn. Môi anh thô lỗ mút chặt lưỡi của cô. Tay anh ghì chặt cô vào lòng, mặc cho cô ra sức đẩy anh. Lòng anh nóng như lửa đốt. Ngọn lửa cháy lên những hình ảnh thật khó nhìn, trong đầu anh tràn ra cảnh cô cùng người khác ăn, trò chuyện, sánh bước rồi cảnh cô bước xuống cười nói cùng người khác, vô tình lướt qua anh.
Từ lúc rời khỏi buổi họp báo, anh đã chạy xe thẳng đến nhà cô và chờ đợi, anh cũng không biết mình ngồi đây bao lâu. Chỉ biết là trời còn ánh sáng cho đến lúc trời đã tối. Anh biết buổi họp báo không kéo dài lâu như vậy, có chăng là họ đã đi đâu đó cùng nhau. Càng nghĩ, tâm anh càng khó chịu, đầu anh càng mờ mịt, lực đạo của môi và tay của anh càng thêm mạnh. Anh biết mình đang ghen, ghen trên chính lòng tin tuyệt đối và tình yêu mãnh liệt mà anh dành cho người con gái trước mặt.
Lạc Sở bất ngờ với cái ôm và nụ hôn của Vũ Kỳ. Cô giận anh, càng giận hơn khi anh đối với cô như vậy. Chưa bao giờ cô khó chịu với sự thân mật của anh như hôm nay. Vì đằng sau đó, là cả một sự phẫn nộ mà cô có thể cảm nhận, anh làm cô đau. Ngộ thật! Tại sao chứ? Vì những điều đó à? Sao anh có thể hành xử như anh hoàn toàn không sai gì cả thế? Cô phải nhanh chóng thoát khỏi anh thôi. Lạc Sở đã dùng tất cả sức lực đẩy mạnh Vũ Kỳ ra.
“Anh điên rồi sao?”
“Điên… Ừ… anh điên rồi… Em làm anh điên rồi!” – Bị Lạc Sở đẩy ra, nghe được câu hỏi của cô, nhìn vào ánh mắt bi phẫn của cô, anh càng thấy mờ mịt hơn.
“Anh đến đây để làm gì? Không phải anh rất bận sao?”
“Anh đến để nghe một lời giải thích!”
“Giải thích?”
“Đúng vậy!”
Lạc Sở không biết cô nên vui hay buồn khi nghe Vũ Kỳ nói. Cô biết anh muốn đề cập tới chuyện gì. Rõ ràng là vì vậy mà đến. Trong nguyên tác truyện, Vũ Kỳ chưa bao giờ được bước vào cuộc sống của Lạc Sở nên nhà cô có một quản gia như Lạc Lam, đương nhiên anh không hề biết. Cô cười bình thản, để rồi xem.
“Chẳng phải anh từng nói là em làm gì cũng có lý do, anh luôn tin tưởng em sao?”
“Và như thế thì em có thể làm bất cứ điều gì mà không cần nghĩ tới cảm giác của anh à?”
“Em biết anh đã nghe gì và đang nghĩ gì! Xem ra lời nói của tên họ Vương đó có giá trị hơn lòng tin của anh dành cho em.” – Lạc Sở cười cay đắng, tình yêu cô trao anh đến vậy mà cũng không bằng một lời nói vô căn cứ sao?
“Anh … anh không phải tin vào những gì mình nghe. Mà anh tin vào những gì mình nhìn thấy. Anh đã thấy em đi cùng xe với người đó, ôm tay người đó, sánh bước cùng người đó, và anh cũng đã thấy em cùng người đó về nhà, em đã cười với người đó như vậy! Người đó là ai? Nếu thật sự chỉ bình thường là một quản gia, tại sao lại được dự họp báo lớn? Còn nếu là một giám đốc thiết kế, thì tại sao lại đi xe của em? Rồi lại về nhà em? Tại sao anh không biết gì cả? Em nói đi chứ? ”
“Anh không biết gì à? Không phải đã có người nói cho anh biết người đó là quản gia nhà em sao? Không phải anh đã biết em đề bạt người đó lên làm giám đốc ở công ty em sao? Không phải anh đã rõ rằng em đã tặng xe em cho người đó sao? Anh đã biết hết rồi mà! Sao còn phải hỏi em?” – Lạc Sở khó chịu trút hết ra những điều mà cô biết nó chẳng có lợi gì cho cô cả, nghe qua không khác gì đang thừa nhận sự mờ ám Nhưng đằng sau những điều này, đều là những lý do rất trong sáng, cô rất muốn giải thích cho Vũ Kỳ hiểu. Tuy nhiên, cô đã giận quá rồi! Cô không phải không muốn nói, đã muốn từ rất lâu, đều là do anh bận tới mức không nghe điện thoại của cô mà?
