Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Này, nếu như thật sự muốn cầu hôn ta, ít nhất… ngươi cũng nên cho ta biết tên của mình chứ?”
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến cho cả thế giới phải chết đứng ngay lập tức.
“Liên Hoa, nàng đừng có đùa nữa, không vui đâu, ha.. ha…” An Lan Thành Tuấn gượng cười, gương mặt điển trai đã có phần giận dữ, cô gái này thật sự muốn chọc hắn tức điên hay sao?
Cùng với sự tức giận đang hừng hực thiêu đốt trong lòng, không hiểu vì sao, An Lan Thành Tuấn còn cảm nhận được một thứ khác, một thứ mà đến chết hắn cũng không tin là nó có thể xảy ra, rằng… cô nàng trước mặt này, thật sự không hề thích hắn, và rằng… hắn chỉ mà một kẻ tự mình đa tình mà thôi.
Thế nhưng, điều này là không thể nào, có đúng không? Trên thế gian này, làm gì có nữ nhân nào thoát được mị lực chết người của hắn chứ? Huống chi, hắn đã cất công chuẩn bị tất cả những thứ này, hoa hồng, tình ca, nến trắng và cả lời cầu hôn ngọt ngào nữa, vậy thì làm sao nàng ta có thể từ chối hắn chứ?
Việc này là chuyện hoàn toàn không thể!
Trong khi An Lan Thành Tuấn đang cố gắng củng cố sự tự tin đang bên bờ vực sụp đổ của mình, tất cả những người có mặt ở đây lại không nghĩ vậy.
Lời giải thích của hắn đã không còn khiến cho bọn họ hài lòng nữa.
Đùa vui sao? Ha ha… một lần có thể xem là trùng hợp, nhưng hai lần, đây đã không còn là chuyện chỉ bằng hai chữ ‘đùa giỡn’ đơn giản là có thể giải thích được.
Với sự ngờ vực, những lời xì xầm bàn tán bắt đầu nổi lên, và không giống như lúc trước, bọn chúng không còn là những lời hâm mộ, chúc mừng hay hối thúc nữa, chỉ có sự thất vòng và hả hê ngự trị không gian.
“Chuyện này… chuyện này… làm sao có thể?”
“Biểu cảm của Liên Hoa Tiên Tử, hình thế nào cũng không giống như đang cười đùa a. Có khi nào, nàng ấy thật sự không nhận thức Bạch Công Tử hay không?”
“Không hợp lý, hoàn toàn không hợp lý một chút nào, trong cái trấn Lạc Ngôn này, từ già trẻ lớn bé đến gái trai võ giả, từ đường lớn cho đến ngỏ nhỏ, từ trong thành cho đến ngoài thành, làm gì có ai lại không biết Bạch Công Tử đỉnh đỉnh đại danh chứ?”
Một thiếu nữ quyết bảo vệ cho nam thần của mình, nhưng rồi ngay tức khắc, cái phòng tuyến mỏng manh đó đã bị người khác đạp cho một cước vỡ vụng tan tành.
“Không hợp lý cái con khỉ mốc, thế ngươi giải thích làm sao cho việc, Liên Hoa Tiên Tử lặp lại một câu hỏi đơn giản đến hai lần? Chỉ có kẻ điên mới nghĩ là nàng đùa giỡn mà thôi, nếu như nàng ấy thật sự thầm thương trộm nhớ Bạch Công Tử, vậy thì mắc mớ gì phải chọc cho hắn tức điên lên như thế, cái này rõ ràng là vỗ mặt a, không sai vào đâu được, thật nhục nhã”
“Ha ha ha, ha ha ha, đáng đời thằng mặt *** ảo tưởng sức mạnh, giờ thì hay rồi, ka ka ka… Liên Hoa Tiên Tử rõ ràng không hề quen biết hắn ta, đế cả bộ mặt hay tên họ của hắn như thế nào cũng không biết xấc, ấy vậy mà hắn lại dám tự tin vỗ ngực, cho rằng Liên Hoa Tiên Tử lại thầm thương trộm mớ, yêu mà không dám nói đối với hắn, ta phi…”
“Nhục mặt chưa con, tưởng có cái mặt bảnh bao là nữ nhân cả thiên hạ đều đổ gục vào lòng ngươi hay sao? Haiz… bây giờ ta nghĩ, ta cũng không cần ra tay nữa rồi, vừa yêu đơn phương lại còn tự mình đa tình, làm gì có cái nhục nào lớn hơn cái nhục này, nếu là ta… ta chắc chắn sẽ tìm đống cức trâu mà đập đầu chết quách cho rồi!”
