Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Học viện Hoàng gia:
Một đám thiếu niên đang ngồi trò truyện trong đình các, không khí phi thường vui vẻ.
- Chúc mừng Tư Thần sư huynh, không ngờ chỉ có vài tháng đã đột phá Ngưng nguyên, đặt chân vào Nguyên đan kỳ.
Người nói là một cô gái trẻ, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, da thịt trắng trẻo, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp khiến cho mấy tên thanh niên xung quanh mê mẩn không thôi.
Bạch Tư Thần nhìn nàng, ánh mắt không giấu sự say mê, lắc lắc đầu khiêm tốn:
- Ngọc Nguyệt sư muội quá khen, cũng chỉ nhờ may mắn mà thôi!
Hắn xác thực hai ngày trước đã đột phá lên Nguyên đan kỳ, có thể nói cũng được xếp vào dạng thiên tài. Thế nhưng so sánh với thiếu nữ trước mặt này quả thực khiến hắn có chút xấu hổ rồi.
Gia thế của Ngọc Nguyệt rất thần bí, tuy còn trẻ nhưng tu vi đã sớm đạt Nguyên đan kỳ, không phải người như hắn có thể so sánh đấy.
Ngọc Nguyệt tuy còn trẻ, nhưng cũng là người hiểu chuyện, nàng cười nhẹ nói:
- Tư Thần sư huynh cần gì phải khiêm tốn, mười tám tuổi đạt Nguyên đan kỳ tuyệt đối là thiên tài hiếm có rồi.
Được thiếu nữ khen, Bạch Tư Thần tất nhiên trong lòng rất thoải mái, cũng không nói thêm gì mà cười cười lắc đầu.
- Ngọc Nguyệt sư muội nói rất đúng, mười tám tuổi đạt Nguyên đan kỳ mặc dù còn chưa được coi là thiên kiêu, nhưng cũng là thiên tài hiếm gặp a!.
Một tên thanh niên khoảng chừng mười chín tuổi cười nói, giọng điệu có chút xem thường.
Bạch Tư Thần không phải kẻ ngốc, tất nhiên nhận ra được ý châm chọc trong câu nói của tên thanh niên, nhưng hắn cũng không dám phản ứng, đành phải nở nụ cười miễn cưỡng nói:
- Lạc Thanh sư huynh quá khen rồi!.
Lạc Thanh mỉm cười ngạo nghễ, với thân phận và địa vị của hắn thực là không để Bạch Tư Thần vào mắt. Nếu như không phải có Ngọc Nguyệt ở đây, hắn thực không muốn nói chuyện với mấy kẻ hạ lưu này.
Trông thấy Ngọc Nguyệt hơi nhíu mày nhìn mình, biết nàng không vui khi nghe câu nói khi nãy của mình, hắn liền đổi chủ đề đánh trống lảng sang chuyện khác:
- Ngọc Nguyệt, ta nghe gia gia nói muội cũng vừa đột phá phải không, chúc mừng muội.
Ngọc Nguyệt lông mày dãn ra, nghĩ đến chuyện bản thân vừa đột phá thì trong lòng vui vẻ, nàng dù sao cũng mới chỉ mười sáu tuổi, tính tình có chút trẻ con, lập tức cười nói:
- Phải, mấy ngày bế quan rốt cục cũng đột phá được bình chướng. Cha ta mừng lắm, còn nói sau khi xong việc sẽ đưa ta đi chơi.
Bạch Tư Thần trong lòng không khỏi khiếp sợ, theo như hắn biết, Ngọc Nguyệt trước đây đã có tu vi Nguyên đan sơ kỳ, như vậy chẳng phải bây giờ đã là Nguyên đan trung kỳ sao? Bạch Tư Thần hắn mười tám tuổi mới miễn cưỡng bước vào Nguyên đan, vậy mà nàng mười sáu tuổi đã là Nguyên đan trung kỳ, cái này chênh lệch quả thực không nhỏ a.
Ngọc Nguyệt mỉm cười phiêu dật linh động, dung mạo mỹ lệ xuất trần làm cho Lạc Thanh hai mắt sáng lên, thầm nghĩ trong lòng phải chiếm được tình cảm của nàng.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên bị một tràng âm thanh cãi vã làm cho chú ý, tất cả đều hướng ánh mắt về phía con đường đá bên cạnh. Bạch Tư Thần vốn tâm tình đang rất tốt, nhưng khi nhìn thấy nguồn gốc phát ra âm thanh thì nụ cười trên môi nhanh chóng thu lại, hai tay siết chặt nắm đấm.
Chỉ thấy phía xa xa trên con đường đá, một tên thiếu niên đang chầm chậm bước đi, trên vai hắn là một con khỉ con. Âm thanh cãi vã cũng phát ra từ một người một khỉ này.
- Chủ nhân, Cẩu Thủ cũng chỉ vì nghĩ cho chủ nhân a!