“Em đang thừa nhận tất cả là sự thật à?” – Vũ Kỳ không muốn tin, chết cũng không muốn tin, anh muốn nghe những điều ngược lại cơ?
“Đúng. Tất cả những gì anh nghe và thấy đều là sự thật. Không sai chút nào! Anh cứ tin như vậy đi”
“Tại sao em lại đối với anh như vậy?” – Vũ Kỳ bị chấn động đến đau lòng, người con gái đứng trước anh hiện tại không giống hoàn toàn với cái lạnh của trước đây khi chưa yêu anh, nhưng cũng không giống với cô gái ngọt ngào hôm nào dùng ánh mắt ngập yêu thương trao cho anh. Lạc Sở anh đang đối diện thừa lạnh lùng, nhưng cũng không thiếu bi thương, anh thật không hiểu, rốt cuộc, là tại sao?
“Tại sao à? Thế tại sao anh không trả lời chính câu hỏi đó đi? Tại sao thời gian vừa qua anh bận tới mức cả điện thoại em gọi cũng không thèm bắt? Tại sao tới lúc có người nghe máy thì lại là một giọng nữ? Anh trả lời đi chứ?” – Lạc Sở rất muốn điều chỉnh cảm xúc chảy trong mình lúc này, cô không muốn lộ ra yếu đuối trong tình yêu, nhưng càng nói, sự ghen tuông, ích kỷ của phụ nữ trong cô lại dâng lên theo đúng với lẽ thường tình.
“ Giọng nữ sao? Làm gì có ai đã nghe điện thoại của anh chứ? Anh luôn giữ điện thoại bên mình mà?” – Vũ Kỳ khựng lại khi nghe Lạc Sở chất vấn, điện thoại anh luôn để bên mình cơ mà? Có điều, khi làm việc anh sẽ để chế độ yên lặng, tránh bị làm phiền, nên những cuộc gọi Lạc Sở gọi anh luôn không biết, đến khhi xong việc mới gọi hoặc nhắn tin lại cho cô. Lấy đâu ra chuyện có người khác nghe máy của anh, mà lại là con gái? Hoang mang trong vài giây thì anh chợt nhớ, có lần đã cho Dương Á Như mượn điện thoại nhưng không để ý, có thể cô ấy đã bắt máy, khiến Lạc Sở nghĩ lung tung.
“Em hiểu lầm rồi. Có một lần, Dương Á Như mượn điện thoại của anh gọi điện nên chắc đã vô ý nghe điện thoại thôi. Không như em nghĩ đâu!”
“Dương Á Như? Là cô ấy sao? Ừ nhỉ, hình như chuyện anh ký kết độc quyền với cô ấy, em chưa hề được nghe từ anh nhỉ?” – Nghe tới tên cô người mẫu đó, máu ghen của Lạc Sở lại được châm thêm ngòi, linh cảm phụ nữ khiến cô không có chút cảm tình gì với cô ta. Phép lịch sự khi mượn điện thoại của người khác là như vậy sao?
“Em sao vậy? Chẳng phải anh đã nói anh bận vì anh có những show chụp hình lớn và vô cùng quan trọng hay sao chứ?”
“Nhưng anh đâu có đề cập chuyện anh ký kết độc quyền với một cô người mẫu xinh đẹp và gợi cảm, đúng không?”
“Em à, cô ấy là đối tác trong công việc của anh, là một khách hàng lớn của anh, không lẽ chỉ có vậy thôi mà anh cũng phải kể cho em nghe à?”
“Anh nói vậy mà nghe được sao? Em là gì của anh?”
“Em làm kinh doanh, không lẽ em không hiểu công việc và tình cảm là hai phạm trù tách biệt à?”
“Hay…! Hay cho câu công việc và tình cảm là hai phạm trù tách biệt! Vậy em đã có câu trả lời cho anh rồi, giữa em và Lạc Lam, cũng là mối quan hệ công việc đó!”
“Lạc Lam? Ý em là người đó à? Em có hiểu hai sự việc này khác nhau hoàn toàn không? Sao lại gộp chung được? Anh và Á Như, không phải như em với hắn!”
