Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vũ Minh đi vào sân trường, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy người quen, hắn liền 1 mình đi về phía sau trường. Hoàn cảnh nơi này rất tốt, không khí so với bên ngoài trong lành hơn rất nhiều, nhìn tới nhìn lui khung cảnh quen thuộc, hắn thầm cười khổ, do ký ức 10 ngàn năm thực sự quá khổng lồ, khổng lồ tới mức hắn có chút quên đi hắn hiện tại, nhiều lúc hắn vẫn nghĩ mình vẫn là người năm đó dậm chân 1 cái đủ diệt sát hàng tỷ sinh mạng, khẽ nhíu mày cũng khiến cho vô số người quỳ bái, hắn bây giờ, chỉ là 1 học sinh cấp 3 mà thôi
Hắn cứ tiếp tục đi tới phía trước, trong đầu vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ những thứ này, không hay để ý phía sau từ lúc nào đã có 1 thân ảnh lặng lẽ theo sau
Rốt cuộc hắn nên làm gì? Vẫn đi theo con đường cũ xông lên thần vị? Hay là trốn tại 1 góc của vũ trụ lặng lẽ tu luyện? Rốt cuộc thì mục tiêu của hắn là gì? Trả thù? Nắm giữ vận mệnh? Chế tạo đế quốc khổng lồ? Hay đơn giản là làm 1 gã cường giả lang thang? Kiếp trước người thiết kế hãm hại hắn là ai hắn cũng không biết nói gì đến trả thù? Đến chết hắn cũng không rõ rốt cuộc là kẻ nào ám hại hắn, như vậy thì rốt cuộc hắn trọng sinh về lại để làm gì?
Hàng loạt những câu hỏi đặt ra trong đầu, xung quanh hắn tỏa ra năng lượng càng lúc càng cuồng bạo, càng lúc càng khó khống chế. Phía sau lưng hắn người kia mặt biến sắc nhìn về phía hắn
“Hắn….hắn đây là đang đốn ngộ? Tại sao lại khác như thế? Không phải đốn ngộ là phải đứng 1 chỗ tìm hiểu võ đạo sao?” người kia lẩm bẩm nói, mặt đầy khó tin
Không biết đi được bao lâu, Vũ Minh dừng lại, ký ức trong đầu lướt qua những hình ảnh dường như hắn đã quên mất từ rất lâu, dường như tìm ra được câu trả lời như thế, hắn khẽ mỉm cười, 2 tay nắm chặt thành nắm đấm, thầm nghĩ “Đúng, kiếp này ta không những phải chế tạo đế quốc hùng mạnh, chinh chiến vô tận vũ trụ, chưởng khống luân hồi, thành chí cao thần vị, lôi ra kẻ đã đứng đằng sau hãm hại ta, hơn nữa…..kiếp trước ta vô dụng, nàng chết ta lại bất lực đứng nơi đó nhìn, kiếp này, ta sẽ không để nàng chịu bất cứ thương tổn nào, ai dám hại nàng, ta diệt hắn cả tộc”
“Ầm ầm” xung quanh cơ thể hắn năng lượng cuồng bạo không khống chế được nữa, toát ra xung quanh nổ mạnh, xung quanh hắn chu vi 10 mét toàn bộ nát bấy, nhưng so với trong cơ thể hắn lại như muối bỏ biển, cơ thể hắn vòng xoáy trước ngực quay với tốc độ khó thể tin, qua vài giây đột nhiên hình thành 1 vòng xoáy trắng bên cạnh, 2 cái hòa vào nhau, nửa trắng nửa đen làm hắn liên tưởng đến âm dương bát quái, nhưng nhìn kỹ lại thì không chỉ là âm và dương, chính xác hơn là bao gồm âm và dương, hủy diệt và sáng tạo, sự sống và cái chết 2 trạng thái đối lập, hắn đột nhiên nghĩ tới trong truyền thuyết. Vũ trụ kể rằng, hàng tỷ kỷ nguyên trước, cường giả trong vũ trụ có thể tự sáng tạo chủng tộc, sáng tạo riêng cho mình 1 vũ trụ, nhưng muốn làm được điều đó, tư chất tuyệt hảo không nói, phải trước khi đạt tới Thông Mạch cảnh phải tạo ra âm dương lưỡng cực, hủy diệt sáng tạo, sự sống và cái chết của riêng mình. Lý luận là thế, nhưng làm được lại chẳng có ai. Trước kia hắn vẫn cho rằng đó chỉ là lời đồn, nhưng bây giờ cảm nhận trong cơ thế sức mạnh hắn lại biết, đó là sự thật
