Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tưởng đạo hữu mau dừng lại, nơi đây là cấm địa của trưởng lão ngoại nhân không được phép xâm nhập.
Bước ra khỏi tiểu đình, Trần Duyên đã nghe thấy tiếng động huyên náo. Tiếng nữ nhân không ngừng ngăn cản, hắn nhận ra đây là tiếng của Lan Anh. Còn Tưởng cô nương kia không cần phải nghĩ cũng biết là Tưởng Lệ.
Hết cách hắn đã tới đây hơn một tuần trăng, người ngoài nhìn vao sợ rằng cũng nghĩ hắn đã lành ít dữ nhiều.
-Các ngươi còn không mau tránh ra, Trần sư huynh đã một tuần trăng không đi ra. Nếu như huynh ấy có mệnh hệ gì ta… ta…
Nàng gào khảng cả giọng, chính nàng cũng không nhớ rõ bản thân xông vào bao nhiêu lần. Nhưng thực lực hữu hạn chỉ có thể bị những nữ đệ tử nơi đây đẩy ra thậm chí xuyết trọng thương.
Trần Duyên đã lâu ngày không đi ra khiến nàng càng lúc càng thấp thỏm, hôm nay nàng dự định sẽ liều mạng xông vào. Chỉ cần nghĩ tới Trần Duyên đã không còn nữa thì nữ nhân băng hàn như nàng liền không kiềm được hai dòng lệ tuông trào.
Nhưng thân ảnh mà nam nhân mà nàng mong chờ ngày đêm bỗng dưng xuất hiện, không còn giữ được vẻ lạnh lùng thường ngày, nàng dùng tốc độ nhanh nhất liều mạng xông tới. Những nữ nhân vốn cản trở nơi đó không ai bảo ai đều dừng lại cho nàng lướt qua.
Ôm chầm lấy Trần Duyên, Tưởng Lệ khóc ròng. Nàng như tiểu nữ hài không quan tâm tới xung quanh chỉ biết gào lên khóc lớn trước ánh nhìn của nhiều người. Không ngờ nữ nhân điên cuồng lãnh khốc lại có lúc lại như vậy.
Trần Duyên làm sao không hiểu Tưởng Lệ lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy. Ôm chặt lấy nữ nhân, để nàng trúc hết nỏi nhớ mong. Nữ nhân thút thít dùng ánh mắt còn chút đỏ nhìn hắn.
-Thê tử ngoan, không phải trượng phu của nàng đã quay trở lại rồi sao? Nếu như nàng khóc nhiều thì mĩ mục sẽ sưng lên xấu xí lắm biết chưa.
Hắn diệu dàng an ủi, từ trong túi trữ vật lấy ra pháp kiếm. Bế Tưởng Lệ nhảy lên, chân đạp pháp kiếm đằng không trước sự ngỡ ngàng của Lan Anh.
-Chàng đạp pháp khí đằng không, chẳng lẽ chàng…
Từ trên cao nhìn xuống, Tưởng Lệ hoảng hốt không tin vào mắt mình.
-Hahaha đương nhiên là phu quân nàng đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ kì hàng thật giá thật.
Tưởng Lệ khiếp sợ, cuối cùng nàng cũng đã hiểu tại sao Trần Duyên lại ở trong đó lâu tới như vậy. Mĩ nữ dựa vào lồng ngực hắn mỉm cười hạnh phúc.
Không phải kẻ nào vừa đột phá đã có thể phi hành, nếu như không ở cùng Nguyệt Nguyệt trong Hắc Lâm rừng rậm thì đừng mơ tưởng làm được như hắn.
Lan Anh còn chút ngẫn ngơ thì chựt tĩnh, nàng nhanh chóng bước tới đình viện.
-Thưa sư phụ đồ nhi Lan Anh xin diện kiến.
-Anh nhi ngươi có gì cứ nói.
Mĩ phụ thân thể đã mệt nhoài, không thể để hạ thể tràn ngập tinh hoa của hắn đi gặp người chỉ có thể nói vọng ra.
-Trần Duyên hắn…
Lan Anh không một chút nghi ngờ.
-Từ giờ ngươi nên thêm hai chữ tiền bối trước mặt hắn.
Chính tai nghe thấy sư phụ xác nhận nàng có chút hụt hẫn, quay đầu cáo từ.
