Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Còn có chuyện này? Lẽ nào không chỉ Yêu Vực mà cả Tam Sơn Môn cũng gặp phải công kích?”
Đăng Dương vốn dĩ là kẻ thông minh, Yêu Cơ vừa mới nói ra, hắn đã ngay lập tức đoán được gốc rễ vấn đề.
Yêu Cơ gật mạnh đầu, trịnh trọng nói
“Đúng vậy, thưa Giáo Chủ. Yêu Vực có tài nguyên vô tận, thế cho nên mới trở thành đích ngắm của cả Thập Quốc, còn Hồng Hà Chân Nhân, bởi vì sức mạnh vô địch mà ngài chính là cái gai trong mắt bọn chúng”
“Lúc Hồng Hà Chân Nhân đứng trên đỉnh cao thiên hạ, đám lang sói kia tất nhiên chỉ có thể ôm hận trong lòng, cắn răng chịu đựng sự áp chế của ngài mà chẳng dám hó hé dù chỉ một lời. Tuy nhiên, khi Hồng Hà Chân Nhân không còn ở đây, cỗ sức mạnh áp chế khủng khiếp ám ảnh tâm trí bọn chúng cũng không con nữa, những uất hận mà bọn chúng cam chịu bao nhiêu năm, giờ đây sẽ đồng loạt bùng nổ, trúc cơn giận dữ tột cùng xuống đầu Tam Sơn Môn”
“Mà bên trong cuộc trả thù huyết tanh đó, quốc gia dẫn đầu và cũng là quốc gia ra tay ác liệt nhất, không ai khác… chính là Việt quốc!”
Đăng Dương vân vê cằm, cười như không cười mà nhết mép nói
“Điều này cũng chẳng có gì lạ, trên danh nghĩa, Tam Sơn Môn gây dựng cơ ngơi trong lãnh thổ của Việt quốc, tất phải hướng Việt quốc mà triều bái, thần phục. Thế nhưng, ngoặc một nỗi, sức mạnh của Hồng Hà Chân Nhân là quá lớn, muốn một cường giả đứng đầu như ông ta phải quỳ gối trước Hoàng Đế Việt Quốc, e là còn khó hơn lên trời. Thậm chí, với gốc đại thụ phi thường cứng rắn là Hồng Hà Chân Nhân làm chỗ dựa, Tam Sơn Môn chính là không thèm để Hoàng Tộc Việt Quốc và trong mắt, hoàng hành bá đạo, xưng bá chí tôn. Ép cho Hoàng Tộc Việt Quốc, tuy bản thân là chủ nhưng vẫn phải nghiên mình cuối đầu trước thần dân của mình, ‘đường đường chính chính’ trở thành trò cười cho thiên hạ”
“Thử hỏi xem, đối với một vị Đế Vương, còn nỗi nhục nào lớn hơn nỗi nhục này?”
“Nếu như Hồng Hà Chân Nhân đi rồi mà Hoàng Tộc Việt Quốc vẫn cứ tiếp tục cuối đầu thần phục, vậy thì bọn hắn không xứng đáng thống lĩnh cả một quốc gia. Thế nên, việc tấn công Tam Sơn Môn là điều đầu tiên và cũng là điều bắt buộc mà Hoàng Tộc Việt Quốc phải làm. Vừa trừ đi cái gai trong mắt, vừa củng cố địa vị bá chủ của bản thân”
“Giáo Chủ anh minh, tất cả mọi chuyện, đúng là như vậy!” Yêu Cơ và Lê Anh Dũng đồng thanh nói, ánh mắt nhìn đến Đăng Dương, không ngạc nhiên mà cũng chả sùng bái, chỉ có duy nhất sự thành kính từ sâu trong linh hồn.
Là người thuộc tổ chức, hai người bọn họ hoàn toàn không giống với đám võ giả ‘tay to óc nhỏ’ ngoài kia, bọn họ được huấn luyện và đào tạo bài bản hơn rất nhiều. Thêm vào đó, vì đặc thù nghê nghiệp, trong vô số người mà bọn họ tiếp xúc, không hề thiếu các đại quan trong triều, các thủ lĩnh thế lực cự đầu và cả Hoàng Tộc, những chính trị gia có tâm thuật bậc nhất thiên hạ, mấy cái chuyện bày mưu tính kế, lừa người dối ta, bọn họ phải nói là gặp như cơm bữa, quen mắt quen tai.
