Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Việt Nam] Hành Trình Bất Tử
  3. Chương 10 : Chương 10
Trước /57 Sau

[Việt Nam] Hành Trình Bất Tử

Chương 10 : Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hôm sau nữa, Thanh Đồng lại đưa tôi đi dạo chơi khắp nơi. Có một thế giới trong cõi u minh, nơi mà không khí xung quanh đặc quánh lại, chúng tôi có thể chạy trên không khí như bước lên những tấm cao su. Bạn biết không, cảm giác chạy tung tăng giữa không trung thật sự rất kỳ quái. Bạn vừa giẫm lên không khí, nó ở đó nhưng thực ra ở đó chẳng có gì cả. Chúng tôi chạy nhảy tự do trên bầu trời, trèo leo trên những tầng tháp cao nhất, bước tự do trên mặt nước của dòng sông ...

Có lần tôi hỏi tại sao Thanh Đồng chỉ đi trong cõi u minh mà không bao giờ đi đến cõi quang minh. Cô ta trả lời rằng “Ở đó quá sáng!”. Phải rồi, Thanh Đồng là quỷ nên đâu có thích sáng.

Sau đó, Thanh Đồng còn dạy tôi nhiều trò hay nữa. Tỉ như chọc ghẹo mấy con ma. Chúng tôi hù doạ chúng đến hoảng sợ. Thanh Đồng có khả năng đọc được ý nghĩ, thế là cô ấy giúp các hồn ma hoàn thành tâm nguyện của mình. Mỗi lần chúng siêu thoát, đều tạo ra ánh sáng tinh thần lấp lánh nhiều màu rất đẹp. Tôi đến là mê mẫn những trò chơi này.

Có lần Thanh Đồng hỏi.

- Tại sao cậu luôn dùng một lớp vải trắng băng kín mắt, phải chăng vết thương cũ lại đau?

Tôi im lặng không biết trả lời như thế nào, chỉ là tôi không muốn cô ta nhìn thấy đôi tròng mắt rỗng không của mình. Rồi khi tôi hỏi lại tình hình tìm kiếm đôi mắt của tôi như thế nào, cô ta chu mỏ bảo là chưa tìm được.

Những cuộc phiêu lưu vào buổi tối của tôi kéo dài hết mùa xuân rồi tới mùa hè.

Mùa hè thì ra có rất nhiều lễ hội. Bọn yêu quái cũng tập họp vui chơi giống như con người. Thanh Đồng đã từng dắt tôi đi một phiên chợ đêm của yêu quái. Cũng ồn ào náo nhiệt y như lễ hội của con người. Mấy nhóc yêu tinh nhỏ cứ bám theo tôi hỏi mãi tôi là loại yêu quái gì. Tôi thì có thể là yêu quái gì được chứ? Không có được câu trả lời, chúng cũng không buông tha. Chỉ đến khi Thanh Đồng giận dữ nhe răng doạ nạt thì chúng mới chịu buông tha.

Tôi cười nói.

- Cô thật giống một con ma cà rồng.

Thanh Đồng xụ mặt.

- Thì tôi đúng là một con ma cà rồng!

Tôi không tin, một con ma cà rồng sao lại có được vẻ mặt đáng yêu đến như vậy. Tôi liền không ngần ngại véo má cô ta một cái. “Thật là dễ thương mà!”

Bị hành động đột ngột của tôi làm cho giật mình, Thanh Đồng đỏ hết cả mặt. Không lẽ là đang tức giận tôi?

Mùa thu tới là dành cho các nghi thức tế lễ quan trọng. Thanh Đồng dẫn tôi đi gặp hầu hết các vị thần trong khu vực gần nhất.

Tôi thậm chí không nhận ra vị thổ công ở nhà mình lại là gốc đào cổ thụ trăm tuổi bên cạnh đền thờ của Thanh Đồng. Lão đào già lụ khụ tự xưng là ‘tiểu đệ’ gọi Thanh Đồng là ‘tỷ tỷ’. Tôi nghi ngờ không biết có phải lão già quá nên lẩm cẩm rồi không. Đây là thời đại nào rồi còn xưng hô là tỷ tỷ, đệ đệ. Thanh Đồng nói sở dĩ nhà tôi không có các loại yêu ma quỷ quái phá phách, chính là nhờ vào vị thổ công này. Bởi vì gỗ đào có tính trừ tà, nên hầu hết ma quỷ đều phải tránh xa.

Thành hoàng ở thành phố chúng tôi là một con cọp trắng khổng lồ có ba đuôi. Thanh Đồng nói rằng đó chỉ là linh thể của ông ta hiển linh, chứ cơ bản là trên thế giới này chẳng có con cọp lớn ba đuôi nào hết.

