Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ra là như thế!” Cả ba trăm miệng một lời, đầu gật liên hồi.
Mã Thiên Hoa vẻ mặt hơi ửng đỏ: “Chuyện... cũ rồi, đừng nhắc nữa. Tên mập, nói cảm thụ của ngươi về đạo đệ tam khảo nghiệm đi, mau lên.”
“Khặc, khặc. Lão đại, ta có cảm giác chúng quay lại quá khứ mười năm về trước a.” Can Hữu Long cười lớn.
“Quả thực rất giống.” Lương Thế Nhân cũng cười.
Vân Chính Thiên băng sương nét mặt, đôi môi cũng thoáng nở ra một khỏa tiếu hoa.
Quá khứ thiếu niên quả thực là khoảng thời gian đặc sắc nhất trong cuộc đời Vân Chính Thiên. Cùng nhau ở một chỗ, cùng nhau tu luyện, cùng nhau tham gia Vực Chủ thử thách. Nếu như sau có thể nắm giữ thời không chi lực, hắn muốn đem những ký ức kia triệt để lưu trữ lại.
Có đồng bạn, quả thực vui lắm, không cần phải một mình gánh vác toàn bộ, không cần cô đơn mỗi khi đêm xuống. Lại nói khoảng thời gian xông pha Lưỡi Quỷ đại đạo chỉ có một thân một mình, đếm không hết khổ sở a.
Can Hữu Long nói: “Như lúc nãy ta đã nói, đệ tam khảo nghiệm chủ yếu thử thách sinh mệnh lực kiên trì trong khoảng thời gian nhất định. Chỉ cần vượt qua được thời gian khảo nghiệm yêu cầu, khảo nghiệm xem như thành công.”
“Nói thiệt cho ta nghe đi rồng mập, lúc nãy nếu lão đại không kêu ngươi lui lại, ngươi ước chừng còn kiên trì được bao lâu?” Lương Thế Nhân hỏi.
Can Hữu Long nghe vậy, có chút hổ thẹn, gãi gãi đầu nói: “Thật không dám giấu, ta đại khái không kiên trì nổi trước đó rồi, may mắn long linh ngưng tụ tình huống xảy ra, mới có thể miễn cưỡng tiếp tục. Bất quá long linh xem chừng giới hạn cũng không đủ để một mình ta vượt qua khảo nghiệm. Theo ta suy đoán, càng nhiều người tham gia sẽ có khả năng thành công hơn. Chỉ có điều... “
“Chuyện gì?” Lương Thế Nhân hỏi.
“Khảo nghiệm phần thưởng sẽ chia nhỏ.” Vân Chính Thiên đột nhiên tiếp lời.
Ân Minh Tuyết gật đầu: “Đúng là như vậy. Khảo nghiệm càng ít người tham gia, phần thưởng cho mỗi người sẽ được nhiều một chút. Nếu chỉ có một người tham gia, phần thưởng là của riêng người đó. Tỷ như Thiên Hoa tỷ tỷ một mình đánh giết cẩu đàn, đạt được trọn vẹn đệ nhất khảo nghiệm phần thưởng. Mà phần thưởng này là liên quan đến huyết mạch thức tỉnh loại. Nhờ vậy Thần Phượng huyết mạch trong võ hồn của nàng một trăm phần trăm khai hóa.”
Vân Chính Thiên gõ gõ trán: “Tiểu Tuyết, nói như vậy ta đoán đệ nhị khảo nghiệm là một mình ngươi ứng đối, phần thưởng cũng qui hết cho ngươi. Nếu ta đoán không sai, phần thưởng đệ nhị khảo nghiệm là liên quan đến vấn đề tu vi?”
“Không sai!” Ân Minh Tuyết mỉm cười: “Ta tu vi yếu nhược, nhờ đệ nhị khảo nghiệm mà trực tiếp tiến tới năm hoàn trình tự. Có lẽ ngươi đã đoán được từ khi ta trình diễn số lượng quang hoàn khi nãy a. Xem ra chúng ta trong quá khứ có mối quan hệ không tầm thường nhỉ?”
Vân Chính Thiên trong lòng cười khổ, mối quan hệ của bọn họ thực sự không tầm thường. Từ không quen biết, trở thành chủ tớ, sau đó lại là bằng hữu. Thức tỉnh võ hồn sau, Vân Chính Thiên bị gieo vào sắc dục chi tâm, miễn cưỡng đối với nàng xem là tri kỷ.
Sắc dục chi tâm cũng tương đối phiền phức, nếu như có một ngày Ân Minh Tuyết chết đi, Vân Chính Thiên sẽ bởi vì nàng chết mà ảnh hưởng. Chính vì vậy hắn luôn muốn đem nữ nhân này hảo hảo bảo vệ, có như vậy tương lai hắn mới có thể đánh vỡ cánh cửa kia.