Thế nên, khi nghe Đăng Dương suy luận về động cơ tấn công Tam Sơn Môn của Việt quốc, bọn họ hoàn toàn không ngạc nhiên hay tỏ ra khâm phục một chút nào, có chi thì chỉ là cảm thấy, Giáo Chủ đại nhân… ngoài tu vi cao siêu vô hạn ra, cũng là người tâm cơ thâm trầm thôi.
Mà thật ra, không cần đến tận lúc này, chỉ nhìn biểu hiện và cách làm việc của Giáo Chủ đại nhân từ đầu đến giờ, bọn họ đã thừa biết… sự tính toán của ngài là không hề tầm thường rồi.
Quan sát bộ dạng trầm tĩnh đến không thể nào trầm tĩnh hơn của Yêu Cơ và Lê Anh Dũng, sự hứng thú của Đăng Dương đối với tổ chức bí mật sau lưng hai người lại càng bành trướng hơn. Hắn thật sự tò mò, khống biết là một tố chức như thế nào lại có thể đào tạo ra hai con người trung thành đến vậy, cam tâm tình nguyện tự sát vì chủ mà không hề do dự chút nào.
Có điều, cũng không phải vội, đêm hãy còn dài, hắn cứ làm từng chuyện, từng chuyện một là sẽ tới thôi.
Với ý nghĩ đó, Đăng Dương không hối không vội, nhàn nhã hỏi tiếp
“Vậy… kết quả của hai cuộc chiến đó là như thế nào? Yêu Vực bị hủy diệt hoàn toàn và Yêu tộc các ngươi phải tháo chạy đến đây? Với lại, bằng cách nào mà Tam Sơn Môn có thể sống sót qua cuộc trả thù đẫm máu của Hoàng Tộc Việt Quốc?”
Nghe Đăng Dương hỏi, Lê Anh Dũng liền đáp, thanh âm không còn cao thấp bất thường, vô cùng rõ ràng rành mạch, dễ nghe, dễ hiểu. Thực ra, kể từ khi bị Đăng Dương nô lệ hóa, giọng nói của hắn đã như vậy rồi.
“Bẩm Giáo Chủ, Yêu Vực không hề bị hủy diệt mà hoàn toàn ngược lại, trong trận đại chiến năm xưa, kẻ chiến thắng cuối cùng, không phải là bất kỳ nước nào trong Thập Quốc mà chính là Yêu Vực”
“Yêu Vực thắng?” Đăng Dương khe khẽ ngạc nhiên
Yêu Cơ thành kính gật đầu
“Đúng vậy, thưa Giáo Chủ. Không còn sự bảo hộ của Hồng Hà Chân Nhân, thiếu khuyết cường giả đứng đầu là Lục Vĩ Yêu Hồ - Mạc An Nhiên, không có nghĩa là Yêu Vực trở nên yếu ớt đến nỗi không thể chịu nổi một kích!”
“Có lẽ Giáo Chủ chưa biết, Yêu Tộc chúng thuộc hạ, tuy có hình dạng tương tự với con người nhưng về cơ bản, lại là một chủng tộc thượng đẳng hơn”
“Con người khi được sinh ra, không phải ai cũng có thể tu luyện, trong ngàn người, chỉ có duy nhất một người may nắm trở thành võ giả, từ đó không ngừng phấn đấu, rèn luyện để lớn mạnh bản thân”
“Trong khi đó, Yêu Tộc thì khác, kể từ khi sinh ra, nhờ Huyết Mạch thần thú thượng cổ chảy xuôi trong người, mỗi Yêu Tộc đã là một võ giả rồi. Điều đó có nghĩa là, khi cần thiết, hàng triệu con dân Yêu Tộc, từ già trẻ lớn bé cho đến gái trai nam nữ, tất cả đều có thể vác kiếm xung trận”
“Chắc lúc khởi binh chinh phạt, đám lang sói Thập Quốc kia nghĩ, với liên minh quân đội vô cùng hùng hậu của bản thân, dù Yêu Tộc có đông đến mấy cũng không hề gì. Huống chi, Yêu Tộc ở Yêu Vực vốn dĩ không phải là một thế thống nhất mà là chia thành hàng trăm bộ tộc, chủng tộc lớn nhỏ khác nhau, phân bố rời rạc mỗi nơi một ít, nhiều khi, giữa các bên còn tranh đấu qua lại thì làm sao chống đỡ nổi quân đội võ giả được huấn luyện chính quy của bọn chúng chứ?”
“Tuy rằng lấy ít địch nhiều, phần thắng vẫn nắm chắc trong lòng bàn tay!”