Phía sau lưng hắn người kia đã đứng chết chân tại chỗ, khó tin nhìn về phía hắn, hắn ngỡ ngàng không biết nói gì. Cảm nhận thấy phía sau có người đang nhìn, Vũ Minh quay người lại, chỉ thấy 1 gương mặt của 1 vị cao niên tầm 70 - 80 tuổi, mặc 1 bộ quần áo thể thao, mái tóc cùng chòm râu bạc đang nhìn hắn há hốc mồm, hắn nhớ đó là hiệu trưởng của học viện
“Hiệu trưởng, ngài khỏe” hắn mỉm cười nói
“Ngươi….ngươi…..” ông ta không biết nói gì, chỉ vừa mới ông ta còn cảm nhận sức mạnh hủy diệt kinh khủng, khi năng lượng phát ra ông ta đang muốn lao vào kéo Vũ Minh ra khỏi vụ nổ, nhưng vài giây sau lại quanh người Vũ Minh năng lượng bành trướng lại không hề mảy may tổn thương đến hắn, hơn nữa hắn còn cảm nhận được chân nguyên lực mà chỉ có Tụ Huyết cảnh mới có, điều này lắm ông ta rất kinh hãi. Chỉ mới cách đây không lâu ông ta còn nhớ cha Vũ Minh đến nhờ vả ông ta tìm mua cấp 3 ma chủng Tiếu Thiên Hổ để giúp con trai hắn đột phá, lúc đó ông ta còn nói cơ thể Vũ Minh căn cơ bất ổn, cơ thể tồn tại quá nhiều năng lượng dư thừa, nếu như dùng ma chủng đột phá rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này. Bây giờ nhìn lại, Vũ Minh hắn không những tiến giai Tụ Huyết cảnh, hơn nữa nhìn chân nguyên phát ra thật hùng hậu, làm gì thấy được lúc trước căn cơ bất ổn
Qua một lúc lâu ông ta mới bình ổn lại tâm tình của mình, nhìn thật sâu Vũ Minh, Vũ Minh thấy vậy cũng chỉ mỉm cười đứng đó, dường như cảm thấy như thế không thích hợp cho lắm, ông ta mới thu lại ánh mắt, môi khẽ nhếch
“Không sai, quả nhiên không hổ là con trai của Vũ Nguyên tướng quân”
“Hiệu trưởng quá khen” Vũ Minh chỉ cười khiêm tốn nói
“Ngươi rất không tồi, xem ra trước kia là ta nhìn lầm, có thể tiến vào trạng thái đốn ngộ, tương lai nếu không có gì xảy ra, chắc chắn sẽ là Khai Mạch cảnh đỉnh phong, nếu may mắn sẽ chạm tới Dung Linh cảnh tầng thứ, nhưng là, đốn ngộ thuộc về đốn ngộ, ngươi phá hư nhiều cây cối như vậy, ta hẳn nên tìm cha mẹ ngươi đòi tiền bồi thường đi?” Hiệu trưởng mỉm cười nói
“Ây…. hiệu trưởng, ta cũng không phải cố ý, hơn nữa mảnh rừng cây này cũng không đáng để hiệu trưởng ngài tìm phụ huynh đòi bồi thường đúng không? Ngài có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm nhất định không từ chối”
Vũ Minh làm sao không hiểu ý của ông ta, đốn ngộ không phải ai cũng có thể làm được, cái này nhờ cơ duyên, trước giờ những người đốn ngộ qua có ai không phải là đỉnh cấp chiến lực của nhân loại? Nhưng nếu như chết khi còn trẻ lại sẽ ai quan tâm? Mời phụ huynh chỉ là cái cớ mà thôi, đòi chỗ tốt mới là ý của ông ta, nếu như việc Vũ Minh đốn ngộ cho kẻ thù của gia tộc hắn biết, chắc hẳn hắn sẽ gặp không dứt ám sát, tuy hắn không sợ nhưng bây giờ hắn còn chưa có thực lực để chống lại những cường giả đó, chênh lệch vài đại cảnh giới không phải là dựa vào kiến thức kiếp trước cùng thủ đoạn có thể chống lại được
“Ha ha, thông minh, ta cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần ngươi tham gia cuộc tỷ thí giữa các học viện của liên bang 4 năm 1 lần là được, cách lúc đó còn có 1 tháng, ngươi hẳn nên biết làm gì đi?” Hiệu trưởng cười nói, nhưng Vũ Minh nhìn thế nào cũng thấy lão giống hồ ly như thế?
