Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hang động dưới lòng đất, lại vài ngày trôi qua trong yên ả…
Bên bếp lửa hồng nức mùi thịt nướng, Đăng Dương vẫn khoát trên mình tấm áo choàng hắc vũ đen tối, thong thả trò chuyện với hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, không khí giữa ba người không hề có một tí áp lực nào, vô cùng vui vẻ và thoải mái.
So với mấy ngày trước, tình trạng tâm lý của Thủy Linh Lung đã cải thiện hơn rất nhiều, mặc dù vẫn còn rất sợ hãi Đăng Dương nhưng đã có thể tìm lại được sự tự tin cũng như trí tuệ vốn có của nàng.
Để đạt được thành tựu như mong muốn này, Đăng Dương cơ hồ đã nổ lực không biết mệt mỏi, từng chút một, thu hẹp khoản cách trong mối quan hệ giữa bản thân mình với Thủy Linh Lung.
Không có những mệnh lệnh lạnh lùng, không có những câu nói tràn ngập sát khí, đồng thời cũng không có bất kỳ một lời đe dạo nào, chỉ có sự quan tâm, ân cần trong quá trình chữa bệnh, cũng như những cử chỉ giao tiếp nhẹ nhàn và thái độ ôn nhu sâu sắc.
Đừng có hiểu lầm, ôn nhu ở đây cũng không phải là tình yêu nam nữ đâu, mà chính là ám chỉ sự thưởng thức của tiền bối đối với hậu bối, tạo cho Thủy Linh Lung một cảm giác gần gũi như cha và con gái, khiến cho nàng kính trọng hắn từ sâu trong thâm tâm chứ không phải là do nỗi sợ hãi khủng khiếp ép buộc nàng phải thế.
Nếu như mà nói về phương diện tâm thần học, đây quả là một chiến thắng vinh quang dành cho Đăng Dương.
Còn chuyện, vì sao hắn có thể làm được như thế, có thể đưa tâm lý tổn thương tiêu cực, móp méo đến biến dạng của một người con gái trở lại dáng vẻ bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, hơn nữa lại còn vô cùng bài bản và tự nhiên đến nổi, cả người trong cuộc như Thủy Linh Lung hay kẻ quan sát là Nguyệt Yên Lan cũng không hề có bất kỳ nghi ngờ nào?
Vậy thì phải đi hỏi Thần Y – Hải Thượng Lãn Ông rồi.
Hỏi rằng, vì sao trình độ ‘tâm thần học’ của ông ấy lại cao siêu đến như vậy!
Hoặc cũng có thể là, bản thân Đăng Dương đã đóng kịch quá giỏi, giỏi đến nổi chính bản thân hắn cũng không nhận ra…
…
Cầm lên hai xiên thịt nướng thơm phức vừa mới chín tới, Đăng Dương đưa cho hai người Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan mỗi người một cây, cười nói với giọng già nua
“Thịt chín rồi đấy, ăn từ từ thôi kẻo bỏng miệng!”
Nguyệt Yên Lan nhận lấy xiên thịt nướng với ánh mắt sáng rực hào quang, trên mặt thiếu điều hiện rõ hai chữ tham ăn mà hí hửng cười nói
“Đa tạ lão tiên sinh, nhưng mà ta không có sợ bỏng nha!”
“Lão phu có nói tiểu quỷ nàng đâu, bép xép cái gì?” Đăng Dương cười mắng một tiếng, đưa mắt nhìn qua Thủy Linh Lung đang hé miệng đào nhỏ xinh, ra sức thổi thổi xiên thịt nướng nóng hổi trên tay, ôn nhu cười nói “Người ta nói là nàng cơ mà!”
Thủy Linh Lung vừa nghe vậy, đôi má tuyết trắng liền thoáng qua phơn phớt mây hồng, khẽ cuối nhẹ đầu với Đăng Dương, thụ sủng nhược khinh đáp
“Đa tạ lão tiên sinh đã quan tâm, Linh Lung sẽ chú ý”
Nguyệt Yên Lan ngồi ngay bên cạnh, hoàn toàn bất chấp hình tượng của mình, đem cả xiên thịt nước đều một hơi tống hết vào miệng, nhai nhồm nhoàm phi thường vui vẻ, dù sao, xiên thịt nướng thơm nức mũi này, quả thực là món ăn ngon nhất trần đời mà nàng từng được thưởng thức.