“Cái tính toán này của Thập Quốc, tại lúc đại chiến mới bắt đầu thì tỏ ra vô cùng chính xác, mười đất nước, mười đội quân khác nhau, liên hợp tác chiến từ ngoài vào trong, tạo thành một cái lồng giam khổng lồ, bao quanh toàn bộ lãnh thổ Yêu Vực rồi dần dần thu hẹp lại, đánh đâu thắng đó, chỉ tiến không lùi”
“Ở những nới quân đoàn xâm lược đi qua, làng mạc bốc cháy, đô thành sụp đổ, tài nguyên không ngừng bị tước đoạt rồi ào ạt vận chuyển ra khỏi Yêu Vực, đưa về làm giàu cho chính quốc. Tại giai đoạn này, Đại Hạ Đế Quốc, quốc gia hùng mạnh nhất trong Thập Quốc chính là tên tham lam nhất, gần như đã thâu tóm hết một phần ba tổng số chiến lợi phẩm mà liên minh cướp được, hai phần ba còn lại, chia đều cho chín quốc gia nhỏ hơn”
Yêu Cơ nới đến đây, Lê Anh Dũng liền tiếp lời
“Bất quá, đó chỉ là diễn biến ở nửa đầu cuộc đại chiến mà thôi. Đến ngày thứ mười lăm, khi mà Yêu Vực đã bị liên minh quân đội của Thập Quốc đánh chiếm gần nửa giang sơn thì tộc trưởng của chủng tộc Ma Cà Rồng – Nữ Hoàng Tuyết Lâm Na đã thành công vượt qua cái bóng của Lục Vĩ Yêu Hồ - Mạc An Nhiên mà thống nhất được tất cả Yêu Tộc còn lại, tổ thức thành từng quân đoàn chuyên biệt khác nhau, bắt đầu tổng phản công mặt trận phía Đông, nhắm thẳng vào Thăng Long Quân Đoàn của Việt quốc, đội quân có lực lượng mỏng nhất liên minh”
“Mà kết quả của đợt phản công chớp nhoáng này, hoàn toàn không ngoài dự đoán, với quân số cùng với chiến lực áp đảo về mọi mặt, quân đội Yêu Tộc đã dễ dàng đánh tan tác Thăng Long Quân Đoàn chỉ trong một đêm, lạnh lùng diệt sạch từ đầu đến cuối, không chừa một ai”
“Đợi đến khi những quân đoàn xâm lược gần đó nghe tin rồi chạy đến tiếp viện thì quân đội Yêu Tộc đã hoàn toàn thối lui vào rừng rậm, biệt tăm biệt tích không còn bóng dáng”
“Những ngày tiếp theo của cuộc đại chiến, quân đội Yêu Tộc vẫn dựa theo chiến thuật du kích đó mà hành động, ban ngày cẩn thận ẩn mấp trong rừng, chỉ phái những Yêu Tộc am hiểu ngụy trang như Tắc Kè Hoa, Ma Ảnh Thử đi trinh sát, điều tra tình hình, ban đêm thì từ bóng tối ào ạt ùa ra như vũ bão, tựa sét đánh bên tai, điện quang chớp giật mà tập kích những quân đoàn thuộc dạng yếu trong liên minh”
“Chỉ là, do đã có tấm gương Việt quốc từ trước, các quân đoàn này đã đề cao cảnh giác rất nhiều, thế nên cho dù bị Yêu Tộc tập kích bất ngờ, cũng không luân lạc đến nổi toàn quân bị diệt. Dù vậy, trọng thương nặng nề là điều không thể tránh khỏi, chiến lực mười phần giờ đây chỉ còn lại hai ba phần, không muốn rút lui cũng không được”
“Và rồi cứ thế, thời gian chậm rãi dịch chuyển, từng ngày, từng ngày lặng lẽ trôi qua, số lượng quân đoàn bị Yêu Tộc loại khỏi vòng chiến càng lúc càng nhiều, trong khi đó, những quân đoàn xâm lược còn lại trong liên minh với Đại Hạ Đế Quốc dẫn đầu thì chỉ biết trơ mắt đứng nhìn vô số tin báo chiến bại liên tục ập tới mà chẳng thể làm gì, ha ha ha!”