Bất quá hai người bị sắc dục chi tâm ràng buộc, xem chừng cũng không phải hoàn toàn xấu. Nhờ sắc dục chi tâm, Vân Chính Thiên ma lực có thể quán chú vào Ân Minh Tuyết cơ thể, tiến hành tẩy rửa một hồi, làm nàng tu vi nhanh chóng tịnh tiến. Chỉ cần Ân Minh Tuyết có năng lực tự bảo vệ bản thân, hắn cũng bớt lo lắng đi nhiều.
Dù sao hai người ma lực tương thông, tùy thời có thể triệu hóan ra Ngoại Phụ hồn kỹ, thực lực nháy mắt tăng mạnh.
Nhìn một cách tổng quát, ma lực tương thông cùng Ân Minh Tuyết cùng sinh mệnh tương hợp với Mã Thiên Hoa đều cùng một loại bản chất. Hắn có thể liên thủ với Ân Minh Tuyết tế ra Ngoại Phụ hồn kỹ, còn khi ở cùng Mã Thiên Hoa lại hóa thành Võ hồn dung hợp kỹ. Hai cái tuy hai mà một, nhị nữ đều là lá bài tẩy làm Vân Chính Thiên thực lực đề thăng. Này cũng chính là hắn áp đáy hòm thủ đoạn.
Tương lai theo đuổi Tạo thần chi lộ, Vân Chính Thiên tự nhiên cũng muốn nữ nhân của hắn thành tựu thần cách a.
Hắn tin tưởng, chỉ cần cả ba người trở thành Cực Hạn đấu la, tại Đấu La đại lục cơ hồ không có người đánh lại. Khi đó Thần Vực cùng Cấm Vực kia, hắn nhất định sẽ xông vào.
Hơn nữa hắn không chỉ có nhị nữ hỗ trợ, mà trái phải còn có A Nhân, A Long. Hai cái huynh đệ này tiềm năng không kém, tương lai tuyệt đối đứng ở đại lục đỉnh phong.
Thu hồi suy ngẫm, Vân Chính Thiên chợt hỏi: “Phần thưởng khảo nghiệm có thể nhường cho người khác hay không?”
Ân Minh Tuyết hơi kinh ngạc: “Làm sao? Ngươi không đối với phần thưởng thèm muốn?”
Vân Chính Thiên cười đáp: “Tất nhiên là muốn. Bất quá còn phải xem phần thưởng có phù hợp với ta hay không. Đừng quên chúng ta năm người là một cái chỉnh thể, dù phần thưởng đưa cho người nào, chung qui đều đối với chúng ta mục tiêu tiến gần thêm một bước.”
Mã Thiên Hoa nghe vậy, gật đầu: “Một cái hào phóng nam nhân, lão nương thích. Xác thực có thể nhường, chỉ cần người nọ đồng ý là được.”
Thời điểm hoàn thành đệ nhất khảo nghiệm, Mã Thiên Hoa đã muốn nhường phần thưởng kích phát huyết mạch võ hồn cho Ân Minh Tuyết, dù sao tiểu muội khi đó tu vi chỉ có một hoàn, Mã Thiên Hoa hoàn toàn xuất phát từ ý tốt.
Chỉ có điều nàng không rõ, Ân Minh Tuyết sở hữu võ hồn cùng nàng không sai biệt, đều là thần chi võ hồn. Không ngoài dự đoán Ân Minh Tuyết cự tuyệt, vì vậy Mã Thiên Hoa mới có thể một bước thức tỉnh Thần Phượng huyết mạch a.
“Vậy là được rồi. Ta nghĩ đệ tam khảo nghiệm, ta cùng ngươi ra, được không Thiên Hoa?” Vân Chính Thiên cười nói.
Mã Thiên Hoa nghe vậy, có vẻ hơi chần chừ nhìn sao hảo tiểu muội của mình.
Đón lấy Thiên Hoa ánh mắt là cái gật đầu tin tưởng của Ân Minh Tuyết.
Các nàng không phải người ngu, vừa nãy chứng kiến Can Hữu Long một mình kiên trì hơn một canh giờ đã tuyệt đối bất phàm. Mà Vân Chính Thiên kẻ này lại là hắn lão đại, thực lực tuyệt đối cao cường hơn. Vả lại Vân Chính Thiên luôn mang đến cho người khác cảm giác thâm tàng bất khả lộ, tựa vực sâu như ngục không cách nào phán đoán được.
Về phần A Long A Nhân thì không cần phải nói, bọn hắn tuyệt đối tin tưởng mình lão đại. Hắn đã muốn ra, vậy thì cứ như vậy đi.
“Được, ta cùng ngươi đón. Hy vọng lần này hợp tác thành công.”
“Tin tưởng ta.” Vân Chính Thiên cười đáp lại.
Thời khắc hắn nói ra ba chữ này, Mã Thiên Hoa sắc mặt thoáng có chút ngây ra. Tại trong thâm tâm của nàng, đột nhiên có một loại mãnh liệt cảm xúc trào dâng, phản phất chính tiềm thức của nàng nói cho nàng biết, nam nhân trước mặt, tuyệt đối đáng tin.
Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa sánh vai nhau mà đi, nháy mắt đã bước ra khỏi vùng an toàn.