Đăng ăn ngon lành, đột nhiên, nàng vô tình chợt thấy sắc mặt Thủy Linh Lung hiện nên sắc đỏ khó hiểu, hơn nữa hình như còn một chút gì đó hương vị xấu hổ mờ mịt hư vô, và rồi tựa như liên tưởng đến một việc rất… rất khó tin nào đó, ánh mắt nàng khổng khỏi trở nên vô cùng kỳ quái, hết nhìn Thủy Linh Lung rồi lại liếc qua Đăng Dương, cứ thế, lặp đi lặp lại không dưới mười lần.
Giấu mặt sau mũ trùm đầu hôn ám, Đăng Dương cũng đang tự nhiên thương thức xiên thịt nướng ngũ vị do chính mình làm ra, và với sự nhạy cảm của một gã Hồn Sư, hắn rất nhanh đã nhận ra hành động lạ lùng của Nguyệt Yên Lan, bèn đằng hắng một tiếng, hỏi
“Nguyệt Yên Lan, nàng đang làm cái gì đó? Mắt bị lé rồi à, có cần lão phu khám giúp không?”
Bổng nhiên bị Đăng Dương gọi, Nguyệt Yên Lan lập tức cảm thấy chột dạ trong lòng mà vội vàng thu hồi ánh mắt soi mói, cười trừ nói
“Ha ha..., không có gì, mắt ta vẫn vô cùng bình thường nga, chỉ là muốn tập thể dục cho mắt chút thôi, đúng vậy… chính là tập thể dục cho mắt, không sai… không sai… a ha ha ha”
“Không sao thì tốt!” Đăng Dương cười nhẹ một tiếng, tựa hồ cũng không muốn truy cứu hành động kỳ lạ của Nguyệt Yên Lan, tiếp tục cho thêm vài xiên thịt tươi nguyên đã thấm nhuần gia vị lên trên vĩ nướng.
Thế nhưng, bản tính tò mò của con người quả thực rất lớn, chưa ngồi yên được một phút, Nguyệt Yên Lan đã không chịu được nữa, lại bắt đầu láo liên ánh mắt, rơi xuống trên người Thủy Linh Lung và Đăng Dương, khóe miệng thì liên tục mấp máy những âm thanh khó hiểu.
Nghe loáng thoáng đâu cái gì mà tình yêu ông… cháu gì gì đó
“Ta nói này Nguyệt Yên Lan, rốt cuộc là nàng bị làm sao thế? Lão phu thấy mắt nàng chính là lé thật rồi đó, lại đây lão phu châm cho vài kim, bảo đảm khỏi trong chớp mắt!” Đăng Dương có chút buồn bực thả xiên thịt nướng trong tay xuống, lạnh giọng nói
Lần thứ hai bị Đăng Dương gọi tên, Nguyệt Yên Lan giật bắn cả mình, xiên thịt thơm phức mới cầm lên chưa ăn được miếng nào thì đã rơi thẳng xuống đất, không dừng lại ở đó, thức ăn trong miệng nàng mới nuốt được một nữa thì đã nghẹn cứng ở cổ họng, nhất thời khiến cho nàng ho khan sặc sụa không thôi.
“Yên Lan, ngươi không sao chứ?” Thủy Linh Lung thấy thế thì liền vội vàng vỗ lưng Nguyệt Yên Lan, đem bình nước suối nho nhỏ đưa đến, quan tâm nói “Uống nước vào thì sẽ đỡ hơn”
“Ảm… ơn!” Nguyệt Yên Lan ngọng nghịu cảm tạ một tiếng, nhanh chóng cầm lấy bình nước suối, một hơi uống vào năm sáu ngụm mới khai thông được cổ họng tắt nghẽn.
Ngồi đối diện, Đăng Dương lặng yên đợi cho đến khi Nguyệt Yên Lan hít thở bình thường thì cất tiếng hỏi, giọng nói già nua có phần uy nghiêm
“Nguyệt Yên Lan, có việc gì thì cứ nói, đừng có giấu đầu lòi đuôi tự làm khổ mình”
Nghe vậy, Nguyệt Yên Lan khẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng khô khan, thoáng suy nghĩ một lúc thì cuối cùng cũng quyết định lấy hết cam đảm, cao giọng nói ra
“Lão tiên sinh, Yên Lan nói ra lời này có vẻ bất kính, thế nhưng, có phải lão tiên sinh yêu thích Thủy Linh Lung đúng không?”