Đưa Tưởng Lệ về phòng Trần Duyên lập tức rời đi, hắn dự định ngay sáng mai sẽ xuất hành trở về Ma Kiếm Tông. Còn về phòng của hắn, nơi đây liền trở nên nhộn nhịp.
Biết tin Trần Duyên mất tích cả tuần trăng chúng nữ ngay lập tức chia nhau tìm kiếm. Hơn mười nữ nhân theo ước hẹn từ trước đều bái vào dưới trướng Tam trưởng lão chờ hắn. Chưa kịp gặp mặt tin tức hắn mất tích liền khiến các nàng lo âu. Vừa gặp mặt Trần Duyên thập nữ liền nhảy bổ vào người hắn khóc lớn.
-Hahaha nữ nhân của ta đúng là không tệ, các nàng có nhớ ta không?
Hắn ngã người vào các nàng, từng hương thơm sộc vào mũi khoan khoái. Tay heo lại loạn động, thần thông Thiên Hạ Hồng Lô đột phá khiến nhu cầu của hắn lại gia tăng, vừa nhìn thấy thập nữ như hoa như ngọc Trần Duyên không hề có sức đề kháng mà lao vào.
Chỉ có một đêm Trần Duyên không thể nào cùng thập nữ tận hứng, mặc dù có chút luyến tiếc nhưng hắn không thể không thu các nàng vào trong tiểu thế giới.
Tới bây giờ Trần Duyên mới có thể bình tĩnh xem xét lại tu vi của bản thân. “Đột phá Trúc Cơ một bước lên mây từ phàm hóa thần”. Tuy câu nói này có chút quá đáng nhưng cũng không sai biệt, Trần Duyên đã có thọ nguyên ngàn năm, điều mà tu sĩ dưới Trúc Cơ không thể nào đạt tới.
-Hừ tiểu tử ngươi đột phá Trúc Cơ mà không hề cho lão phu biết, sợ rằng ta biết được bí mật nhỏ của ngươi sao?
Não hải khai thông Chu lão ngay lập tức hiện ra, điều đầu tiên tất nhiên là lão một phen quát mắng khiến hắn to đầu.
-Hahaha chỉ là do ta quá hưng phấn nên không để ý, phải rồi Tiểu Mập Mạp tại sao không cùng Chu lão ra đây?
Trần Duyên cố ý chuyển chủ đề.
-Hài tử kia tạm thời không thể nào ra đây được.
-Hả chẳng lẽ Tiểu Mập Mạp nội thương tái phát.
Trần Duyên hốt hoảng nhìn vào bên trong, nơi Tinh Thần Trùng giờ đây xuất hiện một cái kén tơ trắng muốt.
Nhìn thấy vẻ lo lắng của hắn Ch lão có chút hài lòng nhẹ giọng.
-Tiểu tử ngươi đã đột phá Trúc Cơ đương nhiên linh trùng bổn mạng cũng theo đó mà phát triển. Nhờ hài tử này biến đổi lão phu mới biết được ngươi đã đột phá.
-Thì ra là vậy.
Trần Duyên thở phào nhẹ nhõm, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Tiểu Mập Mạp mới triệt để an tâm.
Đột phá Trúc Cơ khiến cảm nhận của Trần Duyen tinh mẫn gấp trăm lần trước kia, chỉ cần một chút lay động dù nhỏ nhất trong phạm vi trăm bước chân cũng không thể nào qua khỏi mắt hắn.
Lượng chân khí mãnh liệt chạy trong cơ thể khiến hắn cảm thấy tinh lực dồi dào.
-Tiểu tử ngươi còn chưa thể nào quen thuộc với tu vi hiện tại, tốt nhất nên ngoan ngoãn tĩnh tu một thời gian.
Chu lão nhắc nhỡ.
Nhân lúc Chu lão còn tại đây Trần Duyên ngay lập tức thỉnh giáo mối lo âu luôn khiến hắn phải đau đầu suy nghĩ.
-Hử ý ngươi là đám linh trùng kia nhàm chán không muốn giao phối sao?
-Người bị ngu à, chúng không làm thì ép chúng làm.
Lão viết ra một mảnh giấy nhỏ ghi tên một loại thuốc kì lạ ném cho hắn.