Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không phải chỉ có khí tức của quái thú bậc 7, còn có khí tức của con người!” Bằng linh hồn lực cường đại của một gã Hồn Sư, Đăng Dương nhanh chóng nhận ra toàn cảnh của cuộc chiến nơi xa
“Thật không biết tên võ giả tài cao gan lớn nào, vậy mà lại dám săn quái thú ở sa mạc Quan Tài vào ban đêm?”
Đăng Dương có chút bất ngờ thầm nói, tiếp đó, ánh mắt thoáng lóe lên hào quang khó hiểu, cười khẽ nói
“Bất quá, mặc kệ là ai, mình tới xem một chút cũng không tồi, biết đâu lại nhặt được chỗ tốt a!”
Đưa ra quyết đinh, Đăng Dương liền thi triển thân pháp Đạp Lôi, cả ngươi hóa thành một đạo tàn ảnh nhanh như thiểm điện, nhắm thẳng cuộc chiến tại hướng nam mà chạy băng băng trên biển cát.
Khoản cách một ngàn mét, đối với tốc độ hiện tại của Đăng Dương thì chỉ mất chưa đến vài phút là đã đến nơi, tuy nhiên hắn cũng không có ngu ngốc mà lao đầu xông thẳng vào trận chiến kia.
Yên lặng giấu người sau một đụn cát tương đối cao cách trận chiến vài chục mét, hai mắt Đăng Dương hiện lên hai vòng tròn vàng kim, sử dụng kỹ năng giám định, cần thận dò xét diễn biết của trận chiến kinh thiên.
“Ra là quái thú bậc 7 - Bách Mâu Ma Rết!”
Chỉ thấy cách vị trí Đăng Dương đang ẩn mấp hơn năm mươi mét, một tổ đội gồm năm thanh niên nam nữ đang quyết chiến với một con rết trăm chân không lồ.
Con rết này, toàn thân đen thui như than, cứng rắn hơn cả sắc thép, dù cho hứng chịu mưa đao vạn kiếm của năm thanh niên nam nữ cũng không chút hề hấn gì, bên cạnh đó, hàng trăm cái chân của nó, lại có màu đỏ như máu, hừng hực bốc lên hỏa diễm nóng rực, tựa như hàng trăm thanh hỏa diễm trường mâu, điên cuồng đáp trả đám thanh niên nam nữ.
Mỗi mâu hạ xuống, dù trúng hay không thì cũng đều để lại một cái lỗ đen ngòm, bốc lên nghi ngút khói đen trên mặt cát, từ đó có thể thấy, uy lực của những thanh hỏa mâu này hoàn toàn không thể xem thường, nếu như đem ra so sánh thì gần như tương đương với một môn Nhân giai cao cấp võ kỹ chứ chẳng đùa.
Đối mặt với sự đáp trả mạnh mẽ như vũ bão của con rết trăm chân, năm thanh niên nam nữ kia hình như cũng vô cùng hiểu rõ sự lợi hãi của hàng trăm cái chân bốc lửa, cho nên không một ai dám chính diện ngạnh kháng, chỉ áp dụng đấu pháp quần công mà chi ra năm hướng khác nhau, phối hợp vô cùng hoàn mĩ mà liên tiếp tập kích phần lưng của con quái thú, khiến cho nó đau đớn rít gào không thôi.
Giáp cứng thì cứng, nhưng nếu cứ chăm chỉ chém đủ lâu, đủ nhiều thì cũng sẽ vỡ vụn mà thôi!
Núp sau đụn cát, Đăng Dương nhìn một màn này mà không khỏi than thở lợi hại, nếu như mà hắn bị loạt vào trận pháp quần công này, chắc chắn cũng sẽ giống như con rết trăm chân kia, không đường phản kháng.
Chỉ là, điều thu hút sự chú ý của Đăng Dương hơn cả lại là đồng phục của năm thanh niên nam nữ kia, hay nói đúng hơn là huy hiệu hình ‘một cây búa khổng đang phá nát thương khung’ trên áo của bọn chúng.
“Là người của Phá Thiên Tông? Một trong hai kình địch đối nghịch với Tam Sơn Môn ở vùng Đông Hoang!”
Đừng thấy Tây Nguyên Vực là một trong bốn đại vực của Việt quốc là lầm tưởng, thật ra, diện tích thật sự của nó chính là bằng cả ba đại vực còn lại là Hồng Hà vực, Cửu Long vực và Duyên Hải vực cộng lại đấy, phải nói là rộng lớn vô cùng.
