Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngươi làm sao vậy ?”
Mã Thiên Hoa bên cạnh thấy hắn có biểu hiện kỳ lạ, không nhịn được hỏi.
Vân Chính Thiên giật nảy mình, chậm rãi quay lại nhìn nàng run run nói
“Ta . . . thấy ma nàng ơi”
“Cái gì !! Ta có nghe lộn không, Vân Chính Thiên ngươi mà cũng có cái để sợ hả”
Can Hữu Long ngồi sát bên vô tình nghe được, hắn bất ngờ cười phá lên.
Vân Chính Thiên tức giận chỉ tay về hướng hắc ám hư ảnh, nói
“Ngươi tự nhìn đi”
Cả đám liền chủ động đứng lên nhìn theo hướng Vân Chính Thiên chỉ, thế nhưng chỗ đó hiện tại không có gì cả, chỉ một màu đen tối như mực và đống cây cối đổ nát.
Lương Thế Nhân lắc đầu thương cảm nói
“Chắc ngươi minh tưởng ngủ mơ rồi a”
Tiếu Phong cùng Hoa Quyển Sinh cũng gật đầu đồng ý. Mã Thiên Hoa cùng Hàn Thanh Chi thì lại nhìn hắn trìu mến, tiến tới bóp hai vai hắn, an ủi.
“Chắc ngươi mệt quá rồi, nghỉ một tí đi”
Cảm nhận ánh mắt và thái độ bọn chúng có chút không đúng, Vân Chính Thiên tức điên đứng thẳng lên hướng vị trí con ma đó quát
“Vừa nãy ta còn thấy một con ở ngay chỗ đó, bây giờ biến mất rồi, ta không có ngủ . . .”
Chưa nói hết câu, bất chợt Vân Chính Thiên lại nhìn thấy cái hư ảnh mà hắn gọi là con ma đó, bây giờ nó đứng cách bảy người bọn hắn không tới mười thước. Đứng gần như vậy mục diện cũng lộ ra rõ ràng, bề ngoài nhìn vô cùng ghê sợ, một mảnh sương mù màu đen ngưng tụ thành hình dạng giống như một người phụ nữ mặc áo choàng, nhưng thân thể lại trong suốt, có thể nhìn mờ mờ cảnh vật sau lưng.
Duy nhất đôi mắt trắng dã vô hồn là thứ Vân Chính Thiên thấy ấn tượng nhất.
“Đó, là con này nè, các ngươi tin ta chưa”
Như được giải oan, Vân Chính Thiên reo lớn, tức thì thu hút sự chú ý của Linh Băng thành đội ngũ bên kia. Linh Tôn Thượng ngẩng đầu nhìn sang, đột nhiên hai mắt ngưng trọng.
“Vân Chính Thiên, là Vong Yêu đó, cẩn thận”
U U U !
Linh Tôn Thượng vừa dứt lời, tức thì có một cỗ thanh âm kỳ lạ vang lên, mà nguồn phát ra chính là cái hư ảnh mà Linh Tôn Thượng vừa gọi là Vong Yêu kia. Vân Chính Thiên bảy người đứng gần, hầu như hứng chịu toàn bộ sóng âm này, ngay lập tức đầu óc có chút choáng váng, cả người mềm nhũn ra.
Vong Yêu vừa thi triển chính là hồn kỹ suy yếu quần thể của nó, hồn kỹ này cường đại ở một chỗ, chính là đem đối phương hoàn toàn chìm vào trong hỗn loạn, bỏ qua cơ chế phòng ngự tinh thần, mà cự ly càng gần, thời gian tác dụng càng lâu, lại càng đau đớn.
“Chết tiệt”
Linh Tôn Thượng không do dự phóng thích võ hồn, trường mâu màu xám xuất hiện ở trên tay, thế nhưng hắn không có xông tới tấn công Vong Yêu, mà chỉ đứng ở một chỗ, đem trường mâu hướng mũi thẳng vào Vong Yêu thân ảnh.
Tức thì một cỗ hấp lực mạnh mẽ hút lấy từng đoàn từng đoàn sương mù đen bên kia, sắc mặt Vong Yêu lập tức hoảng sợ, đôi mắt của nó đã hóa thành một màu đỏ thẫm.
“Tiểu Thuyên, lên”
Linh Tôn Thượng hét lớn, ở sau lưng hắn có một tên đội viên cấp tốc xông lên, hắn hướng Vong Yêu thân ảnh đang bị Linh Tôn Thượng kéo tới, mạnh mẽ tung ra một quyền. Mà một quyền này vô cùng đặc biệt, trên đầu nắm đấm của hắn có một đoàn quang sắc óng ánh bao phủ, mơ hồ cảm thấy một chút quang minh khí tức.