Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trở lại vấn đề chính, vì sao Đăng Dương lại nói ‘nếu Yêu Tộc quyết định xuất binh trả đũa, kết quả nhận được sẽ là diệt vong’?
Theo như Thiên Sát Binh Pháp, có ba yếu tố cơ bản tạo nên chiến thắng trong chiến tranh, đó là Thiên Thời, Địa Lợi và Nhân Hòa.
Thiên Thời tức là thời thế, cơ hội.
Địa Lợi là địa hình nơi diễn ra chiến trận.
Nhân Hòa là yếu tố con người trong thời chiến.
……..
Trong nửa đầu đại chiến, sự biến mất đột ngột của Hồng Hà Chân Nhân và Lục Vĩ Yêu Hồ, cộng với yếu tố ‘bất ngờ’ chính là Thiên Thời, lợi thế trời ban của liên minh Thập Quốc.
Tiếp đó, với sự chuẩn bị vô cùng kỹ càng, từ quân đội chính quy được huấn luyện phi thường tinh nhuệ đến mối quan hệ đồng minh quân sự đầy chặt chẽ, liên minh Thập Quốc lại có thêm sự Nhân Hòa.
Với Thiên Thời và Nhân Hòa làm chỗ dựa vững chắc, dù không có được Địa Lợi, liên minh Thập Quốc với Đại Hạ Đế Quốc dẫn đầu vẫn có đầy đủ và thậm chí là dư thừa niềm tin vào một chiến thắng huy hoàng trước mắt.
Ở khía cạnh ngược lại, người bảo hộ là Hồng Hà Chân Nhân cùng với cường giả mạnh nhất là Lục Vĩ Yêu Hồ đồng loạt mất tích, cán cân sức mạnh của Yêu Vực đã bị lệch đi, sự cân bằng duy trì bao nhiêu năm từ từ rạn nứt, các chủng tộc mang trong mình sức mạnh bắt đầu rụt rịch nổi lên, mưu đồ tranh giành ngôi vị độc tôn Yêu Vực cũng như tài nguyên dồi dào và lãnh thổ rộng lớn tương xứng với ngôi vị ấy.
Vì thế, về cơ bản, các chủng tộc hùng mạnh trong Yêu Vực đã nắm chắc Thiên Thời của bản thân nhưng toàn bộ Yêu Vực thì không!
Yêu Vực là quê hương của toàn thể Yêu Tộc, cho nên bọn họ nắm trong tay Địa Lợi chính là điều không cần bàn cãi.
Như đã nói ở trên, Yêu Tộc trong Yêu Vực vốn dĩ không phải là một khối thống nhất mà bao gồm hàng trăm, hàng ngàn chủng tộc khác nhau tạo thành, giữa những chủng tộc đối nghịch, các cuộc chiến tranh giành tài nguyên, lãnh thổ thường xuyên nổ ra và đã lên đến đỉnh điểm khi cán cân sức mạnh bị phá vỡ, dẫn đến toàn thể Yêu Vực lâm vào chiến loạn.
Từ đó, ta có thể thấy, yếu tố Nhân Hòa của Yêu Vực là hoàn toàn không có.
So sánh chênh lệch giữa hai bên, Yêu Vực đại bại trước sự tập kích bất ngờ của liên minh Thập Quốc là điều vô cùng dễ hiểu.
Vào nửa sau đại chiến, yếu tố Thiên Thời và Nhân Hòa của liên minh Thập Quốc vẫn còn cực kỳ hưng thịnh, sĩ khí ngất trời, không ngừng thừa thắng sống lên, chỉ trong vòng mười lăm ngày ngắn ngủi đã chiến lĩnh một nửa Yêu Vực. Đồng thời với đó, yếu tố bất ngờ của bọn hắn cũng đã hoàn toàn biến mất, tất nhiên rồi!
Bên kia chiến tuyến, với thế tiến quá mức mãnh liệt của liên minh Thập Quốc, toàn thể Yêu Tộc đã lâm vào tình trạng khủng hoảng cực độ, binh bại lui như núi lỡ, lớp thì chết, lớp thì tháo chạy, cuối cùng co rụt lại thành một đoàn ở trung tâm Yêu Vực, vừa thống hận lại vừa tuyệt vọng nhìn quê hương… từng tất… từng tất đất rơi vào tay kẻ thù ngoại xâm.