Và cũng bởi vì sự rộng lớn không tưởng đó, toàn bộ Tây Nguyên vực hay Hoang Mạc Tây nguyên đã được chia thành năm vùng đất nhỏ hơn, bao gồm: Bắc Hoang, Nam Hoang, Đông Hoang, Tây Hoang và Trung Hoang.
Nơi mà Tam Sơn Môn đang tọa lạc chính là Đông Hoang trong Ngũ Hoang.
Mà trong vùng Đông Hoang này, cũng không phải chỉ có một mình Tam Sơn Môn thống trị, bên cạnh đó vẫn còn lại đại cự đầu với sức mạnh không hề kém cạnh một chút nào, lần lượt là Phá Thiên Tông và Phiêu Miễu Động.
Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, lý do mà hai thế lực kém danh tiếng hơn, Phá Thiên Tông và Phiêu Miễu Động lại có thể sánh ngang với thế lực đứng thứ hai toàn cõi Việt Quốc chính là bởi vì, Tam Sơn Môn tại vùng Đông Hoang này vốn dĩ cũng không phải là Tam Sơn Môn thật sự.
Tam Sơn Môn trong thành Lưu Châu chỉ là do tứ đường, bao gồm Bạch Hổ Đường, Chu Tước Đường, Dạ Lang Đường và Hắc Cẩu Đường hợp lại mà thành.
Trong khi đó, năm đường còn lại
Hắc Xà Đường và Huyền Vũ Đường trấn giữ phương nam, thành lập Tam Sơn Môn tại Cửu Long Vực
Thanh Long Đường, Thần Ngưu Đường và Kỳ Lân Đường thì đóng quân tại tổng bộ Tam Sơn Môn ở Hồng Hà Vực, nơi có ba tòa Thiên Sơn cùng ba vị môn chủ đang ngự trị.
Quay lại vấn đề chính, Đăng Dương sau khi nhận ra thân phận thật sự của năm thanh niên nam nữ, sắc mặt không khỏi biến ảo mấy lần, cuối cùng thì khóe môi hơi nhết lên, nở nụ cười làm người khác rùng mình
“Hiếm khi lại gặp được kẻ địch tại nơi đồng không mông quạnh này, nếu như mình không động tay động chân một chút thì quá có lỗi với sư môn rồi!”
“Tuy nhiên, năm tên đệ tử Phá Thiên Tông kia cũng không phải dạng vừa, mỗi một người đều có cảnh giới Võ Sư cao cấp, thậm chí cái tên áo trắng liên tục ra lệnh kia, sức chiến đấu đã có thể sánh ngang với Võ Tướng sơ cấp rồi. Nếu như không chuẩn bị kỹ lưỡng mà vọng động, người ăn thua thiệt lại chính là mình!”
Đăng Dương ngẫm nghĩ một hồi, tính toán thiệt hơn rồi âm thầm quyết định, cười khẽ nói
“Hiện tại vẫn chưa là thời khắc thích hợp, con Bách Mâu Ma Rết kia dù bị vây trong thế bị động những cũng không phải là đèn cạn dầu, tốt nhất là cứ để cho hai bên đánh đến lưỡng bại câu thương đi đã, hoặc ít nhất là cạn kiệt sức lực. Đến lúc đó, mình bay vào la liếm mới là hợp tình hợp lý!”
Trong lúc Đăng Dương đang vắt óc bày mưu tính kế thì trận chiến không xa cũng đã đến hồi gay cấn.
Năm thanh niên nam nữ vẫn phối hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ, tiên tục luân chuyển vị trí qua lại như một vòng bánh xe luân hồi, từng chút một dồn ép Bách Mâu Ma Rết đi đến giới hạn.
Cuối cùng, Bách Mâu Ma Rết dường như cũng đã cảm nhận được uy hiếp của tử vong đang dần ập tới, mặc dù trí tuệ không phải quá cao nhưng nó vẫn có thể hiểu rõ, nếu như cứ bị năm thanh niên nam nữ liên tục vây công và bào mòn như thế này, trước sau gì nó cũng phải bỏ mạng.