“Thích… thích… thích…?” Thủy Linh Lung ngay lập tức bị câu nói xanh rờn của Nguyệt Yên Lan làm cho chết đứng tại chỗ, gương mặt tuyệt mỹ trong chớp mắt đã đỏ rực như than hồng, đôi mắt mở lớn tràn đầy kinh ngạc, khóe môi run rẫy nói không nên lời.
Đăng Dương nhìn biểu cảm khả ái của Thủy Linh Lung, không nhịn được liền cười lên một tiếng vui vẻ, vô cùng thản nhiên gật đầu mà đáp lời
“Đúng thế, lão phu quả thật yêu thích Thủy Linh Lung…”
“Cái gì???” Mặc dù đã có chút ngờ ngợ trong lòng, thế nhưng khi tận tai nghe được lời xác nhận của Đăng Dương, Nguyệt Yên Lan cũng không trái khỏi sửng sốt đến rớt quai hàm, lắp ba lắm bắp nói
“Lão tiên sinh… ngài… ngài… ngài quả thực yên thích Thủy Linh Lung? Thật… thật… sao?”
“Ơ… ơ… ơ… lão tiên sinh!” Thủy Linh Lung mặt đỏ muốn chảy ra nước, trong người nóng ran như bị hỏa thiêu, ánh mắt mơ hồ sắp ngất đến nơi
Có điều còn chưa đợi Thủy Linh Lung thật sự ngất xỉu, Đăng Dương đã nhanh tay đỡ lấy cơ thể mảnh mai của nàng, cười khẽ nói
“Hai người các nàng lại đang suy diễn cái gì trong đầu nữa thế?”
“Lão phu nói yêu thích Thủy Linh Lung chính là yêu thích nàng như một cô con gái nhỏ, có gì lạ sao?”
“Mà Nguyệt Yên Lan này, đang yên đang lành, tại sao nàng lại hỏi lão phu câu đó?”
Nguyệt Yên Lan chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, thành thực đáp
“Ha ha, thật ngại quá, chỉ là do ta nhìn thấy lão tiên sinh có phần quan tâm cũng như chiều chuộng Thủy Linh Lung thái quá cho nên mới suy diễn lung tung bậy bạ vậy thôi”
“Thực xin lỗi ngài!”
‘Ra là vậy, yêu thích như một cô con gái nhỏ sao!’ Thủy Linh Lung thầm nói trong lòng, gương mặt đỏ hồng từ từ khôi phục dáng vẻ trong trẻo vốn có, sâu trong đáy mắt, tựa hồ thoáng qua một chút thất vọng nhàn nhạt không dễ nhận ra
Thấy Thủy Linh Lung đã bình tĩnh trở lại, Đăng Dương liền buông tay khỏi lưng nàng, tùy ý cười nói
“Lão phu đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, ta hiện nay chỉ là một cái xác khô với mong muốn được sống thêm vài năm nữa để cống hiến cho Y Đạo mà thôi”
“Mà lão phu cũng không ngại nói cho các nàng biết, đã từ rất lâu rồi, khoản bốn năm mươi năm gì đó, kể từ cái ngày mà vợ của ta lìa xa trần thế, ta đã không còn thiết tha đến chuyện nam nữ nữa rồi, đừng nói gì là đến ngày hôm nay, khi ta đã là một ông lão trên dưới trăm tuổi”
Tựa như đang hồi tưởng lại quá khứ hạnh phúc khi xưa, Đăng Dương khẽ dừng lại một chút trầm lặng, sau đó lại vươn ra cánh tay quấn kín băng vải, vuốt nhẹ mái tóc đen dài suôn mượt của Thủy Linh Lung, cười khẽ nói
“Còn nàng, lão phu đặc biệt yên thương nàng là do dáng vẻ của nàng có mấy phần tương tự với người vợ đã khuất của lão phu, và chỉ như thế mà thôi, không hơn không kém, do đó, nàng cũng không cần phải hiểu lầm hay lo lắng điều gì, có biết không?”
“Linh Lung hiểu, Linh Lung sẽ không hiểu lầm, sẽ không lo lắng”
Thủy Linh Lung nhu thuận gật đầu, sau đó ngước nhẹ mặt lên, đôi mắt thủy mặt trong suốt như sao trời, không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào hai con ngươi thâm thúy bên trong mũ trùm đầu hôn ám, cười đến phi thường xinh đẹp, nói
“Nếu như lão tiên sinh thích, Linh Lung nguyện ý trở thành con gái của ngài, chăm sóc cho ngài đến hết đời”
Ngồi bên cạnh, Nguyệt Yên Lan nghe thấy Thủy Linh Lung nói vậy thì liền bụm chặt miệng ngạc nhiên, tránh để bản thân nói ra mấy lời ngu ngốc mà chọc giận đến Đăng Dương, chỉ là dù cho không nói, ánh mắt của nàng vẫn mồn một hiện rõ vẻ khó tin.
