Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tào công tử này là Tào Châu, con trai thứ 3 của hoàng đế Phong La đế quốc Tào Chinh, hai tên bên cạnh là người thuộc gia tộc đứng đầu bên trong đế quốc Lỗ Tế và Lương Sán. Vương Lăng chỉ nghe nói Tào gia đang chuyên chính ở Phong La đế quốc, có thể xem đây là mục tiêu để hắn trả thù. Vương Lăng không nói gì, hai tên Lỗ Tế và Lương Sán đã vận chưởng, Vương Lăng không ra tay vì cảm nhận có người ra tay hỗ trợ.
-Vương thiếu gia, ta đến giúp người.
Vương Hàn bàn tay hóa đỏ, cảm giác nóng rực tỏa ra ngoài không khí, hắn vận chưởng mà ngăn trước mặt Vương Lăng, Lỗ Tế đón chưởng của Vương Hàn có chút coi thường vì linh lực yếu hơn hắn nhưng rất nhanh gã hối hận. Lỗ Tề lui ra rên đau đớn, bàn tay gã chân nguyên vận chuyển như bị đốt nóng từ bên trong cứ hỗn loạn mà cả bàn tay tím ngắt.
Vương Lăng vui vẻ hài lòng, “Hỏa Miên chưởng pháp” hắn đưa Vương Hàn tu luyện quả là thích hợp, mới luyện tới tầng 1 thì uy lực đã lớn như vậy. Còn phía bên này Lĩnh Phong bắn ra chỉ một mũi tên thì một dây mây mọc ra không biết chui từ đâu trồi từ phía dưới lên khóa chặt mọi chuyển động của Lương Sán mặc hắn giãy giụa. Tào Châu thấy 2 thuộc hạ bị bại thế kia dĩ nhiên tức giận.
-Các ngươi dám động tới người của ta.
-Thế nào, có phải ngươi cũng muốn thử mùi hành ra sao không.
Vương Lăng cười, ánh lôi màu tìm chạy xẹt xẹt quanh người, hắn cũng không dại mà bộc lộ hắc lôi ra ngoài, như thế cũng đủ để dọa cho Tào Châu e ngại mà không dám tới thêm. Cũng đúng lúc này một nữ tữ xinh đẹp động lòng người bước ra, nàng tỏa ra một phong vận của một nữ hoàng, đường cong cơ thể hiện hữu rõ ràng, mái tóc đen huyền buông thả, vẻ xinh đẹp mĩ lệ đậm chất quyến rũ muốn mọi nam nhân phải thổn thức vì nhớ nhung. Nàng đi tới thu hút bao ánh mắt si mê của nam nhân, ngược lại càng khiến mấy nữ nhân khó chịu.
-Được rồi, đệ nên ít gây chuyện đi, sau này kế vị không phải muốn làm gì thì làm đâu.
-Tỷ tỷ, là do bọn chúng gây sự trước.
Vương Lăng không ngờ tên này thế mà có một vị sư tỷ xinh đẹp như vậy, còn có hắn nghe cái gì mà kế thừa, chẳng lẽ nữ nhân kia khoe việc nàng có một đệ đệ tương lai làm vương à. Người khác không chú ý nhưng Vương Lăng thì nhận ra nữ nhân này cũng không phải là hoàn toàn tốt đẹp. Quả nhiên là sau đó nàng lại nói.
-Đám người này đệ không cần tốn công, sau này chúng cũng không có sức giãy giụa đâu.
-Tỷ tỷ, đệ hiểu rồi.
Tào Châu thế nhưng lại rất nghe lời vị tỷ tỷ này, ngoan ngoãn bác bỏ ánh mắt hận thù. Vị tỷ tỷ này quay qua nhìn nữ nhân bên cạnh nói:
- Tiểu Hà, giúp 2 tên phế vật kia.
Nữ hoàn bên cạnh vị Tào tỷ kia nghe vậy gật đầu, vừa tiến sát một cái thì dây trói Lương Sán bị cắt đứt, trong tay nữ nhân đó còn có một viên đan đưa cho Lỗ Tế. Mọi việc xong xuôi thì Tào tỷ mặc kệ đám người Vương Lăng dẫn cả vị sư đệ rời đi.
-Gì vậy chứ, như vậy là coi thường thiếu chủ bọn ta à.
Vương Hàn muốn ra tay được Vương Lăng chặn lại, hắn cũng không hơi đâu bận tâm mấy thứ nhỏ nhặt như vậy, đối phương đã không muốn gây sự thì chả thà ít đi một việc. Hắn chỉ là đang tò mò không biết nữ nhân kia là ai, nhìn qua Lĩnh Phong hắn hỏi.
-Không biết Lĩnh huynh có biết nữ nhân kia.
-Chưa từng gặp nhưng cũng có nghe nói qua. Tào Chinh có 3 người con, con cả Tào Lân không ham quyền phú lại gia nhập Quang Minh giáo hội, nhị công chúa Tào Vận có lẽ là nàng.
-Đó chính là Tào Vận sao.
Vương Lăng đối với nàng giờ chả có bao nhiêu thiện cảm, nhớ lại có chút không đúng hắn quay qua nhìn Lĩnh Phong:
-Sao Lĩnh huynh lại ở đây.