Đã nhìn được kết cục đen tối của tương lai, Bách Mâu Ma Rết tất nhiên là không thể nào đưa đầu chịu chết, nó bắt đầu phát cuồng mà gào lên từng tiếng kêu đinh tai nhức óc, lớp vỏ màu đen bên ngoài bắt đầu chuyển thành ánh đỏ như nham tương nóng bỏng, hừng hực bùng lên hỏa diễm rực rỡ, mang theo nhiệt lượng kinh thiên đến cả ngàn độ C, thiêu đốt đến nổi không khí không ngừng gấp khúc biến dạng.
Bách Mâu Ma Rết nay đã hoàn toàn biến thành một con hỏa rết rực lửa, tựa như một con quái thú đến từ địa ngục tu la, kèm theo hành động biến thân này, khí tức của nó cũng liền không ngừng nâng cao một cách chóng mặt, chưa đến vài giây thì đã gần như bùng nổ đến trình độ của quái thú bậc 8, khủng bố đến không ngờ.
Giấu người sau đụng cát, Đăng Dương ngay khi nhìn thấy Bách Mâu Ma Rết đột ngột bùng nổ sức mạnh kinh thiên, nét mặt liền hiện lên một chút tiếu ý, tựa cười mà như không cười, lẫm nhẩm nói
“Đệ tử Phá Thiên Tông, giờ thì các ngươi tính sao đây? Mong là đừng làm cho ta thất vọng a, các ngươi nếu như mà chết hết, vậy thì lấy ai đánh Bách Mâu Ma Rết giúp ta đây?”
Trong vòng chiến, năm thanh niên nam nữ sau khi trông thấy Bách Mâu Ma Rết bổng nhiên hừng hực bốc lên hỏa diễm thì nét mặt cũng đồng loạt biến sắc, nhất thời khiến cho trận hình rối loạn, tạo ra vết nứt cực lớn trong vòng vây của bọn hắn.
Ngay tại thời điểm khoản trống vừa được tạo ra, Bách Mâu Ma Rết liền chớp lấy cơ hội ngàn năm có một, điên cuồng công kích vào chỗ sơ hở đó, xé tan vòng vây của đám đệ tử Phá Thiên Tông, xông phá ra ngoài.
“Đừng để nó thoát!” Một trong năm tên đệ tử vội vàng quát lên, trường kiếm trên tay huyễn hóa ra một loạt băng tinh sắc lạnh, phóng người đuổi theo.
Có điều còn chưa để hắn kịp đuổi theo, thanh niên áo trắng đã đưa tay ngăn lại, sắc mặt phi thường ngưng trọng, cao giọng nói
“Không cần đuổi theo, nó sẽ không có chạy đâu. Mọi người mau chóng tập trung sức mạnh, chúng ta thi triển Ngũ Hành Phong Ấn Trận!”
“Rõ!” Bốn tên đệ tử nghe vậy thì động loạt gật đầu, lập tức di động bước chân, ngáy mắt đã tạo thành đội hình chữ V.
Tiếp đó, cả bọn liền bắt lấy ấn quyết, đem lượng đấu khí tích trữ còn lại trong cơ thể đều phóng xuất toàn bộ, hóa thành năm cột sáng xông phá trời cao tựa như kết nối với thiên khung vô tận, lần lượt là cột sáng màu đỏ của Hỏa, cột sáng màu lam của Thủy, cột sáng màu nâu của Thổ, cột sáng màu vàng của Kim và cuối cùng là cột sáng màu lục của Mộc.
Grào!!!!
Năm thanh niên nam nữ vừa thi triển ra thủ đoạn tối hậu của mình cũng chính là lúc Bách Mâu Ma Rết quay lại phản công, con ma thú khoát lên mình lớp áo rực lửa, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa mà đạp đất xông đến với tốc độ cực nhanh, cái đầu to lớn mở ra song kìm chứa đầy hỏa độc, nhắm vào thanh niên áo xanh trong năm người mạnh mẽ cắn đến.
Nếu như một cắn này mà trúng đích, hắn chắc chắn sẽ bị cắt thành hai nửa, chết ngay tức khắc.
“Phùng Hưng, cản nó lại cho ta!” Thanh niên áo trắng vội vàng quát
“Rõ thưa Chu sư huynh!” Thanh niên gọi là Phùng Hưng dõng dạc đáp lời, hắn chính là người sở hữu thổ hệ đấu khí, đồng thời cũng là kẻ có sức phòng thủ mạnh nhất trong năm người.