‘Thủy Linh Lung thế nhưng lại dám nhận nam nhân làm cha? Nàng ta không sợ đến khi lão bà bà Thiên Hương kia biết được chuyện này thì sẽ ngay lập tức phanh thây lão tiên sinh ra thành ngàn mảnh hay sao chứ?’
‘Lão tiên sinh tuy rằng y học cao thâm, thủ đoạn cũng không phải dạng vừa, thế nhưng xét cho cùng, ngài cũng chỉ là một Thập Tinh hoặc quá lắm là Thập Tinh Hồn Sư mà thôi, làm sao có thể chống lại cường giả cảnh giới Độn Thiên như Thiên Hương Bà Bà được?’
‘Cái nữ nhân ngu ngốc này, hành động càng lúc lại càng thiếu não, ngươi không sợ hại chết ân nhân cứu mạng mình hay sao?’
‘Trước kia thì không nói làm gì, bất quá giờ đây, sau khi ở với nhau đã gần một tuần, được lão tiên sinh tận tình cứu chữa, cả hai ta đều đã nhận thức được, lão tiên sinh quả thật là một người tốt, vô cùng tốt. Chỉ cần không làm ra hành động gì quá đáng, lão tiên sinh chắc chắn sẽ cười trừ rồi bỏ qua mà thôi, đến cả một tiếng nặng lời cũng không có chứ đừng nói chi đến việc lặp lại hành động tra tấn đáng ghê tởm kia’
‘Do đó, ta tuyệt đối không thể để cho một người tốt như ngài, bị chết oan như vậy được!’
Nghĩ như vậy, Nguyệt Yên Lan liền không ngồi nhìn nữa, lén lút kéo nhẹ tay áo của Thủy Linh Lung mà nói nhẹ vào tai nàng
“Thủy Linh Lung, nghe ta nói, ngươi tuyệt đối không thể….”
Tuy nhiên còn không để cho nàng kịp mở lời, Đăng Dương đã lắc nhẹ đầu, nhàn nhạt cười nói
“Chuyện đó thì không cần, đúng là lão phu yêu thương nàng như con gái, bất quá, điều đó cũng không có nghĩa là lão phu muốn nhận nàng làm con”
“Suốt mấy chục năm trời, lão phu đã quen sống một mình rồi, giờ đây cũng là thích một mình như thế đi hết chặng đường cuối cùng của cuộc đời, bổng nhiên có một người kề kề bên mình, ngược lại không quá thoải mái”
“Huống chi, nàng còn là đệ tử chân truyền của lão bà bà kia, lão phu dù cho có muốn cũng không trêu vào nổi, ha ha, tốt nhất là quên cái suy nghĩ ấy đi, lão phu chỉ nhận lòng tốt của nàng là được rồi”
“Nhưng mà…” Thủy Linh Lung vốn định tiếp tục lên tiếng thuyết phục Đăng Dương nhưng rồi bất chợt ngừng lại, nhu thuận gật đầu, khẽ nói
“Linh Lung đã hiểu!”
“Hiểu được thì tốt!” Đăng Dương cười nói
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, hôm nay cũng vừa tròn mười ngày lão phu chữa trị cho các nàng rồi, Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, cảm thấy thương thế trong người đã hồi phục được bao nhiêu?”
Nguyệt Yên Lan đấm thẳng một quyền vào trong không trung, liệt hỏa nổ đùng một tiếng vang dội, vui vẻ đáp
“Nhờ lão tiên sinh, vào đêm hôm qua, Yên Lan đã bình phục hoàn toàn rồi, hơn nữa, tu vi võ đạo hình như cũng đã có một bước tiến triển nho nhỏ, cách cánh cửa Kinh Quân không còn bao xa”
Thủy Linh Lung cười nói “Thương thế của Linh Lung giờ đây cũng đã khôi phục được chín phần mười, qua đêm nay, có lẽ cũng sẽ khỏi hẳn”
Nghe vậy, Đăng Dương liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó, đôi môi mỏng manh liền nhết lên một nụ cười quỷ dị, nói
“Nếu hai người các nàng đều đã khôi phục không sai biệt lắm, vậy chúng ta cũng nên bàn đến việc chính rồi”
“Việc chính? Ý cả lão tiên sinh là công việc mà ngài muốn hai người chúng ta thực hiện để trả ơn cứu mạng có phải không?” Nguyệt Yên Lan linh động hỏi
Thủy Linh Lung kiên định nói “Lão tiên sinh cần chúng ta làm việc gì xin cứ nói, chỉ cần chúng ta làm được, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, nhất quyết sẽ không chối từ!”