Ngoài ra còn có các vị sơn thần, tiểu tiên, tinh linh, thần thánh ... ở các đền chùa miếu mạo. Tất cả đều không thuộc thế giới này, chỉ thỉnh thoảng họ mới hiển linh ở các khu vực thờ cúng mà thôi.

Có một cõi u minh, nơi mà ở đó tôi thấy cả một thành phố yêu quái đang sống. Chúng xây dựng tổ cheo leo giữa các toà cao ốc. Cả một thành phố treo vĩ đại bên trên thành phố đang hiện hữu. Bây giờ tôi mới thấy cái ‘tần số’ này thật lợi hại, chỉ trong cùng một khu vực mà có nhiều thành phố chồng lấn lên nhau mà sống thế này. Thậm chí người dân trong các thành phố đó không hề lấy làm phiền phức hay ảnh hưởng lẫn nhau tý nào.

Cuộc sống của tôi đã trôi qua thầm lặng như thế. Ban ngày ngủ vùi và ban đêm đi chơi khắp nơi. Thời gian trôi như chớp mắt cho đến cuối mùa thu.

- Xin lỗi Andy, tôi phải xa cậu một thời gian! – Thanh Đồng đứng bên ngoài cửa nói vọng vào.

- Nhưng cô đi đâu mới được? – Tôi bàng hoàng hỏi, suốt cả đêm cô ta không hề đề cập với tôi lần nào cả.

- Con quái vật mà cậu nói đó, nó vừa xuất hiện rồi. Chỉ cần đợi vài ngày thôi Andy. Tôi sẽ đem đôi mắt về cho cậu. Tạm biệt.

- Khoan đã, Thanh Đồng. – Tôi cố lắng nghe tiếng của cô ta, nhưng chỉ toàn im lặng. – Đồng Đồng?

Cũng chỉ có im lặng mà thôi. Tôi chỉ muốn nói, “Cẩn thận!”

^_^

Cuộc sống của tôi chỉ có nhàm chán trở lại như cũ. Tôi thích ngủ lúc nào thì ngủ, muốn dậy ăn lúc nào thì ăn. Thời gian không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, không biết ngày, không biết đêm. Trong bóng tối này, thời gian cứ kéo dài ra thành vô tận.

Tôi bắt đầu tập thích nghi với cuộc sống của mình. Đi năm bước từ giường sẽ đến bàn để nước. Thêm mười lăm bước nữa sẽ đến phòng tắm. Căn phòng của tôi thì ra rất rộng, đi mất ba mươi lăm bước mới đi được từ đầu này đến đầu kia của căn phòng.

Tôi tập làm quen sống những ngày không có Thanh Đồng. Tôi mở thế giới của mình rộng ra khắp cả toà nhà. Ban đầu cô bảo mẫu dắt tôi đi khắp nơi, sau đó tôi đã có thể tự nhớ đường để đi một mình. Tôi sống một cuộc sống lành mạnh để sự chờ đợi không biến thành mòn mỏi. Tôi ăn và ngủ đúng giờ, thường xuyên vận động cơ thể, sau khi ăn sẽ tản bộ hít thở không khí trong lành. Dần dần tôi sống như cái bóng, không cần ai phải quan tâm tới mình, tôi có thể tự lo liệu mọi thứ.

Cái bóng tôi lặng lẽ, đôi khi lại phát hiện ra được nhiều chuyện. Bố mẹ tôi đã cãi vã tới mức mà người ta gọi là ly thân. Không ai nói với nhau lời nào. Khi phát hiện có tôi, thì hai người tỏ ra bình thường vui vẻ, nhưng tôi biết tình cảm hai người họ đã nguội lạnh mất rồi.

Tôi biết mẹ tôi đã suy sụp đến mức trở thành bệnh trầm cảm. Bà phải dùng thuốc, thường xuyên mất ngủ và cáu gắt với mọi người. Khi có mình tôi, thì bà chỉ khóc và khóc. Tôi thật không thể chịu nổi những trận khóc lóc của bà. Thật sự là tôi còn có ý định trốn chạy khỏi bà. Sau này suy nghĩ lại, tôi thấy mình sai lầm nhất là lúc này. Khi đó, có lẽ mẹ tôi rất cần tôi ở bên cạnh.

^_^

Tôi hỏi mấy người làm mới biết ngày hôm đó là ngày ba mươi tháng mười. Trời khá rét, báo hiệu một mùa đông tới sớm. Tôi ngồi trong phòng, hướng mặt ra cửa sổ. Tôi để mặc cửa sổ mở, thổi từng cơn gió lạnh buốt vào mình. Có người vừa mới xuất hiện trong phòng, cái kiểu đột nhiên hiện ra không chút tiếng động này rất quen thuộc. Người tôi chờ đợi rốt cuộc cũng chờ được rồi.

- Đồng Đồng!