Trong ánh nhìn chăm chú của Đăng Dương, Phùng Hưng tiến lên trước một bước, hai tay vẫn giữ nguyên ấn kết của mình, gằn giọng hét to
“Thổ Môn - Thiết Nhân Bích!”
Tiếng hét vừa ra, cột sát màu nâu trên đầu hắn liền nhanh chóng rút xuống như thủy triều, mà theo quá trình đó xảy ra, làn da hắn cũng dần dần ngưng hóa thành một lớp kim loại sáng bóng, chưa đến thời gian một hơi thở đã hoàn toàn biến thành một thiết nhân thật sự.
Đùng!!!
Thiết Nhân vừa hiện, Bách Mâu Ma Rết cũng liền đâm xầm tới, đụng manh một cái chấn động cả đại địa, bụi cát bị sóng xung kích quét bay tứ phía.
Phùng Hưng dù có biến thành thiết nhân nhưng dù sao cũng chỉ là một Võ Sư cao cấp mà thôi, ngay chính diện cứng đối cứng với quái thú cấp 7 như Bách mâu Ma Rết cũng là ăn không tiêu, khóe miệng lập tức phun máu, đôi chân kim loại phải cày xuống mặt đất, tạo thành hai rãnh sâu và dài hơn mười mét mới có thể miễn cưỡng dừng lại.
Trong khi đó, Bách Mâu Ma Rết chỉ bị chấn động đầu óc một chút mà thôi, hoàn toàn không thụ bất kỳ thương tổn nào.
Bất quá, tên thanh niên áo trắng cũng đâu có ôm hi vọng Thiết Nhân Bích của Phùng Hưng có thể làm gì Bách Mâu Ma Rết, ý định của hắn chỉ là để câu kéo thêm một khoản thời gian và đồng thời dụ con quái thú tiến vào trận địa mà thôi.
Ngay khi trông thấy Bách Mâu Ma Rết đã nằm đúng vị trí, hắn liền quát lớn
“Ngũ Hành Phong Ấn Trận, kích hoạt!”
Tức khắc, bốn người còn lại, bao gồm cả Phùng Hưng vừa bị đánh lui đều đồng loạt di chuyển bước chân, một lần nữa tạo thành một vòng tròn khép kín mà bao vây Bách Mâu Ma Rết lại.
Không dừng lại ở đó, bốn cột sáng nguyên tố còn lại cũng nương theo theo tiếng quát của thanh niên áo trắng mà từ trên trời bổ thẳng xuống, cộng thêm cột sáng màu vàng đất do Phùng Hưng một lần nữa đánh ra, kết hợp lại với nhau tạo thành một đồ hình ngôi sao năm cánh khổng lồ, phủ xuống cơ thể to lớn của Bách Mâu Ma Rết.
Bất ngờ bị một cỗ sức mạnh vô cùng cường đại phủ xuống, Bách Mâu Ma Rết liền điên tiết gào lên tức giận, thét ra từng âm thanh đinh tai nhức óc, cơ thể to lớn càng tỏa ra sức nóng kinh thiên, cuồng bạo đụng mạnh vào ngôi sao năm cánh khổng lồ.
Rầm… Rầm… Rầm… Rầm….!
Grào!!!!
Thế nhưng, mặc cho Bách Mâu Ma Rết ra sức phản kháng, dãy giụa mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa, nó cũng không thể thoát ra khỏi vòng vây của ngôi sao năm cánh, tựa như một cái lồng sắt vô cùng kiên cố không cách nào phá vỡ.
Hơn thế nữa, cái lồng sắt này còn đang càng ngày càng thu hẹp lại, ép cho cơ thể to dài của Bạch Mâu Ma Rết phải co lại thành một quả cầu thịt khổng lồ, từng chút một dồn ép nó vào chỗ chết.
Trong Ngũ Hành Phong Ấn Trận, Bách Mâu Ma Rết đang bất lực mà chết dần chết mòn nhưng tại bên ngoài, tình trạng của năm thanh niên nam nữ cũng không khá hơn bao nhiêu, sắc mặt người nào người nấy đều đã trắng bệt như tro, khóe môi không ngừng ứa máu, đấu khí trong cơ thể thì suy kiệt đến gần như cạn khô.
Xem ra, để có thể thi triển ra cái Ngũ Hành Phong Ấn Trận vô cùng bá đạo này, năm người bọn hắn đã phải trả một cái giá không hề nhỏ.