Bất quá, từ xưa đến nay ‘loạn thế sinh anh hùng’.
Trong vực sâu của sự tuyệt vọng, tộc trưởng chủng tộc Ma Cà Rồng – Nữ Hoàng Tuyết Lâm Na đã bất ngờ vụt lên như một vì sao sáng nhất, nàng ta sử dụng lòng hận thù, nợ máu sâu đậm và sức mạnh ưu việt của bản thân, dương cao ngọn cờ chính nghĩa, lấy mục tiêu đẩy lùi ngoại xâm, trả nợ huyết hận làm tôn chỉ, thành công thống nhất hàng trăm, hàng ngàn chủng tộc khác nhau của Yêu Vực thành một khối vững chắc.
Kể từ đây, Yêu Vực đã có được yếu tố Nhân Hòa. Huống chi, Yêu Tộc vốn dĩ là một chủng tộc thượng đẳng hơn con người, cho nên dù đã chết rất... rất nhiều trong mười lăm ngày tắm máu đầu tiên của đại chiến, số lượng Yêu Tộc còn lại với gần bốn triệu người vẫn hoàn toàn vượt trội hơn liên minh Thập Quốc về phần quân lực.
Thêm vào đó, với ưu thế Địa Lợi cố hữu và phong cách chiến đấu thoắt ẩn thoắt hiện đầy huyền bí, đòn phản công mạnh mẽ như chớp giật của Yêu Tộc đã khiến cho liên minh Thập Quốc vô phương chống đỡ.
Và đó cũng là dấu chấm hết cho Thiên Thời của liên minh Thập Quốc, đồng thời là điểm khởi đầu sự đổ vỡ của Nhân Hòa.
Việt quốc đại bại chỉ trong một đêm, các quân đoàn khác nối đuôi nhau rút khỏi chiến trường vì gánh chịu thương vong quá lớn, Yêu Tộc như bóng ma bao phủ cả Yêu Vực mỗi khi đêm xuống, từng sự kiện, từng thất bại liên tiếp nối đuôi nhau diễn ra, khiến cho sĩ khí trong quân sụt giảm đến đáy vực, và rồi cuối cùng, việc gì đến cũng sẽ đến, yếu tố Nhân Hòa của liên minh Thập Quốc đã hoàn toàn bị đánh nát.
Không Thiên Thời, không Địa Lợi, không nhân Hòa, nếu còn không chấp nhận bại trận rút lui, liên minh Thập Quốc trước sau gì cũng sẽ bị tận diệt bởi quân đoàn Yêu Tộc hùng hậu có thừa cả ba yếu tố trên.
……..
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, những lợi thế tuyệt đối, tưởng chừng như không thể lay chuyển này trước liên minh Thập Quốc của Yêu Tộc, chỉ và cũng chỉ xuất hiện duy nhất ở Yêu Vực mà thôi.
Còn nếu Yêu Tộc mang quân ra ngoài, chính thức rời xa quên hương để báo thù rửa hận, vậy thì kết cục của liên minh Thập Quốc tại Yêu Vực chính là kết cục của Yêu Vực tại lãnh thổ Thập Quốc.
Liên minh Thập Quốc đại bại tại Yêu Vực khiến cho quân lực yếu đi rất nhiều, bất quá, không có bất kỳ quốc gia nào đi xâm lược nước khác lại mang theo toàn bộ quân đội của mình cả, quá lắm thì cũng chỉ xuất ra 50% tổng quân số mà thôi, nửa còn lại… bắt buộc phải lưu giữ để phòng ngự cho chính quốc.
Suy cho cùng, liên minh Thập Quốc cũng chỉ là liên minh tạm thời, cùng có lợi thì hợp tác, không còn ích lại chia ra. Không có ai đảm bảo được, khi ngươi xuất đi phần lớn hay toàn bộ binh lực, những quốc gia xung quanh có bất ngờ quay ra bồi cho ngươi một phát, nuốt chửng quốc gia của ngươi luôn hay không.
Thế cho nên, nếu mà Yêu Tộc quyết định khai chiến, bọn họ chắc chắn sẽ phải đối đầu với một liên minh Thập Quốc thứ hai với không ưu thế Địa Lợi, yếu tố quan trọng nhất dẫn đến chiến thắng áp đảo của Yêu Tộc.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, không còn rừng để ẩn nấp (nên nhớ, Yêu Vực là một đại quần đảo, vì vậy khi khởi binh trả thù, Yêu Tộc nhất định phải vượt đại dương và tấn công bãi biển đầu tiên, địa hình dễ thủ khó công, trống trải còn hơn thảo nguyên rộng lớn), không thể triển khai chiến thuật du kích ‘ngày núp lùm, đêm đánh úp’ như trước.