Tôi vui mừng đứng dậy, lần mò đi đến chỗ của cô ta. Tôi vấp té, và ngay lập tức có người đỡ lấy. Tôi chạm vào thân thể lạnh buốt của cô ta, không giống như cơ thể sinh vật, mà lạnh lẽo như tượng đá vậy.

- Tôi đã tìm được rồi! - Giọng Thanh Đồng thều thào.

- Có chuyện gì vậy?

Tôi bất chợt lo lắng hỏi. Giọng cô ta không giống như bình thường. Mùi máu tanh nồng đậm quá.

- Đồng Đồng bị thương hả?

- Không việc gì! Andy, ngủ một giấc dậy là mọi chuyện sẽ ổn hết thôi.

Tôi cảm nhận cô ta thổi một hơi vào mặt mình. Và sau đó tôi thật sự bị chìm vào giấc ngủ.

^_^

Tôi thức dậy vào lúc nửa đêm, ánh sáng lờ mờ của đêm ba mươi cũng làm tôi khá khó chịu. Đầu tôi nhức buốt. Tôi giơ năm bàn tay cùa mình lên ngắm nghía. “Thật kỳ dịêu, tôi thực sự đã có thể nhìn thấy được rồi.”

“Đồng Đồng? Cô ấy đâu rồi?”

Tôi lảo đảo bước xuống giường. Không phải tôi chưa tỉnh táo, trong phòng tôi quả nhiên có mùi máu. Có vết máu nhểu đầy trên sàn nhà. Tôi mở cánh cửa phòng, ánh sáng đèn bên ngoài soi rọi rõ những giọt máu kéo dài khắp hành lang bắt đầu tư phòng của tôi. Tôi nôn nóng đi theo vệt máu đó.

“Đồng Đồng, đừng có chuyện gì xảy ra nha!” Tôi thầm lo lắng.

Lượng máu nhiều như thế này, không biết cô ta bị thương như thế nào. Từ phòng của tôi ở phía đông của toà nhà, vết máu dẫn đến phía bắc. Thần điện, đúng rồi, Thanh Đồng nói cô ta là vị thần bảo hộ sống trong thần điện mà.

Tôi khua chân chạy nhanh hơn. Vài người trong nhóm bảo vệ tuần tra nhìn thấy tôi chạy thì há hốc trợn tròn mắt. Tôi mặc kệ bọn họ, chỉ biết cố gắng nhanh đi đến thần điện. Có vài người hầu đang lui cui chùi sạch vết máu trên sàn. May mà tôi đã biết nơi cần phải đến, nếu không đã bị bọn họ làm mất dấu vết rồi.

- Đồng Đồng! - Tôi thét gọi khi bật mở cánh cửa thần điện.

Cô ta nằm đó, đè chồng lên người cha tôi. Ông đã cởi phạch ngực chiếc áo sơ mi, đôi mắt liêm diêm như đang trong cơn say ngủ. Còn cô ta thì say sưa cắn vào cổ ông, hút lấy hút để dòng máu nóng. Trên người cô ta cũng đẫm đầy máu, bộ quần áo đen thì rách nát bươm, lòi ra những vết thương kinh khủng thấu tận xương.

Bị tiếng động của tôi làm giật mình, cô ta ngẩn đầu ngó. Gương mặt trắng bệt có một vết cắt dài dữ tợn trên gò má. Đôi nanh sắc nhọn nhe lên đầy đe doạ với tôi, bên mép vẫn còn một dòng máu chảy ròng ròng. Có vài tiếng lép bép xèo xèo khi vết thương trên má của cô ta từ từ khép lại.

Tại sao tôi lại quên đi mất, cô ta là một con quỷ, một con ma cà rồng hút máu người. Cô ta đang hút máu cha tôi để chữa trị những vết thương của mình.

Nhận ra tôi, cô tròn xoe mắt sau đó lắp bắp như giải thích.

- Andy? ... Tôi ... Không!

Nhưng tôi đã vùng chạy đi mất trước khi cô ta chạy theo chụp lại được. Liệu máu cha tôi không đủ, cô ta có hút luôn máu của tôi không. Tôi vô cùng hoảng sợ. Khi bị mù tôi rất cần có đôi mắt, nhưng khi có đôi mắt rồi thì tôi lại ước gì mình không phải nhìn thấy cảnh vừa rồi.

Tôi chạy về phòng ngủ của mẹ để đánh thức bà.

- Mẹ, mẹ chúng ta phải rời khỏi đây!

- Ôi! Andy, con làm gì vậy? Mắt của con? – Bà ngạc nhiên hỏi khi vừa bị đánh thức.

- Mẹ, ngôi nhà này có quỷ! Chúng ta phải mau chạy đi thôi.

Rồi như sực tỉnh ra chuyện gì, bà liền nắm tay tôi nói.