Đăng Dương cười nhẹ một tiếng, phất tay nói
“Lên núi đao hay xuống biển lửa thì không cần, việc mà lão phu muốn nhờ hai người các nàng, cũng chỉ tầm tầm một chút mà thôi, nếu như làm thỏa đáng, nói là dễ cũng không sai”
Nói rồi, hắn lại từ trong lớp áo choàng lông vũ rộng thùng thình, lấy ra một cây sáo trúc bích ngọc được chế tác vô cùng tinh mĩ, đưa đến trước tầm mắt của hai người Nguyệt Yên Lan, cười hỏi
“Hai người các nàng có nhận ra đây là vật gì không?”
Thủy Linh Lung chăm chú quan sát cây sáo ngọc trên tay Đăng Dương, chưa đến năm giây thời gian thì đã nhận ra lại lịch của nó, nói
“Đây là Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo!”
“Không sai, chính là Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo trứ danh của Phá Thiên Tông” Nguyệt Yên Lan cũng gật đầu tán thành, tuy nhiên ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc, khó hiểu nói
“Có điều, cây Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo này, tựa hồ có chút khác biệt với những Khống Trùng Ngọc Sáo mà ta từng thấy trước đây, nhất là về phần màu sắc, có vẻ đậm đà hơn thì phải?”
Thủy Linh Lung vươn cánh tay tuyết trắng, vuốt nhẹ thân sáo trơn bóng, trầm ngâm nói
“Không phải suy đoán đâu, màu sắc đúng là đậm hơn thật, ngược lại, độ cứng rắn lại không bằng Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo bình thường, có tính đàn hồi rất cao”
“Nhưng mà, lão tiên sinh, ngài lấy được cây Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo này từ đâu thế? Với lại, công việc mà ngài giao cho chúng ta, có liên quan đến Phá Thiên Tông hay sao?”
Đăng Dương gật đầu, nói “Đúng vậy, công việc lão phu muốn giao cho các nàng, không chỉ liên quan bình thường mà còn liên quan mật thiết với Phá Thiên Tông nữa là đằng khác”
“Với lại, cây sáo ngọc này, lão phu chính là lấy được từ trên người kẻ đã dùng hàng vạn độc trùng tập kích các nàng đấy!”
“Không thể nào!” Vừa nghe Đăng Dương nói vậy, Nguyệt Yên Lan liền thốt lên với vẻ khó tin
“Khống Trùng Ngọc Sáo chỉ có tác dụng điều khiển những con côn trùng đã được Phá Thiên Tông nuôi dưỡng mà thôi, làm sao có thể khống chế được hàng vạn độc trùng ở Vườn Thiên Dược được?”
Trái với biểu hiện thất thố của Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung lại có vẻ bình tĩnh hơn, đôi lông mày tuyệt mĩ hơi nhíu lại, lạnh giọng nói
“Cũng không phải là không thể được, như đã nói, cây Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo này có rất nhiều điểm khác với những cây Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo bình thường mà chúng ta đã từng nhìn thấy trước kia, đây là điểm kỳ lạ thứ nhất!”
“Đối với võ giả bình thường, Vườn Thiên Dược có lẽ là một tử địa vô cùng nguy hiểm nhưng đối với những người thuộc ba đại thế lực cự đầu như chúng ta, Vườn Thiên Dược lại là vùng bảo địa an toàn nhất, đồng thời cũng là nơi dễ đạt được tài nguyên quý giá nhất, chỉ cần cẩn thận đề phòng lũ độc trùng kia, linh dược ngàn năm cũng không phải là quá mức khó tìm”
“Thế nhưng, Nguyệt Yên Lan, ngươi thử nhớ lại xem, kể từ lúc hai đoàn người của chúng ta đi vào nơi này, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ một tên đệ tử Phá Thiên Tông nào, chẳng lẽ bọn chúng lại cam tâm tình nguyện bỏ qua nơi này? Đây chính là điểm kỳ lạ thứ hai!”