“Vậy à? Gọi nhau thân mật đến vậy à? Khác nhau sao? Em chẳng thấy gì khác! Anh trách em giấu anh nâng đỡ anh Lam làm giám đốc mà không cho anh biết, trong khi anh ký kết độc quyền với Dương Á Như – em cũng không hề biết. Anh trách em cùng đi, cùng về, cùng sánh bước với anh Lam trong khi anh không tự xem lại xem, ai với ai, mấy ngày qua, cũng y như vậy – tới mức quên luôn cả em? Anh trách em tặng xe cho anh Lam, vậy chứ ai đã đưa điện thoại cho người ta, thậm chí để cho người ta nghe điện thoại của mình, chuyện mà ngay cả em, em là bạn gái anh, mà em còn chưa dám làm? Anh chỉ ra cho em điểm khác nhau xem!”
“Em… ! Tại sao em không chịu tin anh? Anh đã nói anh không như vậy! Anh và cô ấy không có gì!”
“Tin anh à? Tại sao em phải tin người không tin mình? Nếu em nói em và anh Lam không có gì, anh có tin em không? Hay chính anh là người thà nghe người ngoài nói, cũng không nghe em nói? Thà tin vào người ngoài, cũng không tin em? Em đã cố gắng liên lạc với anh như thế nào, chỉ để nói cho anh biết vì sao em lại kêu anh không phải đón em nữa, vì sao em đối với anh Lam như vậy. Nhưng anh chịu nghe không, lần nào anh cũng nói anh bận, rồi anh cúp máy, lúc anh không bận thì anh mệt, anh ngủ. Anh có nghĩ tới em không? Em vốn nghĩ, anh yêu em, anh nói anh tin em, là thật, không ngờ anh cũng xem thường em như vậy thôi!” – Lạc Sở ấm ức trách, cô đau nhói tim nhưng vẫn cố ngăn không cho mình khóc.
“Anh… Anh…” – Vũ Kỳ nhìn thấy sự bất lực trong mắt Lạc Sở, nghe những lời cô nói, lửa ghen trong anh tự dưng tắt lụi, thay vào đó là một sự áy náy, nhưng anh cũng không biết nói sao để cô hiểu anh và Dương Á Như thật sự không như cô nghĩ.
“Trễ rồi… Anh về đi… Em muốn được nghỉ ngơi. Quá mệt mỏi rồi! Từ nay về sau, công việc và mối quan hệ của anh, em sẽ không xen vào nữa. Cho nên, công việc và mối quan hệ của em, xin anh cũng hãy tôn trọng. Còn anh nghĩ gì, tùy anh! Chúc anh ngủ ngon!”
Vừa dứt câu, không chờ tới sự phản ứng của Vũ Kỳ, Lạc Sở chạy thật nhanh vào nhà sau khi đóng chặt cổng.
Nhìn bóng lưng vội vã cùng sự phẫn nộ của Lạc Sở, đầu óc và tim Vũ Kỳ trống rỗng, anh chưa bao giờ nghĩ anh và cô sẽ căng thẳng như vậy. Anh đến đây muốn có lời giải thích để anh không nghĩ bậy bạ, không ngờ cô còn nghĩ lung tung hơn cả anh. Anh biết phải làm sao bây giờ? Không lẽ, sự thật anh đã sai rồi sao?
Anh đã hiểu được cảm giác bị nghĩ oan rồi, không dễ chịu chút nào, vậy mà anh lại hồ đồ tin vào lời của tên họ Vương rồi còn làm cô buồn. Gậy ông sớm đã đập lại lưng ông! Phụ nữ khi ghen, hóa ra đáng sợ thật! Quay xe ra về, trong đầu Vũ Kỳ hiện ra hàng loạt những kế hoạch xin lỗi. Anh không thể để người anh yêu buồn nữa!
………
Chạy thẳng vào phòng, Lạc Sở ngã gục hoàn toàn trong cảm xúc của mình. Cô sụp xuống giường bật khóc.
Có ai đó đã từng viết, con gái Xử Nữ, bề ngoài luôn mạnh mẽ, họ thường tạo cho họ một sự hoàn mỹ về ngoại hình và tính cách để che đi góc khuất yếu đuối bên trong. Thật vậy, những lý lẽ của họ, có thể không ai có thể bẻ cong, con người của họ, có thể không ai suy đoán được, nhưng cảm xúc thật của họ thế nào, họ hiểu nhất. Một khi đã yêu và ghen thì miệng lưỡi của họ sẽ giết chết hết cả người họ yêu lẫn bản thân họ.