- Đúng vậy, nhà này có quỷ! Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây thôi.

Ngay trong đêm gió tuyết đó, hai mẹ con chúng tôi rời khỏi nhà họ Thành. Hoảng sợ chạy trốn con quái vật trong ngôi nhà to lớn. Chúng tôi trốn chui trốn nhủi trong vòng một tháng trước khi mẹ tôi phát điên và bị người ta nhốt vào viện tâm thần. Những con ma bám theo tôi đã dày vò khiến bà phát điên.

Bà không còn nhận ra tôi, cứ lẩm bẩm mãi “Ôi! Andy, con đâu rồi? Ban đêm con lại bị quỷ bắt đi đâu rồi?” Thì ra những chuyến đi chơi đêm của tôi đã ảnh hưởng đến bà nhiều như vậy.

Người của bên phúc lợi xã hội liên lạc với cha tôi. Ông xuất hiện, vẫn hồng hào khoẻ mạnh. Ông muốn mang tôi về nhà, nhưng ký ức đêm máu hãi hùng đó kiến tôi không thể chấp nhận được. Ông giải thích rằng Thanh Đồng thật sự là vị thần hộ vệ của gia đình tôi, bí mật đó chỉ có những người chủ gia đình mới có thể biết được. Cô ta đúng là một con quỷ bất lão bất tử. Cô ta sẽ bảo hộ gia đình trong bất cứ trường hợp nào bởi vì cô ta đã giao ước với cụ cố gia tộc chúng tôi.

- Chỉ cần chúng ta cho cô ta một ít máu để sống thôi! Không nhiều, một ngày chỉ khoảng ba lần. Nhưng một ngày của cô ta kéo dài bằng cả năm của chúng ta lận. – Cha tôi nói.

Nhưng bất cứ lời giải thích nào tôi cũng nghe không được. Tôi không thể chấp nhận mình sống cùng một con quỷ hút máu được. Tổ tiên của tôi đã giao ước gì với cô ta chứ? Cha tôi chỉ có một mình tôi, nếu sau này tôi thừa kế thì cô ta sẽ đến hút máu tôi sao? Ý nghĩ về những chiếc răng sâu hoắm cắn vào cổ mình khiến tôi phát hoảng.

Cuối cùng, cha phải nhượng bộ đưa tôi vào trường nội trú.

- Đeo cái này vào! – Ông đưa cho tôi một cặp kính mát. – Cô ấy dặn không được để bất cứ ai nhìn thấy đôi mắt của con.

Tôi e ngại nhìn cặp kiếng, sau đó nhìn con ma người đàn bà bị xe cán đã lẽo đẽo theo tôi mấy ngày nay. Tôi nghĩ rằng cặp kiếng này cũng không phải là ý kiến tệ.

Tôi đã chính thức chối bỏ thân phận của mình từ ngày đó, chạy trốn hết thảy gia đình của mình. Tôi sống suốt trong trường nội trú, sau đó đăng ký vào quân đội. Tôi mong muốn được rèn luyện khoẻ mạnh để không thứ gì có thể làm hại được mình. Tôi luôn dẫn đầu bất cứ khoá đào tạo nào. Và khi phát hiện ra đơn vị đặc nhiệm chống ma quỷ HUNTERS, tôi mừng rỡ hơn bắt được vàng, lập tức đăng ký vào đó. Cùng với nỗ lực bản thân và đôi mắt kỳ lạ nhìn thấy được ma quỷ của mình, tôi lập được những chiến công xuất sắc hơn bất kỳ người nào khác.

Năm hai mươi tuổi tôi đã được gắn ngôi sao bạc, được công nhận là chiến sĩ ngôi sao, cấp bậc cao nhất trong thang chiến đấu của HUNTERS. Từ đó tôi chiến đấu không mệt mỏi trên cương vị của mình, từ đội Sigma được chuyển qua đội Eta. Hai mươi sáu tuổi tôi lên được chức đại tá, được đề bạt lên làm công việc chỉ huy, nhưng tôi kiên quyết từ chối việc lui về hậu phương. Nơi thích hợp nhất với tôi có lẽ là ở trên chiến trường.

Tôi không muốn bất cứ một đứa trẻ nào như tôi phải trải qua nỗi sợ khủng khiếp nữa. Tôi không muốn bất cứ người phụ nữ nào như mẹ tôi bị hù doạ đến phải phát điên. Và cũng không muốn bất cứ người lương thiện nào phải chết oan mạng trong vụ ‘tai nạn’ do con quái vật gây ra. Bảo vệ cuộc sống hạnh phúc của dân thường là ước mơ của tôi. Những thế giới ma quỷ khủng khiếp, tốt nhất là đừng ai biết đến.

Quảng cáo
Trước /57 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Copyright © 2022 - MTruyện.net