Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Già làng, xem con nè!”
“Giỏi lắm, Denchiuko. Đã lâu lắm rồi mới có người Khentoit biến thân thành công, nhất là lại trẻ tuổi như thế này. Lần cuối cùng ta thấy cũng đã hơn bốn mươi năm về trước rồi. Hà hà hà…
“Con giỏi không, già làng?”
Đứa bé được khen thì tít mắt lên, quấn lấy chân ông lão.
“Giỏi, giỏi, con là thiên tài ngàn năm có một của bộ tộc. Tương lai của cả bản phụ thuộc vào lớp người trẻ các con. Chỉ có người được thần T’re lựa chọn mới có thể thông hiểu thuật biến thân. Con giỏi lắm, rất giỏi. ”
“Già làng, tại sao chúng ta lại phải sống chui lủi ở đây, cách xa thế giới loài người? Ngoài kia đẹp biết bao, ở đây chán lắm!”
“Con nói cái gì? Con muốn sống chung với loài người?”
“Con..con.không được sao ạ?”
“Tại sao dân tộc Khentoit chúng ta phải sống tại những vùng đất khắc nghiệt như thế này…Denchiuko à, đó đều là do loài người.”
“Loài người?”
“Phải, loài người”
Đôi mắt tuyền một màu trắng của Denchiuko phút chốc bừng lửa giận. Tất cả nỗi căm thù ấy giờ phút này, cô trút cả vào gã “loài người” trước mặt. Một đá hất tung Hoàng lên không trung, sau đó là một cú bật cao, đánh bồi bằng đầu gối. “Ruỳnh” một tiếng đanh gọn, Hoàng như sao rơi lao thẳng xuống sân đấu. Nơi hắn rơi xuống bây giờ đã lún sâu tạo thành hố lớn, chỉ còn lọt một chân khỏi mặt đất.
“Argh”
Hoàng bật dậy từ dưới đống gạch đá. Mặt đầy vết xước, môi, mắt ứa máu, song hắn vẫn vô cùng tỉnh táo. Ngước đầu nhìn trái, phải, trên không, đối thủ của hắn giờ này đã biến đâu mất. Trong khi Hoàng còn đang thất thần thì bên tai, chợt vọng đến giọng nói trong trẻo của gã “Dã Nhân” kia.
-Đằng sau.
Nhanh như chớp, hắn quay mặt lại, song còn chưa thấy cái chéo áo của đối phương thì lưng đã đau điếng. Một cùi chỏ của Denchiuko đánh trúng lưng khiến Hoàng sụm người xuống, từ miệng, mũi, máu tươi thi nhau ộc ra từng hốc lớn.
-Đã bảo đằng sau cơ mà. Đồ chậm chạp.
Denchiuko từ phía sau một tay nhấc cổ áo Hoàng, lúc này đã xụi lơ lên khỏi mặt đất, sâu trong cặp mắt huyền là vẻ lạnh lùng đến vô cảm. Hoàng nghiến răng, tập trung sức lực vào cánh tay, bất thần xoay người đấm thẳng vào mặt đối phương. Lúc này phản công chính là cách phòng thủ tốt nhất. Hàng lông mi dài của Denchiuko khẽ nhướn lên.
“Vụt” một phát, cú đấm của hắn đánh vào khoảng không.
-Hừ!
Denchiuko vẫn vô cảm nhìn hắn như trêu ngươi. Hoàng trừng mắt. Hắn dường như đã phát điên, hai tay cùng lúc vung lên đấm liên tiếp, không theo bất cứ quy tắc nào về phía gã “ Dã Nhân” trước mắt. Song không một cú nào trong đó trúng đích cả. Lần nào cũng thế, cú đấm nào của Hoàng cũng chỉ sượt qua mặt Denchiuko trong tích tắc. Song cái tích tắc tưởng chừng vô cùng ngắn ngủi ấy, cho dù hắn có cố gắng thế nào đi nữa cũng chẳng san lấp nổi.