“Há há, xem ra từ hôm nay, cái danh Bạch Công Tử cũng theo gió bay xa luôn rồi, quá nhục… thật sự là quá nhục…”
“Ta biết ngay mà, nữ thần của chúng ta làm sao có tình ý với hắn được. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cuối cùng lại bị thiên nga mổ mù con mắt, ha ha ha, đáng đời!”
Từng lời, từng lời khó tin, thương hại, châm biếm, khích bác, sĩ nhục từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy An Lan Thành Tuấn, khiến cho sự tự tin vừa được hắn vớt vát lại một chút, một lần nữa rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Nàng không yêu hắn, Liên Hoa Tiên Tử thật sự không yêu hắn, từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn ôm ảo tưởng mà thôi, ngay giây phút này, hắn đã biết rằng, điều đó là sự thật.
Tuy nhiên, với sự tự tôn của mình, hắn không chấp nhận sự thật đó.
Hắn là ai chứ?
Là Bạch Công Tử phong quang chói lọi, là đại công tử của An Lan gia, bá chủ trấn Lạc Ngôn, là cháu ruột của chủ mẫu Hạ gia, bá chủ thành Thanh Hải, là thiên tài trăm năm có một ở cái Duyên Hải vực này, là nam thần trong lòng của hàng vạn thiếu nữ, là người đàn ông hoàn hảo nhất, là kẻ luôn luôn thắng trong mọi cuộc chơi.
Với tất cả những thứ đó, không có bất cứ lý do nào để hắn thua cuộc được.
‘Phạn Liên Hoa, ta mặc kệ cho nàng cao ngạo như thế nào, đến cuối cùng, nàng vẫn phải phủ phục dưới chân ta mà thôi’
Hạ xuống quyết tâm trong lòng, An Lan Thành Tuấn cuối cùng cũng tìm lại được sự tự tin đã mất.
Hắn mặc kệ tất cả lời bàn tán xung quanh, đem hộp gấm chứa chiếc nhẫn kim cương sen hồng cất vào lại túi áo rồi đứng đậy, nụ cười mê người đã biến mất, gương mặt anh tuấn hiện rõ sự khó chịu và mất kiên nhẫn, hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn thẳng vào người con gái được mệnh danh là tiên tử kiêu sa ngay trước mặt, lạnh lùng nói
“Liên Hoa, tuy ta là người rộng lượng, cũng vô cùng chiều chuộng phụ nữ, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó. Sự đùa cợt của nàng đã vượt quá giới hạn cho phép của ta, nàng thật sự đã làm cho ta tức giận”
“Mà một khi ta đã tức giận, nàng có biết chuyện gì sẽ xảy ra hay không? Toàn bộ mọi chuyện, đến đây là chấm hết, không có tỏ tỉnh hay đám cưới gì nữa, ta… đã cho nàng cơ hội nhưng nàng đã vì sự ngu ngốc của chính mình mà đánh mất nó, vậy thì hãy ở đó mà hối hận đi”
“Cửa của An Lan gia, tuy rằng không cao bằng Bách Dược Đường nhưng không phải ai muốn vào là vào. Hừ!”
Với một tiếng hừ lạnh pha lẫn khí thế của Võ Sư trung cấp, An Lan Thành Tuấn chấm dứt cơn thịnh nộ của mình với cái nhắm mắt bất cần.
Bất quá, sau khi nói xong, hắn cũng không có ý định lập tức rời đi, bởi vì hắn đang chờ, chờ đợi sự hối hận của Phạm Liên Hoa.
Chờ đợi nàng bổ nhào vào lòng hắn, đòi sống đòi chết níu giữ hắn lại, nói cái gì mà nàng tuổi trẻ dại khờ, vì một chút hư vinh nho nhỏ nên mới nhiều lần trêu chọc hắn, nói cái gì mà dù nàng là thiên tài cao cao tại thượng nhưng vẫn không thể sánh bằng ánh hào quang chói lọi của hắn, và rồi… dùng cả Bách Dược Đường làm của hồi môn, nàng sẽ cầu hôn hắn.