Sau một hồi phân tích cặn kẽ, Thủy Linh Lung khẽ híp nhẹ mi mắt, rút ra kết luận cuối cùng
“Nếu như Linh Lung đoán không lầm thì mọi việc sẽ diễn ra theo trình tự như thế này…”
“Bước đầu tiên, trong những lần phế khu Cổ Loa mở ra trước kia, Phá Thiên Tông đã âm thâm đem về không ít độc trùng để nghiên cứu, điều này không thể nào sai được, bởi vì chất lượng cổ ma của Phá Thiên Tông đang càng ngày càng trở nên ghê tởm hơn”
“Bước thứ hai, bọn hắn sẽ từ đặc tính riêng biệt của những con độc trùng được bắt về kia, nghiên cứu và để chế tạo ra loại Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo đặc biệt như chúng ta đang thấy đây, loại sáo chỉ dành riêng cho Vườn Thiên Dược”
“Và rồi tiếp theo, bước thứ ba, cái bọn chúng chờ đợi chỉ là một thời cơ thích hợp”
“Chờ đợi thời điểm, khi mà toàn bộ tuyệt đỉnh thiên kiêu của ba đại thế lực cự đầu đều tiến vào phế khu Cổ Loa để mà một lưới bắt gọn, giáng một đòn mạnh mẽ vào thế hệ cầm quyền tiếp theo của Phiêu Miễu Động và Tam Sơn Môn!”
Ngồi một bên, Đăng Dương cẩn thận nghe rõ từng lời phân tích của Thủy Linh Lung, trong lòng thầm vui mừng vì nàng đã hòa toàn thoát khỏi bóng ma khổng lồ do chính hắn để lại, một lần nữa tỏa ra ánh hào quang chói sáng của một thiên chi kiêu nữ văn võ song toàn.
Chỉ là đối với bài phân tích trên, bản thân hắn vẫn cảm thấy còn rất nhiều chỗ thiếu sót, do đó liền khó hiểu nói
“Thủy Linh Lung, cách phân tính của nàng, vừa nghe qua có vẻ rất hợp lý, tuy nhiên, bên trong đó vẫn còn một vài nghịch lý có chút gượng gạo”
“Thứ nhất, làm sao Phá Thiên Tông có thể biết trước được, khi nào những tuyệt đỉnh thiên kiêu của tam đại thế lực cự đầu đều cùng lúc đi vào phế khu Cổ Loa, để mà cho người nghiên cứu cũng như chế tạo ra loại Khống Trùng Ngọc Vũ Sáo đặc biệt, chuyên dùng để điều khiển độc trùng ở Vườn Thiên Dược?”
“Dù sao, sự khác thường của phế khu Cổ Loa lần này là hiện tượng chưa từng xảy ra trong quá khứ!”
“Thứ hai, cho dù có cùng lúc đi vào, thì cũng đâu ai chắc được, những tuyệt đỉnh thiên kiêu này sẽ chọn Vườn Thiên Dược là nơi hoạt động mà không phải là những bảo địa khác?”
“Thứ ba, Phá Thiên Tông làm thế quái nào mà dự đoán được, hai người các nàng sẽ vì một gốc linh dược mà đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, để rồi bọn hắn có thể nhảy ra căn trộm một đòn trí mạng?”
Lắng nghe những lời lẽ phản biện sắc bén của Đăng Dương, Thủy Linh Lung liền lắc nhẹ đầu, cười khẽ nói
“Lão tiên sinh cả đời nghiên cứu Y Đạo, đối với những kế sách mưu lược này, có chút không hiểu cũng là điều bình thường”
“Người ta thường nói: kiếm củi ba năm - đốt một giờ, nhưng trong binh pháp cũng có câu: nuôi binh mười năm - dùng một lần”
“Cho dù tất cả những yếu tố mà Linh Lung vừa đưa ra chỉ là dự đoán, thế nhưng bên trong đó, vẫn có một tỉ lệ không nhỏ có thể xảy ra. Và Phá Thiên Tông chính là chờ đợi những tỷ lệ nhỏ này xuất hiện”
“Chỉ cần có sẵn trong tay vũ khí, bọn hắn cần gì phải vội vàng, giống như một con độc xà an tĩnh chờ đợi, khi nào thời cơ thích hợp đến thì cứ đem ra sử dụng là được!”
“Xét cho cùng, Đại Thiết Môn rồi cũng sẽ có một ngày phải mở ra, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi, không phải sao?”
------*-*------
P/s: Khá dài nhỉ?