Lạc Sở không ngoại lệ, cô là một Xử Nữ như thế - cứng đầu, cứng miệng nhưng chẳng cứng lòng! Giờ đây khi không còn ai, cô mới dám buông hết mà khóc.
Một bàn tay nhẹ vuốt tóc cô, khiến cô giật mình bật dậy, lau nhanh đi những giọt lệ, cô chỉnh lại giọng nói khi nhìn thấy người trước mắt.
“Là… là anh sao? Anh chưa đi nghỉ à?”
“Vẫn chưa… Xin lỗi vì đã nghe hết chuyện của em” – Lạc Lam làm sao có thể ngủ khi chứng kiến toàn bộ cuộc cãi vả. Rốt cuộc, anh đã biết người Lạc Sở yêu chính là Vũ Kỳ. Điều này, làm anh đau nhói, trước kia khi biết Lạc Nghi có Lâm Minh, anh cũng chỉ buồn chứ không đau như hiện tại. Anh đúng là đã yêu rất sâu rồi! Anh vốn dĩ không muốn nghe lén họ nói chuyện nhưng… có những chuyện, dính tới tình cảm và sự tò mò, thì không có gì có thể lý giải được.
“Không sao đâu, chắc do tôi lớn tiếng quá phải không?”
“Em đừng nói vậy. Thật xin lỗi vì đã khiến người ấy hiểu lầm em!” – Lạc Lam càng đau hơn khi một phần trong những lý do khiến cô rơi lệ chính là anh, vì anh mà khiến tình cảm cô có vết nứt.
“Không phải đâu. Anh không có lỗi. Do tình yêu của tôi không đủ làm người ta tin vào tôi. Bản lĩnh của tôi cũng không lớn để giữ tâm ý của người ta bên mình. Hiểu lầm hay hiểu đúng nó chỉ cách nhau ở lòng tin của từng người dành cho nhau thôi. Lòng tin tôi dành cho anh ấy, có lẽ cũng không lớn như tôi từng nghĩ.” – Lạc Sở trải lòng, cô không muốn Lạc Lam tự trách mình, chuyện giữa cô và Vũ Kỳ là do cả hai chưa đủ tin nhau. Nhưng cô thật muốn có người sẻ chia trong lúc này. Cô quay sang nhìn Lạc Lam rồi hỏi.
“Anh Lam này, nếu anh nhìn thấy người anh yêu thân mật với người khác, anh có đau không?”
Lạc Lam đưa tay vén nhẹ những sợi tóc ướt nước mắt bám trên gương mặt đỏ của Lạc Sở, nhẹ giọng trả lời câu hỏi của cô.
“Đau… ! Đau chứ!”
“Ừ, đúng rồi, tôi hỏi dư quá, anh đã chứng kiến Tiểu Nghi yêu Lâm Minh trong suốt ngần ấy thời gian, anh vẫn mạnh mẽ như vậy, tôi thật ngưỡng mộ anh!”
“Không đơn thuần như em nghĩ đâu!”
“Có phải anh cũng đã rất cố gắng để che đi những yếu đuối của mình?”
“Em không nhớ tôi từng nói à? Với Tiểu Nghi, tôi không yêu em ấy như tôi từng nghĩ. Tôi cũng đi tìm câu trả lời sau nhiều lần trò chuyện với em, nhất là sau tin em ấy sẽ đi du học cùng Lâm Minh. Trong tôi, không hề có chút đố kỵ hay đau lòng nào, chỉ có niềm vui, vui cho em ấy. Tôi chợt hiểu, hóa ra trước giờ tôi chỉ coi em ấy là em gái rồi toàn tâm toàn ý bảo vệ mà ngộ nhận thành yêu thôi.”
“Vậy à? Vậy thì anh may mắn rồi. Anh sẽ không hiểu cảm giác đau khi yêu một người mà trông thấy họ thân mật với người khác, bỏ quên mình là như thế nào?” – Lạc Sở không thấy lạ khi nghe Lạc Lam nói, mấy chuyện ngộ nhận này cô đọc đầy trong tiểu thuyết. Như vậy cũng tốt, ít ra Lạc Lam rồi sẽ có hạnh phúc cho riêng mình mà không phải đau đớn, khổ sở nhường tình yêu cho người khác.
“Hiểu chứ! Hiểu rất rõ nữa là khác!”
“Anh cứ nói quá lên. Anh muốn an ủi tôi phải không? Hay là anh… thật sự đang yêu người nào đó rồi?”