Lê Anh Dũng bất chợt cười to ba tiếng đầy sảng khoái rồi kể tiếp
“Biết làm sao được, Yêu Vực vốn dĩ là quê hương của Yêu Tộc, nơi mà tất cả Yêu Tộc được sinh ra, lớn lên, già đi và chết. Từng nhành cây ngọn cỏ, từng tất đất con sông ở đây, Yêu Tộc đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Còn quân đội liên minh của Thập Quốc, bọn hắn dù cho có tính toán chi ly đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ mới chân ướt chân ráo tiến vào Yêu Vực mà thôi, làm sao có thể lần ra nơi ẩn nấp, điều tra được hành tung của Yêu Tộc mà phá giải chiến thuật thoắt ẩn thoắt hiện, quỷ mị khó phòng đó trong thời gian ngắn chứ?”
“Cái này, đúng y như câu nói, không ai có thể bắt được chuột trong hang của nó!”
Yêu Cơ quỳ bên cạnh cũng cười đến rạng rỡ “Nói đến đây, chắc Giáo Chủ cũng đã đoán ra được kết quả của đại chiến rồi”
“Vào ngày thứ mười lăm kể từ lúc Yêu Tộc bắt đầu phản công, bảy trong số mười quân đoàn xâm lược của Thập Quốc đã bị quét sạch khỏi lãnh thổ Yêu Vực, ba quân đoàn còn lại là Sấm Quân của Phong Vũ quốc, Vạn Tượng Quân của Tượng quốc và Thiên Hạ Quân của Đại Hạ Đế Quốc, tuy rằng đã rất cố gắng bám trụ nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào cầm cự nổi trước bóng ma quá lớn mà Yêu Tộc tạo ra, sĩ khí toàn quân gần như mất hết, màn đêm buông xuống thì y rằng đại địch lâm đầu, rung rẫy không thôi”
“Do đó, dù rất không cam lòng, Thiên Hạ Quân Đoàn của Đại Hạ Đế Quốc, kẻ dẫn đầu đội quân liên minh Thập Quốc chỉ có thể ra lệnh rút lui, cùng Sấm Quân của Phong Vũ quốc và Vạn Tượng Quân của Tượng quốc rời khỏi Yêu Vực, chính thức đánh dấu chiến thắng toàn cục của Yêu Tộc”
“Chỉ có điều, cái giá phải trả cho chiến thắng này là quá lớn, một nửa dân số Yêu Tộc với gần ba triệu người đã ngã xuống trong máu, đa số đều chết tại trước khi quá trình phản công bắt đầu, thật sự là vô cùng thảm khốc!”
‘Ba triệu người đã chết đúng là rất nhiều, thế nhưng so với cuộc đại thảm sát đẫm máu của binh đoàn chinh phạt Tần quốc trong thành Cổ Loa hơn năm ngàn năm trước, thực chẳng thấm vào đâu!’
‘Chiến tranh… vốn dĩ chính là như thế. Tan cửa nát nhà, máu chảy thành sông!’
Đăng Dương thở hắc ra một hơi, nhấp vào ngụm rượu rồi từ tốn nói
“Sau chiến thắng đó, Yêu Tộc các ngươi có phát động chiến tranh với Thập Quốc để báo thù không? Hình như là không có nhỉ, bởi… ta chưa từng nghe qua chuyện này”
“Bẩm giáo chủ, Yêu Tộc đúng là không phát động chiến tranh để báo thù Thập Quốc, hoặc nói chính xác hơn là không dám!” Yêu Cơ gật đầu xác nhận
“Lựa chọn rất thông minh!” Đăng Dương nhẹ nhàn cười nói “Nếu mà Yêu Tộc các ngươi dám làm như vậy, điều chờ đợi các ngươi chính là tận diệt”
Một kẻ xuất thân bần hàn, từ nhỏ đã chẳng được học hành tử tế như Đăng Dương, làm sao có quyền nhận xét như vậy đối với lựa chọn thu mình của Yêu Tộc?
Nếu là trước kia, hắn… đúng là không có cái quyền nói ra những lời to gan lớn mật này. Tuy nhiên, hiện nay lại có thể, bởi vì… hắn có đủ và thậm chí là thừa tiền vốn để nói!
Vậy, tiền vốn đó là gì mà lại làm khiến cho Đăng Dương ngông cuồng đến thế?
Câu ra lời rất đơn giản, đó chính là nhờ vào Thiên Sát Binh Pháp, cuốn chiến thư mà hắn đã tước đoạt từ Triệu Đà, một trong những đại tướng mạnh mẽ hàng đầu Tần quốc, kẻ thống lĩnh bình đoàn chinh phạt khủng khiếp nhất thế gian.