Một điều nữa, Yêu Tộc tuy là chủng tộc thượng đẳng hơn với toàn bộ dân số đều là võ giả, nhưng tổng cộng lại thì cũng chỉ có gần bốn triệu người mà thôi, và theo lẽ dĩ nhiên, khi xuất binh chinh phạt, Yêu Tộc dù muốn cũng không thể mang tất cả bốn triệu người đi được, bằng không, bao nhiêu công sức dành lại Yêu Vực sẽ đều đổ sông đổ biển.
Trong khi đó, chỉ tính một mình Việt quốc thôi, dân số đã lên đến một trăm triệu người, nếu xét theo tỉ lệ giữa võ giả và người bình thường mà một trên một nghìn, vậy thì toàn bộ Việt quốc có tất thảy một triệu võ giả.
Chín quốc gia còn lại, có nước nhiều dân hơn và cũng có nước ít dân hơn, nhưng bù trừ qua lại cho nhau thì cũng không sai biệt lắm, huống chi, Đại Hạ Đế Quốc là một đại quốc với lãnh thổ lẫn dân số đều gấp bốn năm lần Việt quốc.
Tổng cộng lại, quân số của liên minh Thập Quốc phải lên đến con số mười mấy triệu. Và khi bị Yêu Tộc tấn công, để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, mười mấy triệu quân đó nhất định sẽ đồng loạt xuất động.
Với chiến lực khủng bố bực này của liên minh Thập Quốc, đừng nói là một nửa binh lực, cho dù Yêu Tộc có xuất toàn bộ bốn triệu con dân, chiến thắng đối với họ… hoàn toàn là điều không tưởng.
Tất nhiên, khi gây chiến, Yêu Tộc không có dại gì mà cùng lúc đổ bộ lên cả mười quốc gia, bọn họ chắc chắn sẽ nhắm đến quốc gia yếu nhất trong Thập Quốc, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh rồi từ từ mở rộng ra các quốc gia tiếp theo, đến cuối cùng là đối đầu trực diện với Đại Hạ Đế Quốc.
Chỉ là, Yêu Tộc không hề dại nhưng liên minh Thập Quốc cũng đâu có ngu, bọn họ sẽ không bao giờ đứng im mà chống mắt lên nhìn Yêu Tộc từng bước… từng bước, từ từ chậm rãi thôn tính từng quốc gia một.
Ngược lại, ngay khi Yêu Tộc bắn phát đạn mở đầu cho cuộc viễn chinh rửa sạch huyết hận, quốc gia bị nhắm đến sẽ không hề do dự mà ra lời kêu gọi những quốc gia khác, lần nữa kết thành đồng minh, chôn vùi toàn thể Yêu một lần và mãi mãi.
Lại nói, trong nội bộ Thập Quốc, nước lớn chèn ép nước nhỏ, nước nhỏ đấu đá lẫn nhau, luôn luôn tìm cơ hội để thôn tính đối phương. Điều đó khiến cho sự báo thù của Yêu Tộc, vô tình lại trở thành thanh lợi kiếm sắc bén để các quốc gia lợi dụng công kích và làm suy yếu lẫn nhau.
Đợi đến khi đánh chán rồi, những quốc gia mạnh nhất, ví dụ như Đại Hạ Đế Quốc sẽ khởi binh thu dọn chiến trường, một hơi nuốt chửng cả Yêu Vực lẫn những nước nhỏ hơn, từ đó độc bá thiên hạ, thống nhất bát hoang.
……..
Tóm lại, sau hồi đại chiến máu chảy thành sông, Yêu Vực thiệt hại một nửa dân số, mất đi phân nửa tài nguyên, không những không được phản công báo thù rửa hận mà càng phải co ro giữ mình, dùng toàn bộ sức lực lẫn tâm trí để khôi phục hậu quả thảm khốc mà chiến tranh để lại.