-Hừ..hừ hừ, chỉ giỏi tránh né. Nếu trúng một cú thôi… thì cô tiêu chắc.
Hoàng không cam tâm hầm hừ trong cuống họng, quên rằng bản thân mình bây giờ vẫn đang bị đối phương dùng một tay nhấc bổng khỏi mặt đất. Cái tai vểnh của Denchiuko hơi giật giật, bờ môi đỏ chót kiều diễm bỗng nhếch lên.
-Vậy tôi cho anh đánh trúng đấy.
-Cái gì?
Denchiuko khẽ gật gật đầu như xác định. Hành động ấy giống như giọt nước làm tràn ly, thoáng chốc trán Hoàng nổi đầy gân xanh. Hắn nghiến răng kèn kẹt, tay phải nắm chặt lại, từng thớ cơ nổi gồng lên, tràn đầy sức mạnh.
-Dám…dám khinh thường ta!
Một cú đấm nhanh như cắt tung ra. Tất nhiên là toàn lực. Lần này thì Denchiuko không hề né tránh. “Binh” một tiếng trầm đục, gương mặt trái xoan xinh đẹp lãnh nguyên một đấm của hắn.
-Ha ha.. ha ha ha..
Hoàng vừa thở hổn hển vừa nhìn kẻ ngạo mạn trước mắt với vẻ hả hê. Cú đấm này hắn đã huy động toàn bộ sức mạnh hiện có thi triển một lần “Heavy Break”. Với 80% sức mạnh của hắn bây giờ, thành quả do sự giúp đỡ của Tae Jun giúp điều trị xương khớp, trúng cú đó thì dẫu là kim cương cũng phải vỡ! Hoàng đã thử một lần, sự thật đúng là như vậy. Ha ha, trên đời này làm gì có thứ gì cứng hơn kim cương chứ?
Thế nhưng mọi chuyện lại không như hắn nghĩ.
-Sao…sao có thể?
Gương mặt của Denchiuko do trúng một đấm của hắn mà ngửa ra sau, lúc này đang từ từ quay lại. Ngoài một vệt máu nhỏ chảy ra bên mũi phải ra thì không còn gì nữa cả.
-Đòn mạnh nhất của cậu đấy à?
Hoàng trợn tròn mắt. Trên trán hắn, một giọt mồ hôi khẽ lăn dài chảy xuống tận cằm, thấm ướt làn da đang không ngừng co giật. Lúc này hắn đã thực sự hoảng sợ.
-Đây mới gọi là đấm này.
Denchiuko giơ tay còn lại lên, lạnh nhạt nói.
---------------------
Lúc này, ở trên đài, trong khi Hoàng đang bị đánh đến bầm dập, không thể hoàn thủ, trở thành một cái bị thịt đúng nghĩa đen thì bên dưới, những người có mối quan hệ tương đối thân thiết với hắn giờ đang như ngồi trên đống lửa.
-Không..không..không xong rồi.
Sắc mặt của Chingna càng lúc càng xanh đi trông thấy, giọng nói đã bắt đầu có biểu hiện mất kiểm soát: - Tae..Tae Jun, phải ngưng trận đấu lại ngay. Phải ngưng lại ngay.
-Không thể được.
Sắc mặt Tae Jun bây giờ cũng vô cùng khó coi, cái vẻ lạc quan khi nãy đã bay biến đâu mất hết:
- ..Trận đấu chỉ có thể kết thúc khi toàn bộ thành viên của một trong hai đội rời khỏi võ đài, tắt thở hoặc tự động nhận thua. Cháu nhìn kỹ đi, Judas bây giờ…mặc dù mọi chuyện đã đến nước này, song muốn hắn nhận thua, điều này thực tế sao?