“Phải! Tôi thật sự đang yêu rồi.”
“Ai? Ai vậy? Bao giờ? Tôi có biết không? Sao lại không nói tôi nghe sớm?” – Lạc Sở trong mấy giây đã quên mất nỗi buồn của mình, Lạc Lam yêu rồi sao? Yêu ai? Từ bao giờ? Sao cô không hay biết. Trong lòng cô, hiện rõ sự không vui, xen lẫn tò mò, mơ mơ hồ hồ, nhưng cô tự biện hộ rằng do anh và cô thân như vậy mà anh lại giấu cô! Đàn ông ai cũng thích giấu giếm người khác chuyện quan trọng sao? Vũ Kỳ đã vậy, Lạc Lam cũng vậy à?
“Cô gái mà tôi yêu, em biết rất rõ! Từ bao giờ, chính tôi cũng không biết. Chỉ biết, những lời khuyên cô ấy dành cho tôi, đã giúp tôi nhận ra được rất nhiều điều. Những gì tốt đẹp nhất, cô ấy đã không ngại chia sẻ với tôi. Cô ấy biến tôi từ một tên thấp hèn ăn bám, trở thành một người có địa vị, có tương lai. Cô ấy xóa đi tự ti trong tôi, rồi cho tôi một sự tự tin mà đáng lý ai cũng phải có. Cô ấy cho tôi hiểu được cuộc đời này, dù tôi đến sớm hay muộn, trước hay sau, thì cũng phải là Mặt trời, không được làm đèn pin. Nếu có trách, chỉ nên trách tôi là người không may mắn, nên luôn chậm một bước. Em hỏi tôi, nhìn người mình yêu bên người khác, có đau không? Có chứ, rất đau. Nhưng em biết không, nhìn người mình yêu vì tốt với mình mà phải cãi nhau với người cô ấy yêu, rồi rơi lệ, rồi đau lòng thì cái cảm giác đó còn đau hơn gấp trăm lần! Đau lắm!”
Lạc Lam thâm tình thổ lộ, anh theo dòng cảm xúc mà tuôn ra những lời yêu thương. Anh đã nói dù thế nào anh cũng muốn một lần trong đời được làm Mặt trời – của riêng Lạc Sở.
“Anh…Người anh yêu là…” – Lạc Sở không ngốc. Đương nhiên là cô hiểu, người Lạc Lam đang đề cập chính là cô. Có điều, tại sao lại vậy? Tiểu thuyết đảo lộn, tình yêu đảo lộn? Người đáng ra yêu cô tha thiết thì mập mờ cùng người khác? Người cô cho là chỉ thích qua đường với gái, lợi dụng trò chơi sinh ra lợi nhuận, lại công khai tỏ tình với cô, rồi hết lần này tới lần khác muốn cô về với hắn? Còn người cô luôn nghĩ một lòng một dạ với em cô, nên cô vì thương cảm mà hết sức giúp đỡ, mong anh tìm được hạnh phúc, giờ lại nói yêu cô? Thâm tâm cô, sao lại có cái gì đang nhảy múa thế này… ? Tại sao cô không còn nghĩ được gì nữa?
“Phải… Người tôi yêu… chính là em, Sở Sở!” – Lạc Lam kết thúc lời nói của mình bằng một nụ hôn lên trán Lạc Sở.
“Nhưng…” – Lạc Sở muốn nói gì đó nhưng Lạc Lam vội siết chặt cô vào lòng, không biết là do thói quen hay cảm xúc, anh để đầu cô tựa vào ngực anh, nhẹ nhàng thì thầm
“Em không cần nói gì cả. Tôi hiểu. Yêu em là chọn lựa của tim tôi. Nói cho em biết là chọn lựa của lý trí tôi. Tôi sẽ không hối hận. Từ khi yêu em, cảm giác thật thụ cho tôi biết : Mặt trời và đèn pin – tôi không muốn chỉ làm đèn pin le lói; người thứ ba và kẻ ngoài cuộc: tôi thà làm người thứ ba; nhìn em hạnh phúc và làm em hạnh phúc: tôi muốn làm được cả hai điều đó! Nghe có vẻ tôi đã thay đổi hoàn toàn đúng không? Phá vỡ cả những nguyên tắc tôi từng nói với em, đúng không? Nhưng cũng là vì em thôi. Em tàn nhẫn lắm, em đã xáo trộn tất cả những gì thuộc về tôi. Tuy tôi không dám bắt em chịu trách nhiệm nhưng em cũng không thể bắt tôi kìm chế chính tôi được. Sở Sở, tôi yêu em, tôi đã rất yêu em rồi!” – Càng nói, Lạc Lam càng không ngăn được lực đạo của vòng tay mình mà ôm siết Lạc Sở.