Gần như ngay lập tức, thiên không buông xuống mạnh mẽ áp lực, vô hình hấp nạp lực len lỏi vào cơ thể bọn hắn, không chút khách khí cắn nuốt sinh mệnh lực.
Mã Thiên Hoa hừ lạnh, nàng không ít lần đối mặt loại này áp lực, trên người cơ chế phòng ngự tự động thả ra.
Hừng hực hỏa diễm hào quang nở rộ, hỏa nguyên tố trong không khí bị nàng dẫn dắt, chớp mắt toàn bộ qui tụ tới Mã Thiên Hoa thân thể, đối với nàng cấp xoay tròn. Sau đó hóa thành một tầng hỏa quang phòng hộ, đem cắn nuốt sinh mệnh áp lực ngăn cách.
Phượng Hoàng chủng loại võ hồn thiên sinh sinh mệnh lực cuồn cuộn không dứt, đừng thấy nàng tu vi chỉ dừng ở bảy hoàn Hồn Thánh, thế nhưng luận sinh mệnh lực đã cùng Phong Hào đấu la không thua không kém.
Mã Thiên Hoa bảy cái hồn hoàn theo dưới chân bay lên, phô diễn kinh khủng màu sắc.
Toàn bộ là hắc sắc, đều là vạn năm cấp bậc.
Lúc này đệ thất hồn hoàn phát quang. Chính là võ hồn chân thân Phượng Hoàng biến.
To lớn Phượng Hoàng hư ảnh nháy mắt phóng to, nóng rực hỏa diễm lan rộng đến ngàn mét, đem khí thế khuếch trương đến cực hạn, cùng với Can Hữu Long thả ra long linh khi nãy giống như đúc, là đấu tranh với thiên địa một loại ý niệm.
Ân Minh Tuyết bên ngoài có chút gấp: “Tỷ tỷ thật nóng nảy. Tỷ ấy không sợ Vân Chính Thiên bị liên lụy hay sao a.”
Lương Thế Nhân một bên khoanh tay, cười nói: “Không cần lo lắng, luận về hỏa nguyên tố thao diễn cấp bậc. Lão đại ta chưa thua ai bao giờ.”
“Ồ!”
Hắn vừa dứt lên, vòng ngoài đã xảy ra biến hóa.
Vân Chính Thiên tại trong biển lửa sừng sững như kình thiên trụ, mặc cho hỏa diễm vờn quanh thế nhưng hắn trên người cũng không có bất kỳ ảnh hưởng. Băng sương thanh tú nét mặt, đôi mắt hờ hững nhìn vào khoảng không vô định, liền bạch sắc trường bào cũng không chút gợn sóng.
Phản phất hắn tiến vào hư không.
Chính vào lúc này hắn hai mắt khẽ mở ra, trên tay một thành đỏ rực trường kiếm tái hiện.
Được mệnh danh nguyên tố chưởng khống giả, Vân Chính Thiên làm sao để chút hỏa diễm này gây khó dễ cho được.
Hỏa Phượng Kiếm vừa xuất hiện, bàng bạc hỏa nguyên tố theo thần hạch tẩy rửa đến thuần khiết nhất cấp bậc, điên cuồng tuôn trào ra ngoài. Trong nháy mắt cùng với hỏa diễm của Mã Thiên Hoa, tựa như lâu ngày không gặp, quấn quýt không rời.
Mã Thiên Hoa trong lòng cả kinh, người này cấp bậc hỏa nguyên tố tuyệt không thua kém nàng.
Hừm, là ta chưa đem Thần Phượng huyết mạch kích ra ngoài, chỉ sợ là ngươi theo không kịp lão nương.
Nàng vừa suy nghĩ một câu này, trước mắt lại phát sinh biến hóa.
Mã Thiên Hoa đột nhiên cảm thấy, hỏa nguyên tố cấp bậc đột nhiên tăng lên. Không! Phải nói là quần thể hỏa nguyên tố tất cả trực tiếp đề thăng một cái cấp bậc.
Quăng mắt nhìn lại nam nhân đứng cách mình không xa, Mã Thiên Hoa dĩ nhiên trong thấy một mảnh thất thải quang mang từ trên người hắn trào dâng. Một cái cự đại vòng tròn thất thải từ dưới chân hắn khuếch tán ra, nháy mắt vượt quá ngàn mét phạm vi.
Theo vòng tròn thất thải lan tới đâu, nơi đó hỏa diễm bùng nổ.
“Đây là cái gì?” Ân Minh Tuyết khiếp sợ kêu lên.
Lần này đến lượt Can Hữu Long thuyết minh cho mình lão đại: “Lão đại võ hồn chân thân phụ thể, còn cái kia vòng tròn chính là hắn thả ra lĩnh vực.”
Hít mạnh một hơi, hắn nói tiếp: “Là Nguyên tố chi chúa tể lĩnh vực. Ngàn mét phạm vi chung quanh đã trở thành hắn thế giới, chân chính nguyên tố thế giới.”