Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Họ Trịnh quyền thế khuynh đảo một vùng, ngôi nhà trưởng tộc chẳng khác gì biểu tượng của sự vinh hiển ấy. Vậy mà sau một năm biến cố, giờ đây nó chẳng khác gì nấm mồ tập thể, kết thúc một dòng tộc danh giá.
Người dân xung quanh bắt đầu đồn đại. Ắt hẳn họ Trịnh đã mang nghiệp từ kiếp trước. Biết đâu ở một đời nào đó, vì sự sang giàu ngày hôm nay, họ Trịnh đã làm những chuyện kinh thiên động địa; giết người, gian dâm, lừa đảo, hãm hại dân lành, tội ác chồng chất hết lớp này đến lớp khác. Bởi vậy giờ đây rơi vào nghịch cảnh này, xem như không oan ức gì. Vậy mới nói, sống ở đời làm gì thì làm, cũng phải để đức cho con cháu.
Một đồn mười, mười đồn trăm, ông Minh giàu có đến mấy cũng không bịt được miệng đám dân đen chỉ giỏi đặt điều, ngồi lê đôi mách.
Ông giận người ngoài một thì tức thầy Huy mười. Cảnh nhà rối ren, ai nấy bi quan, sợ hãi cái chết nhưng lực bất tòng tâm. Ấy vậy mà thầy Huy chỉ biết loanh quanh khắp nhà, làm những việc vô nghĩa. Khi ông lại gần hỏi, cũng chỉ nói bâng quơ rằng đang tìm kiếm”, rồi lủi đi nơi khác, rõ ràng là muốn tránh mặt ông.
Rồi có lần, ông thấy Gia Huy trầm tư đứng trước dãy nhà Minh Hưng, lắc đầu, thở dài não nề.
Ra vẻ thần bí làm gì khi đám yêu ma vẫn nhởn nhơ? Ông Minh điên tiết đến mức chỉ muốn đuổi cổ anh ra khỏi nhà.
Tuy nhiên, tức thì nghĩ như vậy chứ ông Minh không có ý định biến nó thành hiện thực. Dù sao, nhà bị ma ám, giữ một thầy trừ tà ở đây cũng yên tâm hơn phần nào. Vậy nên, Gia Huy vẫn ở lại căn nhà trưởng tộc trong sự bất mãn ngày một tăng lên của ông Minh và người nhà họ Trịnh.
***
Tình hình Lan Phương càng lúc càng tệ, đến ngày thứ bảy thì gục ngã trước ban thờ. Người làm đưa cơm, gọi mãi không thấy đáp, liền phá cửa đưa cô ra, sau đó gọi bác sĩ đến tận nơi thăm khám. Cô ngất lịm đúng một ngày, đến khi tỉnh lại thì lập tức hoảng loạn, chạy về phía nhà thờ tổ, điệu bộ như thể vừa mới thoát chết trong gang tấc.
Khi ông Minh đến, cô vẫn cố chấp ở trong, còn nói thà chết ở trong nhà thờ tổ để được đoàn tụ với mẹ chứ không để cho đám ma quỷ bắt mất hồn.
Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, ông Minh sai quản gia sang làng bên mời thầy khác về. Nhưng kết quả cũng dễ đoán, chỉ cần hai chữ “họ Trịnh” được xướng lên, không thầy trừ tà nào dám liều mạng.
Đúng lúc ông Minh định muối mặt thỉnh cầu Gia Huy làm lễ cho Lan Phương, thì một thầy trừ tà từ phương xa tự động tìm đến cửa.
Đó là thầy Tố, vốn từ miền núi xuống, hiện giờ đang sống ở một thôn làng cách đây bảy mươi cây số. Mặc dù mới ở đó được ba tháng nhưng ông đã xem phong thủy, làm lễ động thổ, giải bùa cho không ít gia đình. Ở khu vực ấy, không ai không biết danh thầy Tố. Hôm nay, thầy Tố có việc qua đây, chẳng hiểu thần linh chỉ lối thế nào mà biết chuyện cô Lan Phương nên đến tìm.
– Tôi được ăn lộc trời nên muốn giúp ích cho đời. Nhưng nếu gia chủ không bằng lòng thì đành thôi. – Thầy nói bằng giọng ôn tồn.
– Không, không, không. – Ông Minh xua tay. – Tôi cầu còn không kịp nữa là.
Rồi, ông mừng rỡ ra mặt, mở rộng cửa.
– Mời ông vào, mời ông vào. Con bé đang ở trong nhà thờ tổ.
Lúc này chạng vạng tối, cảnh vật u hoài, con quạ đen đậu trên cột điện, kêu oang oác, rồi đập cánh bay lên thinh không. Thầy Tố thoáng trầm ngâm, rồi lắc đầu.