Đúng vậy, lúc này ở trên đài, mặc dù đã ăn no đòn của Denchiuko, chiêu nào chiêu nấy đều có lực sát thương vô cùng khủng bố, chỉ một cú thôi cũng đủ khiến người ta phải tàn phế, thế nhưng không hiểu có phải do phép màu nhiệm nào hay không, Hoàng mỗi khi bị Denchiuko đánh gần rơi khỏi đài đều như được uống thuốc kích thích, cố sống cố chết thoát khỏi thế bất lợi.
Sở dĩ được như vậy, không thể không kể đến việc chu vi của võ đài Bạch Hổ so với những võ đài khác thì lớn hơn khá nhiều. Thế nên tuy bị đánh bầm mình, song Hoàng chí ít vẫn chưa bị “ bật xới “ như Ninh Sạn Yêu Nhiên.
-Thế nhưng..thế nhưng..nếu còn như vậy thì anh ấy sẽ chết mất!
Chingna tóm vai áo Tae Jun, giọng nói đã cực kỳ mất bình tĩnh: - Không được, cháu phải đi gặp tổ trọng tài, gặp trọng tài. Rõ ràng bên kia đã phạm luật. Phải dừng trận đấu lại ngay, hội ý gì mà lâu vậy?
Nói rồi tất tả chạy đi. Gương mặt già nua của Tae Jun khẽ giật giật, sau đó thở dài nhìn lên trên võ đài.
Đúng như Chinngna đã nói, có lẽ bây giờ cách duy nhất có thể giải quyết tình hình là trông chờ vào sự can thiệp của trọng tài. Bởi rõ ràng, cặp đôi Denchiuko – Denchiuka đã phạm luật. Thể thức thi đấu đôi của Đại Hội Danh Ác không cho phép bất kỳ đội nào có hai thành viên cùng giới tính.
Trận đấu này đã trở nên vô nghĩa rồi.
Bây giờ thì Tae Jun đã hiểu, lý do tại sao gã Denchiuko kia luôn cố gắng thu mình lại trong tấm áo choàng to tổ bố, mùa đông cũng như mùa hè kia. Hắn làm vậy là để che giấu giới tính thực của mình. À, phải gọi là “cô ta” mới đúng.
-Muốn trông chờ vào trọng tài? Hừ…
Tae Jun quay sang. Là Denchiuka. Cô nàng này sau khi bị Ninh Sạn Yêu Nhiên dần cho một trận nên thân, không biết từ lúc nào đã chạy qua đây.
-Vô ích thôi.
Denchiuka lắc đầu. Tae Jun nhăn mặt, cô gái trẻ này… dường như đọc thấu được suy nghĩ trong đầu lão vậy.
-Vậy là sao?
-Trọng tài hội ý cũng phải mất năm phút. Chừng đó thời gian là quá đủ để chị hai xử đẹp hắn ta rồi. Denchiuka bỗng thở dài thườn thượt: - Haizz, thật ra cũng tiếc cho cậu ta. Denkun mà biết ân nhân của mình bị mất mạng, lại trong tay chính chị ruột thì chắc sẽ đau lòng lắm.
-Cô nói gì? Tae Jun giật mình.
-Hắn ta, gã quỷ sai kia chết chắc. Denchiuka lặp lại: - Từ khi tham gia đại hội đến giờ, Chị Denchiuko chưa từng tha mạng cho một đấu thủ nào cả, trừ ông. Đó là chưa kể, ở hình thái này, trí não của chị ấy tới 80% đã bị sự khát máu chi phối. Đối phương lại là một con người, đối tượng chị ấy căm thù nhất. Đừng nói gã ta chỉ là ân nhân của Denkun, cho dù bây giờ thần phật xuất hiện đi chăng nữa thì chị ấy cũng không tha đâu.
-Cô…
Tae Jun tái mặt. Đôi mắt già nua nhìn chòng chọc lên sân đấu, nơi Hoàng đang trong tình thế vô phương chống đỡ, nội tâm chấn động không ngừng.
Ông linh cảm người phụ nữ này không nói dối. Điều đó cũng đồng nghĩa với tính mạng của chàng trai kia, người mà Tae Jun trông chờ mấy chục năm nay, đang ngàn cân treo sợi tóc.