-Ta vốn cũng là người Lĩnh gia, được Lĩnh gia chọn thì ta cũng nên có mặt, vốn dĩ tham gia tuyển chọn để tạo cho bản thân con đường lùi mà thôi.
-Ra là vậy.
Vương Lăng cũng biết Lĩnh Phong chỉ là chi nhánh của gia tộc nên khi phát hiện ra hắn có thiên phú thì lập tức bị người chi chính căm ghét. Nói chuyện hắn lại quay qua Vương Hàn giới thiệu hắn với Lĩnh Phong, Vương Lăng cũng cảm kích đối phương ra tay tương trợ.
Cả 3 nói chuyện cũng làm hắn hiểu ra chút ít, vốn dĩ là tuyển chọn này sớm phải tổ chức từ 2 ngày trước nhưng vì thiếu hắn nên dời đi trễ 2 ngày, đám người kia dĩ nhiên không phục chỉ vì hắn mà bọn họ phải đợi thêm 2 ngày nữa, giờ hắn đã hiểu ánh mắt sắt lạnh lúc mới đến là nguyên do vì sao.
Một hồi tiếng chuông vang lên, lại thêm 3 đợt vang liên tục. Tất cả những đệ tử xung quanh im lặng mà xếp hàng, Vương Lăng chiếm được vị trí đầu hàng vì vụ tranh chấp vừa rồi nên ai cũng biết hắn hiện có 2 bảo kê xịn, mà đám này chưa từng tôi luyện thực chiến nhiều nên dĩ nhiên rất khó để mà đối phó, còn ai có thực lực thì làm gì có hơi rảnh mà gây sự.
Toàn trường im lặng, từ trên cao bước ra một lão giả tóc hoa râm búi sau mà Vương Lăng đã bắt gặp lúc tham gia tuyển chọn, thân phận lão giả này dĩ nhiên là không hề đơn giản. Lão nhìn xuống quan sát từng đợt rồi lên giọng.
-Ta là Mạch Giai trưởng lão chấp trưởng của Ngọc Quan Thành. Tất cả các ngươi không phải lựa chọn theo tài vật mà là thiên phú nhờ tông môn lựa chọn và bồi dưỡng. Do 5 năm tới có diễn ra quyết hội cùng Hồng Nguyên Tông nên mấy trưởng lão mới chấp nhận bồi dưỡng đệ tử. Để xem các ngươi ai có vận khí để các vị trưởng lão chọn lựa.
Những đệ tử phía dưới bắt đầu bàn tán, ai chả muốn mới nhập tông mà làm đệ tử chân truyền cơ chứ, người khác mất hơn trăm năm, thậm chí ngàn năm mới có thể thành đệ tử chân truyền, còn giờ có cơ hội ngay lập tức thì dĩ nhiên là rất trấn động lòng người. Vương Lăng cảm nhận tầm quan trọng của tông chiến 5 năm tới, được làm đệ tử chân truyền thì thích thật đấy nhưng nếu 5 năm sau thất bại thì gạch đá đủ xây một cái nhà cầu à nha.
-Im Lặng.
Mạch Giai giọng uy áp khiến phút chút mọi thứ im ắng trở lại.
-Không phải các ngươi ai cũng được chọn, chỉ là mỗi trưởng lão chỉ nhận thêm 1 người trong số các ngươi mà thôi. Còn lại thì có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn dưới sự chỉ dạy của các lão sư cùng sư huynh sư tỷ khác.
Nghe thế thì ở đây ai cũng tỏ vẻ vui mừng, nội môn và ngoại môn điều kiện dĩ nhiên khác nhau rất xa, vào nội môn cũng không phải dễ dàng nếu như không muốn nói là rất khó, tỷ lệ chọi là một với một ngàn đấy. Vương Lăng nhận ra tầm quan trọng của tông chiến 5 năm sau là thế nào.
Mạch Giai chính lão tuy nói thế nhưng trong lòng không hề thoải mái, trước kia lão phải leo từ một đệ tử tạp dịch mà phấn đấu mới có thân phận trưởng lão như bây giờ, nhìn đám danh gia này khiến lão khá là khó chịu.
-Được rồi. Các ngươi chắc cũng nghe được danh bài bát đại công tử cùng bát đại tiểu thư của Đông phương đại lục. Những ai thuộc danh xưng này thì hãy tiến vào bên trong nghị đường, những người còn lại sẽ do các sư huynh thân là đệ tử chân truyền tuyển chọn làm đệ tử từng cung môn.
Đây là điều mà ai trong cả đám người cũng hiểu, không ai có vẻ tỏ ý phản đối. Vương Lăng nghe vậy thì nhìn qua Lĩnh Phong.
-Lĩnh huynh chúng ta đi thôi.
-Được.
- Thiếu chủ ta ở đây đợi người.
Vương Hàn tỏ vẻ rất kính phục Vương Lăng, thay hắn vui mừng vì hắn được chọn làm đệ tử chân truyền, điều này Vương Lăng biết gật đầu ra hiệu cho Vương Hàn. Theo sau cũng có mấy kẻ bước lên mà trong đó có vài người mà trước đó Vương Lăng đã từng gặp rồi. Đám người này đã từng gặp nhau chỉ là chưa từng gặp Vương Lăng, thấy ngay một kẻ mà chưa gặp mặt thì đã biết đó là ai rồi.