Nghe những lời của Lạc Lam, giọt nước mắt trên má tưởng chừng đã hong khô của cô lại bị thấm ướt bởi những giọt nước mắt khác. Nó thi nhau tuôn ra. Cô cảm nhận sâu trong tim mình từng ngọn sóng nổi dậy. Cô cảm động trước anh là thật. Không có người con gái nào nghe những lời này mà không cảm động, cô cũng không ngoại lệ, vì cô cũng là người bình thường thôi. Huống gì, lúc cô gặp nguy hiểm, cũng chỉ có anh xuất hiện.
Nước mắt cô thấm ướt ngực áo anh, bất giác, cánh tay thon mịn của cô vòng qua sau lưng anh rồi đặt nhẹ lên đó. Bàn tay còn lại của cô đưa lên mặt anh, vốn dĩ muốn cảm nhận gương mặt anh nhưng vô tình lại chạm phải đôi môi có chút khô ráp của anh.
Lần đầu tiên, Lạc Sở ôm Lạc Lam sau bao nhiêu lần bị anh ghì lấy trong vòng tay. Điều này, làm Lạc Lam chấn động không hề nhẹ. Cộng thêm những ngón tay mềm kia không biết vô ý hay hữu tình đặt lên môi anh khiến anh bất chấp làm một việc mà trước giờ anh chưa dám làm, đó là cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn vụng về nhưng nồng cháy.
Dòng điện xoáy dọc sóng lưng và lửa tình yêu âm ĩ bấy lâu khiến Lạc Lam say trong nụ hôn thiếu kinh nghiệm của mình. Nụ hôn đầu tiên của anh đang được trao cho người đầu tiên làm anh yêu tha thiết. Môi anh chỉ biết hôn như chuồn chuồn lướt, cho đến khi người ngọc hé môi, anh mới theo khe hở ấy mà để lưỡi mình khám phá. Do lần đầu, nên răng anh không tự kiểm soát được mà va chạm môi lưỡi của đối phương. Nhưng có là gì đâu chứ? Điều làm anh mê say lúc này chính là Lạc Sở đang đáplại anh.
Phải! Lạc Sở đang hôn Lạc Lam. Cô như một người thầy chỉ dạy anh cách hôn. Để rồi chỉ chừng vài giây thôi, lưỡi cô bị môi anh mút chặt, môi cô anh ôn nhu gặm cắn, cả cơ thể cô ngã vào lòng anh. Cảm xúc trong cô lúc này không có điểm dừng lại, bản năng chưa bao giờ bài xích sự đụng chạm thân mật của Lạc Lam lúc này phát huy mạnh mẽ.
Đầu cô chỉ ngập tràn duy nhất hình bóng anh, tai cô chỉ còn nghe những lời nói ngọt ngào của anh và tim cô đang tung tăng bởi những nhịp đập mà cô những tưởng chỉ có Vũ Kỳ mới đem lại. Cô không còn lý trí nữa rồi.
Hai con người, một nụ hôn cháy bỏng, nóng đến muốn thiêu cháy cả căn phòng. Tiếng hơi thở nhè nhẹ vang lên. Tiếng môi lưỡi chạm nhau nghe thật kích tình.
Từ vị trí nằm dưới cộng với bị động, chỉ một chút thôi, Lạc Lam giành lại thế thượng phong, anh xoay người đặt Lạc Sở dưới thân mình. Môi anh vẫn không rời môi cô. Dục vọng bình thường của bản năng réo gọi, tay anh run run tìm tới ngực cô mà chạm vào. Trống tim anh đập thật nhanh. Anh không hiểu sao mình lại dám làm những điều này nhưng không có gì có thể ngăn được anh nữa.
Nghĩ đến đó, tay còn lại của Lạc Lam thật nhanh hướng về dây kéo áo đầm của Lạc Sở mà cởi nhẹ.
Ngoài trời, những trụ đèn được cài tự động tắt trong vườn căn biệt thự đã chìm trong bóng tối từ lâu. Có chăng, hiện tại, nơi phát sáng duy nhất chính là căn phòng này – thứ ánh sáng của ngọn lửa tình yêu! Đúng hay sai? Tội lỗi hay không tội lỗi?May ra,chỉ người trong cuộc mới rõ!