Chút nhẫn nại cuối cùng trong Tae Jun giờ phút này đã không còn.
-Judas, chịu thua đi!
=--------------------
Những căn nhà ngùn ngụt lửa cháy…
“Ba, mẹ”
“Hanai, mau mang ba chị em nhà Denkun đi đi! Mau lên! Chỗ này đã có ta và dân bản rồi! ”
“Không, cháu muốn ở lại, cháu đã lớn rồi, cháu có thể chiến đấu!”
“Nghe lời ta, đi mau! Đi mau! ”
“A..aaaa”
Chìm trong dòng ký ức buồn đau xưa cũ, Denchiuko phút chốc thoáng rùng mình. Có tiếng động vang lên kéo cô trở về với thực tại. Cặp mắt đang mơ hồ bỗng chốc quay trở về vẻ lạnh lùng khát máu, Denchiuko bực tức nhìn gã quỷ sai trước mặt, gằn giọng:
-Grừ, vẫn chưa chết à. Còn dai hơn cả gián.
Quả thực phía bên kia, cách đó hơn hai chục mét, giữa một hố sâu đất đá phủ đầy, Hoàng mình đầy thương tích, quần áo rách tả tơi, cả người không đâu là không thấy máu, lúc này đang lần mò đứng dậy. Mặc dù đã vô cùng tàn tạ, song ít nhất là đến bây giờ, hắn vẫn chưa gục ngã.
-Ha..ha. Khục, quá..khen.
Con mắt trái duy nhất của Hoàng khó khăn lắm mới mở ra được, hơi thở đứt quãng nhìn người phụ nữ trước mặt. Bây giờ thì rõ rồi, thực lực của cả hai là quá chênh lệch. Mặc dù không muốn thừa nhận, song đó là sự thật không thể chối cãi.
-Cô..rốt cuộc là ai? Có phải Denchiukokhông? Khụ, vì sao, vì sao…lại có sự khác biệt..lớn đến thế?
-Hừ.
Denchiuko một tay kéo phần áo ngực do mải mê chiến đấu nãy giờ mà hơi trễ xuống, nhếch môi:
-Ngươi vẫn còn chưa rõ sao? Đồ chậm hiểu, ta đã nói bao lần rồi. Ta là chiến binh Khentoit mạnh nhất, người duy nhất đột phá được giới hạn biến thân lần thứ hai trong vòng năm trăm năm trở lại đây của cả bộ tộc. Ta, trong hình dáng này đơn giản là không thể bị đánh bại.
-Hừ…Hoàng mấp máy môi: - …Người Khentoit…có thể mạnh hơn nữa không? Hay đây là giới hạn cuối cùng?
-Như ta bây giờ đã là tồn tại hoàn hảo nhất rồi. Denchiuko nhíu mày: - …Song ta cũng không dám nói chắc , bởi vì nghe nói vẫn còn một giới hạn đỉnh cuối cùng, cũng tức là một lần biến thân nữa. Nhưng điều đó chỉ tồn tại trong thần thoại dân gian, được các đời Khentoit lưu truyền lại bằng miệng thôi. Ít ra thì cũng chưa có ai dám đảm bảo đó là sự thật.
-Ha..Hoàng cười, nụ cười khó coi vì lúc này miệng hắn lúng búng đầy tơ máu: - Thì ra…là vậy. Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao…cậu không muốn biến thân lên hình thái này ngay từ đầu. Nếu..nếu vậy thì cậu và Denchiuka sẽ bị truất..truất quyền thi đấu ngay lập tức. Ha ha, Denchiuko, không biết phải gọi quý ngài đây là…cậu hay cô đây?
-Hừ. Gương mặt trắng trẻo của Denchiuko thoáng pha sắc đỏ, thở phì phì đáp: -…Nói linh tinh, nhìn còn..không biết sao?