Ở phía đối nghịch, với vị thế của kẻ bại trận, liên minh Thập Quốc cũng đã chịu tổn thất phi thường nặng nề về binh lực, không có từ vài năm đến tận chục năm củng cố thì đừng mong trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Cùng với đó, bài học xương máu được rút ra từ thất bại thảm hại trước Yêu Tộc lẫn sự nghi kỵ, đề phòng lẫn nhau giữa các quốc gia, liên minh Thập Quốc khó có khả năng lại một lần nữa tấn công Yêu Vực.
Và thế là… tình trạng nước sông không phạm nước giếng vẫn kéo dài đến tận ngày nay, suốt ba trăm năm không hề lay chuyển.
Yêu Tộc thi hành chính sách bế quan tỏa cảng, hoàn toàn tách biệt hoàn toàn với ngoại giới, trong khi không có bất kỳ con người nào, đến từ bất kỳ quốc gia nào trong Thập Quốc dám đặt chân lên Yêu Vực.
……..
Trở lại lầu chín của Lụy Tình Lâu, sau khi đưa ra nhận định của mình, Đăng Dương cũng không đợi hai người Yêu Cơ và Lê Anh Dũng bày tỏ cảm xúc thì đã nói tiếp, thanh âm không giận không vui, cực kỳ bình thản
“Kết quả đại chiến Yêu Vực có rồi, thế còn mặt trận thanh tẩy Tam Sơn Môn thì sao? Điều gì đã giúp bọn hắn sống sót qua cơn đại họa?”
Lê Anh Dũng liền đáp
“Như thuộc hạ đã từng nói, Thăng Long Quân Đoàn của Việt quốc bị Yêu Tộc nhắm đến đầu tiên trong cuộc phản công bởi vì nó chính là quân đoàn yếu nhất trong liên minh quân đội Thập Quốc”
“Việc này, cơ bản không phải là do Việt quốc là quốc gia yếu nhất trong Thập Quốc mà là do Việt quốc chỉ phái ra ba phần quân lực mà thôi, trong bảy phần còn lại, ba phần dùng để bảo vệ toàn vẹn biên cương, bốn phần là để đối phó với Tam Sơn Môn”
“Mặc dù vậy, nhiêu đó cũng là quá đủ để khiến cho một tông môn như Tam Sơn Môn phải lắc lư điêu đứng rồi. Có điều, lắc lư thì lắc lư, điêu đứng thì điêu đứng, Tam Sơn Môn nói thế nào thì cũng là thế lực cự đầu do một tay Hồng Hà Chân Nhân dày công dựng lên, Việt quốc mà muốn tận diệt Tam Sơn Môn trong một sớm một chiều, e rằng không thể”
“Cùng lúc đó, trên toàn lãnh thổ Thập Quốc, do thất bại thê thảm đầy nhục nhã trên đất Yêu Vực, để trả thù và hả cơn nóng giận, chính quyền Thập Quốc liền đồng loạt ra lệnh truy bắt tất cả Yêu Tộc đang hoạt động trong lãnh thổ, đồng thời cũng qua đó mà gây áp lực trực tiếp lên Yêu Tộc ở Yêu Vực, nhằm đạt được những yêu sách không tưởng”
“Tuy nhiên, sau cuộc đại chiến chống giặc ngoại sâm hết sức khốc liệt, Yêu Tộc ở Yêu Vực đã trọng thương cực kỳ nặng nề, lo cho bản thân còn gắng sức thì làm sao để ý đến những Yêu Tộc lưu lạc bên ngoài chứ?”
“Và thế là, toàn bộ Yêu Tộc xa quê hương đã bị bỏ rơi, thật sự bị bỏ rơi đúng theo nghĩa đen, chỉ có thể ngày ngày trốn chui trốn lủi, không ngừng chật vật né tránh sự đuổi giết ráo riết của cả Thập Quốc. Trong thời kỳ này, cuộc sống của Yêu Tộc chúng thuộc hạ phải nói là duy một màu đen, không thể thấy được dù chỉ là một chút ánh sáng tương lai”
“Rơi vào đường cùng, những Yêu Tộc bị bỏ rơi đã đi đến bờ vực của sự tận diệt và chỉ có thể lựa chọn một trong ba con đường…”
“Một là bằng mọi cách trở về quê hương Yêu Vực, hai là liều mạng tìm đến Tam Sơn Môn để xin tị nạn, ba là quy phục chính quyền Thập Quốc, mặc cho bọn chúng sai sử, định đoạt số phận của chính mình!”