Ha ha, chính là như vậy, không sai được, chính là như vậy!
Mang tâm tình cười lạnh không thôi, An Lan Thành Tuấn cứ thứ nhắm mắt chờ đợi… cái kết quả mà hắn chắc chắn sẽ diễn ra.
Thế nhưng, một giây, hai giây, năm giây rồi mười giây, hắn vẫn nhắm mắt nhưng chẳng có cái vẹo gì xảy ra hết, điều này, ngay tức khắc khiến cho lòng hắn lộp bộp một cái, sự tự tin đang hừng hực dâng cao đã bắt đầu suy giảm, mặc dù vậy, hắn vẫn lựa chọn an tỉnh chờ đợi.
Lại thêm năm giây nữa trôi qua và cơ thể mềm mại hắn luôn mong chờ vẫn chưa đến.
“Này, tại sao Bạch Công Tử lại đứng yên như trời trồng thế kia?”
“Chàng đã tuyên bố vứt bỏ tình cảm với Liên Hoa Tiên Tử rồi cơ mà, tại sao chàng vẫn chưa về?”
“Ha ha, theo ta thấy, thằng đó lại tiếp tục ảo tưởng sức mạnh nữa rồi, hắn chính là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đây mà, thì ra vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đã nhục còn muốn nhục thêm”
“Thật buồn cười, bộ hắn tưởng chỉ vài câu hờn giận vu vơ như thế là Liên Hoa Tiên Tử sẽ tự khắc xào vào lòng hắn à? Hình như đầu óc thằng này bị vô nước con bà nó rồi, thế nhưng vẫn cố nghĩ rằng, Liên Hoa Tiên Tử thật lòng yêu thương hắn. Đúng là trò đùa mà!!!”
“Đúng là hết thuốc chữa, Bạch Công Tử cái quái gì chứ, không bằng gọi là Ảo Tưởng Công Tử luôn đi”
“Đó, các nàng sáng mắt ra chưa, nam thần trong lòng các nàng đó, chẳng qua chỉ là một kẻ đến vậy mà thôi, cái thứ cạn bã của xã hội”
Từng câu, từng chữ của đám đông như đao khứa vào tim, tàn bạo đánh nát cộng bỏ bám víu cuối cùng của An Lan Thành Tuấn.
Không thể nhịn thêm được nữa, hắn mở bừng mắt ra và người con gái ấy, nàng vẫn giữ nguyên bộ dạng thờ ơ như thường, từ đầu đến cuối vẫn chưa hề chuyển động, dù chỉ là nửa bước chân.
Nhất là ánh mắt, phải thú nhận một điều rằng, ánh mắt nàng nhìn hắn, thật sự giống như đang nhìn một thằng ngu vậy, vừa khinh miệt lại vừa thương hại, thậm chí, đối với nàng, sự hiện diện của hắn còn không bằng một con kiến.
Một sự thật quá đổi đau lòng, gần như là nghiền nát toàn bộ nhân sinh quan, thế giới quan và cả giá trị quan của hắn.
Thì ra, tất cả mọi người không xoay tròn xung quanh hắn như hắn đã nghĩ.
Hắn nhận ra, thế giới này không phải lúc nào cũng dịch chuyển đúng theo ý muốn của hắn.
Cuối cùng, hắn đã biết, thì ra giá trị của hắn cũng không có cao siêu đến vậy, ở trong mắt người ta, hắn chẳng qua còn không bằng một đống phân, một đống phân vô danh tiểu tốt.
Hiện thật khắc nghiệt, khiến cho con người ta sụp đổ.
An Lan Thành Tuấn cũng vậy, dù cho hắn có tự tin tới đâu, đến mức này, tất cả đều hoàn toàn sụp đổ và sắc mặt hắn trở nên trắng bệch không còn huyết sắc.
“Nàng… nàng… nàng…” Bị vây trong trạng thái suy sụp, An Lan Thành Tuấn lắp bắp mãi nói không ra rời, chỉ có thể nhìn chăm chăm Phạm Liên Hoa với ánh mắt kinh sợ.