“.…. ta mới Tụ Huyết tầng 1, làm gì có đất dụng võ trong cuộc tỷ thí học viện liên bang? Ngài không nói đùa chứ?” Vũ Minh có chút nghẹn, hắn thỏa thuận chủ yếu là không muốn người khác chú ý, cố gắng nâng cao thực lực trong thời gian ngắn, ai ngờ ông ta lại kêu mình đi tham gia cái gì tỷ thí
“Đừng vội từ chối, ngươi biết phần thưởng là gì sao?” Ông ta dường như đã đoán được hắn nói như thế, liền mở miệng
“Phần thưởng?”
“Đúng, top 10 đến top 4 có thể nhận được một chiếc D cấp súng lục tùy chọn, 5 viên Hóa Nguyên đan, 1000 điểm tích lũy. Top 3 có thể được 1 chiếc D cấp chiến xa tùy chọn, 10 viên Hóa Nguyên đan cùng 5000 điểm tích lũy. Top 2 giống top 3, khác ở chỗ là được 10 ngàn điểm tích lũy cùng 1 D cấp bảo giáp. Còn top 1, C cấp vũ khí, D cấp chiến xa, 20 ngàn điểm tích lũy, 1 viên Tạo Hóa Đan cùng 1 phần C cấp dược tề. Thế nào? Động tâm sao?” Hiệu trưởng mỉm cười, đầy mặt hiện rõ dòng chữ “ta ăn chắc ngươi rồi”
Vũ Minh quả thật có chút động tâm, đặc biệt là viên Tạo Hóa đan kia cùng C cấp dược tề, C cấp dược tề có thể đem trong cơ thể tạp chất loại bỏ, tăng cường thể chất, còn Tạo Hóa đan thì càng hiếm có, không những thúc đẩy tăng trưởng chân nguyên lực, hơn nữa còn tinh lọc chân nguyên, tạo căn cơ vững chắc cho sau này đột phá Khai Mạch cảnh. Tuy hắn không hiếm lạ gì mấy thứ này, nhưng muốn có được nó quả thực rất tốn rất nhiều tiền, gia tộc hắn cũng không thừa tài sản để hắn phung phí đi mua mấy thứ này, hơn nữa hắn muốn luyện đan cũng không phải thực lực bây giờ có thể làm được
“Được, ta đồng ý” Vũ Minh suy nghĩ
“Ha ha, ngươi quả nhiên sẽ tham gia” Ông ta cười nói, trong lòng lại thầm nghĩ “cuộc tỷ thí này hẳn sẽ rất thú vị, không biết nếu hắn ta cùng Mạc nha đầu gặp nhau sẽ như thế nào” nghĩ đến điều đó ông ta lại cười phá lên. Bên cạnh Vũ Minh có chút đoán không được, không phải là điên đi? Người già chẳng lẽ ai cũng thế?
“Hiệu trưởng, ngài không sao chứ?”
“Ây… không sao, đừng gọi hiệu trưởng, gọi ta Mạc lão là được, ta tên Mạc Hồng Phong” Mạc lão cười nói
“Được, Mạc lão”
“Đi thôi, ngươi trễ mất 1 tiết học rồi” Mạc lão cười cười, trong lòng cười nở hoa “cho ngươi trước mặt ta giả bộ, để xem chút nữa gặp Vũ nha đầu xem ngươi còn bình tĩnh được như thế hay k, haha”