-Chị Denchiuko! Bỗng lúc đó, có tiếng của Denchiuka vang lên từ bên dưới khán đài: - ..Chị đang làm cái gì thế? Sắp hết thời gian rồi đó!
Sắc mặt của Denchiuko nháy mắt lạnh như băng. Hoàng nghe vậy thì hơi ngờ ngợ. Hết thời gian? Cô ta nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ…
Hoàng nhìn về phía Denchiuko, ánh mắt sững lại như vừa mới nghĩ ra điều gì. Song lúc này “ Nữ dã nhân” kia cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Song không biết có phải Hoàng hoa mắt hay không, không đợi cho hắn hoàn hồn, gương mặt trái xoan của Denchiuko chẳng hiểu sao càng lúc càng gần, chớp mắt đã sát rạt ngay trước mắt.
-U…u..a!!!
“Binh”
Trúng một cú xông phi tông thẳng từ phía trước của Denchiuko, Hoàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mũi tẹt sâu xuống lún hẳn vào trong mặt, người bắn ngược về phía sau.
Biết không xa đằng sau là rìa võ đài, hắn cố gắng thanh tỉnh lại bằng cách dùng răng cắn vào môi đến bật máu. Song chỉ vừa mới kềm lại gia tốc, còn chưa lấy được thăng bằng thì Denchiuko đã như âm hồn hiện ra bên cạnh.
Chuyện tiếp theo chắc khỏi cần nói nữa.
Ở một góc võ đài, Linh Chi bây giờ đang…cắn tóc, sắc mặt càng lúc càng kém. Liên tiếp chứng kiến cảnh người thân nhất ngoài chị ruột bị hành hạ thảm khốc, cuối cùng cô bé cũng không thể chịu được nữa.
-Chị…mau đi cứu anh em đi, được hem?
Linh Chi chợt nghĩ ra cái gì, hớt hải quay sang ôm vai người phụ nữ tóc ngắn ngồi bên cạnh, mắt sáng lên lay lay liên hồi. Song đáp lại cô bé chỉ là nét mặt hờ hững đến vô cảm.
-Em biết chị làm được mà. Vừa nãy không phải chị đã xử lý tia sáng đó sao? Chị nhất định sẽ làm được, nhất định sẽ đánh bại được cô ta.
Linh Chi vẫn kiên nhẫn nài nỉ. Đúng, con bé thực sự rất kiên nhẫn. Thế nhưng cô gái tóc ngắn kia vẫn chẳng biểu lộ tí cảm xúc nào.
-Cứu hắn?
-Ừm! Linh Chi gật mạnh đầu.
-Không bao giờ.
Người phụ nữ tóc ngắn lắc đầu, sau đó còn quay sang nhìn sâu vào mắt Linh Chi với vẻ nghiêm túc.
-Cô bé, em tốt nhất đừng ở bên cạnh hắn nữa. Không tốt đâu. Hãy tránh xa hắn ra. Hắn là một con quỷ.
-Chị…
Linh Chi quay mặt xuống võ đài, tình thế lúc này đã rất cấp bách. Ở giữa sân đấu, Denchiuko lúc này đang khóa chặt Hoàng từ phía sau, một đằng áp chế tay phải của hắn.
-…Ân nhân cùa Denkun, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Denchiuko một tay nắm tay phải Hoàng, miệng kề sát tai hắn cất giọng lạnh lẽo: -..Nếu như cậu chọn lựa lên tiếng nhận thua ngay bây giờ, vậy thì tôi sẽ tha cho cậu một con đường sống. Còn nếu không, chắc cậu biết thế nào rồi đó.
Hoàng vẫn cắn răng không nói, mặc dù lúc này trên người hắn không chỗ nào là không có vết thương, tất cả đều đang hở miệng.
-Hừ.
Denchiuko thoáng chốc sầm mặt, tay phải dùng lực. “Crack” một tiếng, tay phải của Hoàng bẻ ngoặt hẳn về sau, lủng lẳng.
-A..grh!