‘Nàng thật sự không quen biết hắn, điều này làm sao có thể???’
Thấy bộ dạng bị sốc đến không còn tỉnh táo của An Lan Thành Tuấn, tên đội trưởng đội hộ vệ An Lan gia liền lật đật chạy đến, thần sắc tràn đầu lo lắng mà khe khẽ gọi
“Công tử, công tử, ngài…”
Hắn vốn định hỏi là ‘ngài không sao chứ’, tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn quyết định sẽ không nói ra, tránh tình trạng sau này, lại bị công tử giận chó đánh mèo mà lôi ra trúc giận. Dù sao, hỏi câu hỏi này trước mặt mọi người, không khác gì chính miệng bảo công tử là một kẻ thất bại, mang trên người cái danh thiên tài mà đến một cái đã kích này cũng không chịu nổi.
Được thuộc hạ hô to gọi nhỏ, An Lan Thành Tuấn rốt cuộc cũng thoát khỏi trạng thái rối loạn tinh thần, sắc mặt trắng bệch dần dần chuyển thành màu đen.
Từ bé đến lớn, hắn khi nào lại phải hứng chịu sự nhục nhã đến thế này cơ chứ, ngay tức khắc, cảm giác xấu hổ chỉ muốn đi tìm chết trong lòng hắn liền bị đè bẹp bởi cơn tức giận lăng thiên.
Đôi mắt đào hoa hiện lên từng tia máu đỏ tươi, trán nổi gân xanh biểu hiện cho sự tức giận khôn cùng, hắn nhìn chằm chằm vào Phạm Liên Hoa, trong ánh mắt giờ đây đã không còn nhu tình mật ý nữa, chỉ có cái nhìn lạnh lẽo thấu xương.
“Liên Hoa, chơi đùa tốt lắm, rồi nàng sẽ phải hối hận!”
Thấy An Lan Thành Tuấn thế nhưng lại dám tỏ thái độ đe dọa với thần tượng của mình, Ôn Bích Thảo lập tức tiến lên một bước, không nói không rằng liền cho An Lan Thành Tuấn một cái ‘bạt tai’
BÉT!
Thanh âm vang dội xé rách không trung, khiến cho tất cả mọi người giật mình hoảng sợ, hàng loạt tiếng hít khí lạng đồng loạt vang lên. An Lan Thành Tuấn, đại công tử của An Lan gia vậy mà bị người khác bạt tai. Hơn nữa, người bạt tai hắn lại chính là người hầu của Liên Hoa Tiên Tử.
(Trừ người của Bách Dược Đường ra, hầu như tất cả mọi người đều không biết Ôn Bích Thảo là đệ tử của Phạm Liên Hoa cho nên mới bị hiểu nhầm thành người hầu)
So với tình cảnh lúc trước, hành động bạt tai này còn sỉ nhục hơn cả ngàn lần, bị một hạ nhân vả mặt, nỗi nhục này, làm sao một tên công tử luôn luôn được mọi người tiền hô hậu ủng như An Lan Thành Tuấn có thể chịu đựng nổi chứ?
Chẳng lẽ Bách Dược Đường muốn thẳng mặt tuyên chiến với An Lan gia?
Một bên là nhà cung cấp đan dược số một trấn Lạc Ngôn, một bên lại là đương kim bá chủ, nếu cả hai thật sự lao vào đấu nhau, ai thắng ai bại cũng là khó nói. Đa phần chính là lưỡng bại câu thương, ngoại trừ tổn thất nặng nề ra, ai cũng đừng hòng đoạt được chỗ tốt.
Điều này, đáng lẽ ra Liên Hoa Tiên Tử là người hiểu rõ hơn ai hết chứ, thế nhưng nàng vẫn không ngăn người hầu của mình mại mà để cho mọi chuyện xảy ra đến nông nổi này.
Rốt cuộc, nàng đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ? Một câu hỏi lớn, đồng loại hiện ra trong đầu của tất cả những người có mặt ở nơi đây, hộ vệ Bách Dược Đường, hộ vệ An Lan gia, vô số dân chúng bình tường và cả võ giả.
Không một ai hiểu, tại sao mọi chuyện lại chuyển từ cầu hôn nồng thắm sang tranh đấu sinh tử nhanh đến như vậy.