– Nhà thờ tổ không ổn, nhà ông cũng không ổn. Tốt nhất là ngày mai ông mang cô Lan Phương đến nhà tôi để làm lễ trừ tà.
– Được, được, tôi nghe theo sắp xếp của thầy.
Sau khi tiễn thầy Tố về, ông Minh không giấu được vẻ hoan hỉ trên mặt, chuyện này khác gì đại lộc, xem như tạm thời được một đêm yên giấc. Ông chủ vui vẻ, người ở cũng vui lây, ngôi nhà trưởng tộc lâu lắm mới nghe thấy tiếng cười, Gia Huy có không muốn biết cũng không được.
– Ngày mai làm lễ trừ tà? – Gia Huy lẩm bẩm. – Đó là ngày nguyệt kỵ, nghiêm cấm làm việc lớn. Sao lại làm vào ngày ấy được.
– Nguyệt kỵ là ngày đại kỵ, nhưng không phải là không có ngoại lệ. Thầy Tố đã sắp xếp như vậy, chắc chắn sẽ có ý riêng.
Nhìn vẻ đăm chiêu của Gia Huy, ông Minh nói nửa đùa nửa thật.
– Nếu thầy không tin thầy Tố thì đích thân làm lễ trừ tà cho con gái tôi đi. Ngày giờ, thủ tục đều do thầy quyết định.
Gia Huy buồn bực, nhưng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Từ khi không cứu được bà Nga, không đồng ý làm lễ trừ ma cho Lan Phương, thái độ của ông Minh dành cho anh thiếu tôn trọng hơn hẳn, làm việc gì cũng bị ông ta soi mói, không lúc nào yên thân.
– Vậy ngày mai cho tôi đi cùng cô Lan Phương đến nhà thầy Tố. – Cuối cùng Gia Huy đề nghị. – Có gì còn trợ giúp thầy ấy trục xuất thứ ma quỷ đang ám cô Lan Phương.
Nghe ra sao cũng thấy lợi nhiều hơn hại, ông Minh đồng ý, không mảy may suy nghĩ.
***
Sáng hôm sau, trời nổi dông, sấm chớp mạnh đến độ làm ô cửa kính rung lên từng hồi. Người làm tập hợp thành nhóm, bước đi nặng nề tiến về phía nhà thờ tổ. Họ vừa kéo vào, cô Lan Phương lập tức hét lên. Nhưng con gái sức yếu, chống cự quyết liệt đến mấy cũng phải buông xuôi, để đám người bê ra cổng chính đang có xe chờ sẵn.
Nhìn cô Lan Phương gầy yếu, toàn thân ướt sũng, bị người ta lôi đi, Gia Huy đau lòng, nhưng chỉ biết cắn răng đi theo.
Gia Huy ngồi cùng xe với Lan Phương và ông Minh. Mưa gõ lên mui xe, hơi lạnh phả ra từ điều hòa, thân thể gầy gò của cô run lên bần bật, tóc bết vào mặt, cô khép hờ mắt, rồi lịm dần. Ai nấy đều ái ngại, nhìn cô bằng vẻ không đành lòng. Chỉ có ông Minh là cứng rắn, nhìn đi nơi khác. Sự im lặng trở nên nặng nề, người lái xe biết ý, bật nhạc lên. Có nhạc, bầu không khí lại gượng gạo hơn bao giờ hết. Mọi thứ chỉ có thể tệ đi, chứ không tốt lên được.
Xe đi được hai tiếng thì đến nơi, đúng lúc ấy trời tạnh mưa, nhưng không có nắng lên. Bầu trời khoác vẻ âm u, ngột ngạt, khó thở lạ kỳ.
Thầy Tố ra mở cửa. Nơi thầy đang sống là ngôi nhà tầm cỡ trung lưu, có giếng, sân vườn, gạch ngói đỏ, nổi bật là cánh cửa có những sợi chỉ đỏ vắt qua. Người ta bảo những sợi chỉ đỏ có thể kết nối hai cõi âm dương. Sự hiện diện của chúng ở đây làm ngôi nhà tăng phần ma quái. Mọi người tự giác kính cẩn, kiêng nể thầy Tố. Xét về cảm giác bí ẩn của một thầy trừ tà mang lại, thầy Tố rõ ràng ăn đứt Gia Huy.
– Trông thầy có vẻ mệt mỏi. – Ông Minh tỏ ra lo lắng khi thấy thầy Tố đi hơi gù lưng, vừa đi vừa đấm hai bên vai.
– Trời trở gió. Tôi cứ thấy nặng nề trong người, như có tảng đá đang đè lên vai vậy.
– Thầy vất vả quá rồi.
Thầy Tố cười, lộ ra hàm răng khuyết vàng. Thoạt nhìn giống như một người đàn ông khắc khổ chất phác, nhưng đôi mắt vô hồn lại khiến Gia Huy nghi kỵ, thấy rờn rợn sống lưng.