Mắt trợn tròn, hơi thở đứt quãng, cơn đau khủng khiếp xộc tới thẳng não bộ khiến hô hấp của Hoàng giờ phút này như đình trệ. Cái cảm giác này… thật sự sống không bằng chết.
-..Không có nhiều thời gian cho cậu đâu. Đừng ngoan cố nữa. Chọn mau đi.
Denchiuko chuyển sang nắm lấy cánh tay trái còn lại của Hoàng, khẽ nắn nắn, giọng nói càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Còn Hoàng mặc dù lúc này đau đớn chẳng bút nào tả nổi, song vẫn nghiến chặt môi ngoan cố không hé răng. Điều này khiến cho sự nhẫn nại của Denchiuko, vốn đã tụt xuống đáy thấp nhất, trong nháy mắt hoàn toàn tan vỡ.
-Vậy thì đừng trách…
Denchiuko nhíu mày, đang phân vân không biết nên xuống tay hay cứ thế ném hắn ra khỏi sân đấu thì bỗng dưng giật mình. Cô ta đột nhiên bỏ Hoàng ra, sau đó nhảy vụt lên khỏi mặt đất. Hoàng thoát khỏi trói buộc thì cơ thể lập tức đổ xuống như cây chuối.
Trong khi mọi người dưới đài còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì mặt đất nơi hai người vừa đứng đột nhiên nứt toác. “Crack, crack” , liên tiếp những hố lớn mọc lên, từ dưới đó vọt lên tới hơn chục bóng đen dài ngoằng, nhìn kỹ thì là tóc người bện thành.
Denchiuko tuy đã kịp thời lường trước nhảy tránh, song vẫn không thoát khỏi những lọn tóc đó. Chúng nó cứ như rắn vậy, trong nháy mắt quấn chặt quanh người cô ta, bện thành một cái kén khổng lồ. Sâu trong con ngươi đầy sát khí của Denchiuko giờ này, xuất hiện bóng dáng một cô bé tóc dài mặc áo liền váy màu trắng.
-Hừ!!!
Denchiuko cười gằn giang tay. “Bùng” một tiếng, toàn bộ những lọn tóc quấn quanh người cô ta bị chấn nát. Cùng lúc đó, Linh Chi ở phía trước hai tay đang giang bằng vai cũng nhanh chóng khép lại, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ.
Một tia sáng chói mắt bất thần phát ra từ lòng bàn tay của Linh Chi, khiến mắt Denchiuko nhất thời hoa lên, tạm thời mất đi thị giác. Tới khi tỉnh lại thì đập vào mắt “Nữ Dã Nhân” này đã là một màu đen xì! Denchiuko theo bản năng muốn vùng mình thoát ra, song lúc ấy mới chợt phát hiện cơ thể không tài nào xoay trở theo ý muốn.
Trong mắt những khán giả bên dưới lúc này thì chỉ thấy cô gái xinh đẹp mạnh mẽ kia, không hiểu vì lý do gì đột nhiên biến mất, thay vào đó là một quả cầu bện bằng tóc khổng lồ rơi cái bịch xuống đất.
Linh Chi thấy mọi chuyện suôn sẻ thì khẽ thở phào, song chỉ vừa mới tiếp đất, từ đằng sau một giọng nói trầm trầm đã vang lên:
-Cẩn thận!
Là chị gái tóc ngắn trên mặt vẽ hoa văn kỳ dị.
Linh Chi tức tốc cảnh giác hẳn lên. Cô bé vốn đang định thu nhỏ Illusion Ball lại thì đột nhiên biến sắc. Bởi vì quả cầu bện bằng tóc kia chỉ vừa mới rơi xuống đất chưa ấm chỗ thì đã rung lắc dữ dội, tiếp đó "ảm" một tiếng nổ tan tành.
-Con nhỏ phá rối!
Thoát khỏi đống hỗn độn, Denchiuko tức giận, mặt mày hầm hầm sát khí.