Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên con đường dài không bắt được chuyến xe nào đi qua, phải đến gần trưa hai người mới tới được làng. Việc đầu tiên là tìm chỗ ăn. Hai người cũng không có nhiều sự lựa chọn, vì chỉ tìm thấy một cửa hàng.
Đẩy cửa bước vào, Vivian tò mò ngắm nghía xung quanh. Viêm Khải cũng quan sát không gian quán một lượt. Ở đây không có cạnh tranh, nhưng nơi này nhìn vào đã thấy rất chu đáo trong việc bày trí, mọi thứ đều rất sáng sủa, sạch sẽ. Nhạc Mozart mở âm lượng vừa nghe, quán chỉ có vài người khách mặc áo yếm bò. Ngồi vào bàn rồi là có cảm giác như nhà hàng chỉ có mỗi mình là khách.
Vivian ngó nghiêng một lượt, chợt nhớ ra bài viết trên blog của Thomas, “Không biết ở đây có bánh mỳ hoa oải hương không nhỉ?”
Viêm Khải lắc đầu, “Không rõ. Thực đơn ngoài cửa không thấy ghi.”
Một cậu bé trông rất nhỏ người để tóc húi cua tiến đến bàn hai người, “Anh chị muốn ăn gì?”
Thấy cậu bé đáng yêu, lại còn rất nhỏ, hai người không nhịn được mỉm cười với cậu nhóc. Viêm Khải hỏi, “Ở đây có chỗ nào bán bánh mỳ hoa oải hương không em?”
Cậu bé hí hoáy viết gì đó vào tờ ghi hóa đơn, nghe hỏi mới ngước mắt lên nhìn hai người, “Anh chị lần đầu đến đây à? Bánh mỳ hoa oải hương ngày nào chả có. Lấy hai phần nha? Anh chị dùng thêm gì nữa không? Lần đầu đến đây thì nên thử qua món thịt quay công thức gia truyền.”
Vivian thấy cậu nhóc thật thú vị, giọng cao mà lại có nhịp điệu, nên cứ ngồi nhìn cậu nhóc rồi cười hoài, “Anh chị đến đây tham quan, mà chỉ ở đây một ngày thôi. Có cách nào để thử hết các món của hôm nay trong một lần không?”
“Có chứ. Nhưng phải gọi suất tình nhân.”
Vivian không nhịn được liền quay qua chỗ khác ôm miệng cười. Viêm Khải bảo với cậu nhóc, “Cũng được. Em cho anh chị suất tình nhân nhé.”
Vivian cười hỏi, “Cậu bé, em tên là gì?”
“Mọi người gọi tôi là Petit Manon.”
Vivian lại phì cười, “Petit Manon. Không phải Manon Petit mà là Petit Manon à?”
Viêm Khải thấy tên của thằng bé chẳng có gì buồn cười, nhưng thấy Vivian cứ cười hoài, cậu có cảm giác cười cũng bị lây. Petit Manon thì không hiểu sao hai anh chị này lại cười. Tưởng hai người này trêu chọc mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu nhăn thành mấy khối.
Một lát sau, chính tay Manon bê đồ ăn từ bếp ra, phải đi mấy chuyến mới mang ra hết.
Hai người nhìn một bàn đầy món ăn. Suất “tình nhân” gồm tất cả các món của thực đơn trong ngày, mỗi món một chút. Bánh mỳ hoa oải hương thì trông giống bánh mỳ nướng mềm, bên trên có đặt cẩn thận một nhành nhỏ hoa oải hương tím.
Viêm Khải và Vivian bắt đầu ăn trưa thì Manon lại mang ra một khay đồ ăn nữa.
Hai người đang nghĩ “vẫn còn nữa à?” thì thằng bé đã đặt khay ngồi xuống bàn bên cạnh. Hóa ra là Manon cũng đến giờ ăn trưa.
Vivian vẫn còn tiếp tục vừa nhìn thằng bé vừa cười tủm tỉm mà ăn không được yên. Viêm Khải quay sang tranh thủ hỏi chuyện, “Manon, anh chị muốn tìm nhà Vincent, em có biết nơi nào để hỏi không?”
Manon nghe Viêm Khải hỏi thì mỉm cười. Vivian há hốc miệng: đáng yêu quá đi, cười má phính sang hai bên kìa. Làm mình nhớ đến đứa em trai đáng yêu của mình lúc nhỏ. Nhưng hình như, đây là lần đầu Petit Manon cười với họ thì phải.
Thực ra là thằng bé cười với Viêm Khải. Vì mọi người toàn gọi cậu bé là Petit Manon, không thì chỉ gọi là Petit. Viêm Khải là người đầu tiên gọi nó là Manon.
“Anh chị muốn tìm ai?” Manon hỏi.
Vivian cười tươi, “Anh chị muốn tìm người đấy. Nhóc tìm được sao? Nhóc biết hết người dân ở đây à?”
Manon nhai một miếng thức ăn, lắc đầu, “Cần gì phải biết hết? Ở đây cũng chỉ có mấy họ thôi. Cứ nói ra tên, em đi hỏi người lớn là biết.”
Viêm Khải và Vivian bật cười. Thằng bé kháu thật.
Manon thì như đọc được suy nghĩ của hai người, mỉm cười nói, “Không phải cảm thấy em lanh lẹ đâu. Con nhà buôn nào cũng vậy thôi.”
Hai người không nhịn được phì cười. Bây giờ thì họ đều hiểu tại sao có nhiều người thích con cháu đầy nhà rồi, để gia đình lúc nào cũng có thể cười nói vui vẻ.
“Nhà Vincent à? Anh chị chỉ ở đây ngày hôm nay thôi nhỉ? Ừm… mà có ở lâu nữa thì cũng không gặp được đâu.”
Vivian hỏi, “Sao? Họ đi du lịch gia đình cả rồi à?” Người dân ở làng trồng oải hương này phần lớn đều có công ăn việc làm ở ngay trong làng. Thế còn đi đâu mà một người cũng không thể gặp được?
Manon yên lặng một lát rồi hỏi lại, “Chính xác thì anh chị muốn gặp người nào nhà Vincent?”
Hai người còn chưa kịp trả lời thì Manon đã nói hộ luôn, “Thomas Vincent phải không?”
Viêm Khải ngạc nhiên, “Đúng vậy. Sao em biết?”
Manon vừa ăn vừa nói nên ợ ra tiếng, thằng bé bình tĩnh vuốt vuốt ngực rồi trả lời, “Chỉ có thể là tìm anh Thomas thôi, vì anh ấy là người duy nhất còn lại của nhà Vincent.”