Còn Lan Phương vừa giáp mặt ông ta, tưởng đã kiệt sức đến mức không thể mở miệng, không ngờ cô lại mở to mắt, hoàn toàn tỉnh táo, đôi môi run rẩy.
Mọi người không nhìn thấy nhưng cô thấy!
Thầy Tố đang cõng trên vai một cô gái. Gương mặt cô ta tím tái, cổ đeo dây thòng lọng, máu chảy từ khóe môi ướt đẫm chiếc váy trắng. Mái tóc quấn quanh người thầy Tố, hai chân quặp lấy eo ông, những móng tay dài đen, sắc nhọn đặt lên khóe môi ông, rạch một đường dài.
Khuôn mặt đầm đìa máu ngẩng lên, cô ta nhìn chằm chằm vào Lan Phương, nhệch một nụ cười bí hiểm.
Lan Phương gào lên, mọi người lập tức ghì cô xuống, nhưng cô vẫn không ngừng giãy giụa.
– Ma… – Cô run rẩy, gương mặt giàn giụa nước mắt. – Trên lưng. Ông đang cõng nó trên lưng. Trên lưng!!!
Thầy Tố ngẩn người, lững thững đi về phía Lan Phương, khẽ cúi xuống, gương mặt nham nhở vì vết rỗ của ông kề sát mặt cô. Toàn thân Lan Phương vẫn run bần bật.
– Ăn nói điên loạn, mặt mũi không còn chút sức sống, đúng là bị ma theo. Sớm muộn gì cũng bị nó trục mất hồn.
Ông Minh chua chát nhìn con gái, rồi hướng về phía thầy Tố.
– Vậy con gái tôi… trăm sự nhờ thầy.
Lan Phương nhìn cha, nức nở từng tiếng thê lương không rõ lời như cầu cứu, như van xin. Một cái phẩy tay ra hiệu, người ở lôi Lan Phương ném vào một buồng riêng mà thầy Tố đã sắp xếp từ trước. Bên trong chật chội, không có ánh đèn, bóng tối sâu thẳm phủ kín lên Lan Phương giống như cỗ quan tài dành riêng cho cô.
Nhìn người làm chốt cửa ngoài lại, Gia Huy hắng giọng, muốn nói gì đó lại thôi. Chưa bao giờ anh thấy bản thân vô dụng như thế này.
Thầy Tố nói rằng giờ lành chưa đến, mọi người phải chờ. Tưởng là nhanh, nhưng hóa ra đến tối muộn vẫn án binh bất động, ông Minh bắt đầu đứng ngồi không yên, những người đi cùng nếu không buồn ngủ thì cũng sắp mất kiên nhẫn đến nơi. Người ở nấu một bát cháo loãng mang đến cho Lan Phương để cô có sức làm lễ trừ tà, tuy nhiên lay mãi vẫn không thấy cô tỉnh, người đấy liền kêu thất thanh.
– Chết rồi, cô Lan Phương ngất xỉu rồi.
Lời vừa dứt, thầy Tố lập tức đứng dậy, nói rằng giờ lành đã đến, thứ ma quỷ kia đang suy yếu.
– Nhưng đang là giờ sát chủ. – Gia Huy đứng phắt dậy, đứng chắn trước mặt. – Đợi qua giờ xấu hãy làm, không thì chọn hôm khác làm lễ cho cô Lan Phương.
– Cậu thì biết cái gì? – Giọng thầy Tố đều đều, đọc không ra cảm xúc.
– Tôi là thầy trừ tà. Trước khi đến đây tôi đã thu phục đủ thứ ma quỷ. – Gia Huy gắt gỏng, không nhận ra bản thân đang nổi giận. – Tôi không biết ông có mục đích gì, nhưng mà đừng hòng giở trò lừa đảo.
Thầy Tố tái mặt, nghiến răng ken két, mắng chửi nhà họ Trịnh không biết điều, cố tình chọc tức thầy. Ông Minh liền đứng ra xin lỗi, đồng thời lôi Gia Huy ra ngoài.
– Thầy Huy, tôi biết thầy nghĩ cho Lan Phương, nhưng đừng làm loạn nữa. Thế này rất không hay.
– Cho Lan Phương làm lễ vào ngày nguyệt kỵ, còn giờ sát chủ. Rõ ràng là không được, tôi không hiểu sao ông vẫn đồng ý? – Gia Huy gay gắt.
– Tôi thì không hiểu sao thầy phải xía vào. Thầy không làm thì để người khác làm. Tôi nói thế, thầy có hiểu không?
Gia Huy quả thực không hiểu. Anh chỉ thấy ông Minh lo cho danh dự dòng họ, sợ hãi đám ma quỷ kia đến mức u mê, không phân biệt được đúng sai. Chỉ cần tìm được hi vọng sống, liền bất chấp làm theo mà không màng hậu quả.