Cẩu thủ vẻ mặt chính khí, như sẵn sàng hi sinh vì chủ nhân mà nói.
- Câm miệng! Nghĩ cho ta mà ngươi đi bóp ngực nữ nhân à… hừ hừ!
Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn Cẩu Thủ. Con khỉ khốn kiếp này mấy ngày nay hại hắn đến thảm, không phải ăn trộm đồ của người ta thì cũng đi chọc phá nữ nhân.
- Ta cũng chỉ muốn tìm chủ mẫu thôi mà…
Cẩu Thủ vẫn cố cãi, xoa xoa bàn tay đầy lông lên đầu, nghĩ đến cảm giác mềm mại khi nãy, nó cười tít mắt.
- Mẫu cái tiên sư nhà ngươi, đợt chút nữa xem Tiểu Hắc trị ngươi như thế nào.
Cẩu Thủ đang cười, nghe thấy tên Tiểu Hắc thì lông tóc dựng đứng:
- Chủ nhân, đừng mà…
Hoàng Thiên đang định nói thêm, nhưng bất chợt hắn dừng bước, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Trước mặt hắn lúc này có ba người đang đứng chắn đường, trong đó có một người hắn nhận ra, đó là Bạch Tư Thần. Hoàng Thiên cười khổ, hắn thực không nghĩ tới vừa trở về đã gặp Bạch Tư Thần, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Hoàng Thiên trải qua rèn luyện hơn sáu tháng, tâm cảnh được rèn rũa rất nhiều, nên cũng không còn chấp nhặt chuyện cũ, hắn bước sang phải, định lách qua đám người.
Thế nhưng hắn bỏ qua, không có nghĩa là đối phương cũng thế. Chỉ thấy Bạch Tư Thần cũng bước qua, chắn ngang đường đi của hắn. Vẻ mặt Bạch Tư Thần hiện lên lãnh mang, khóe môi khẽ nhếch lên. Ngày trước hắn tu vi không đủ, bị Hoàng Thiên đánh cho bất tỉnh, thực sự là một vết nhơ trong lòng. Giờ đây đã đạt tới Nguyên đan, hắn muốn trả thù, hắn muốn hành hạ Hoàng Thiên để rửa mối nhục ngày hôm đó.
Hoàng Thiên mày kiếm khẽ nhíu, lộ ra vẻ mặt không vui.
- Tư Thần sư đệ có quen với người này sao?
Một giọng nói vang lên khiến Hoàng Thiên chú ý, có mấy nam nữ trẻ tuổi từ trong đình các đi ra, trong đó có một thiếu nữ khá xinh đẹp. Hoàng Thiên trong lòng lấy làm lạ, mấy người này dường như hắn chưa thấy qua bao giờ, có khi nào là học viên lớp cao cấp?
Mấy người bước tới, Lạc Thanh ánh mắt khẽ quét qua người Hoàng Thiên, mang theo tia khinh thị. Bọn hắn vốn đang nói chuyện với nhau trong đình các, không hiểu sao Bạch Tư Thần trông thấy tên thiếu niên trước mắt này lại kích động như thế, lập tức chạy ra chắn đường.
Bạch Tư Thần phớt lờ cầu hỏi của Lạc Thanh, trong lòng hắn lúc này đầy nghẹn lên một cỗ căm tức, hắn nhìn Hoàng Thiên cười gằn:
- Hoàng Thiên, nỗi nhục ngày đó hôm nay đều giải quyết a!
Vừa dứt lời, trong tay hắn đã xuất hiện trường kiếm, không hề báo trước một câu mà đánh về phía Hoàng Thiên. Chỉ thấy hắn tay phải nắm trường kiếm, quét một vòng ba trăm sáu mươi độ, ngay sau đó tay trái co vào lên, điểm một chỉ vào lưỡi kiếm. Ầm một cái, lưỡi kiếm rung động không ngừng, ánh lên quang mang nhàn nhạt, chém về phía trước.
Hoàng Thiên không dám khinh địch, thấy thế tới của đối phương, hắn lui người về phía sau, cơ thể hơi nghiêng, hoàn hảo tránh khỏi một chiêu.
- Nguyên đan sơ kỳ?
Cảm nhận Nguyên lực cuồn cuộn quét qua, hắn thoáng giật mình thốt lên. Hắn còn nhớ đối phương ngày đó tu vi mới chỉ dừng lại ở Ngưng nguyên hậu kỳ, thậm chí còn thấp hơn hắn, không ngờ sau một thời gian ngắn đã đột phá. Căn cứ Nguyên lực mà đối phương phát ra hắn có thể đoán được Bạch Tư Thần mới chỉ đột phá được vài ngày thôi, tuy còn chưa ổn định cảnh giới, nhưng chính xác là Nguyên đan sơ kỳ hàng thật giá thật.
- Ha ha! Chính xác, ngươi hôm nay nếu chỉ có chút bản lĩnh này thì đi chết đi.Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hoàng Thiên, Bạch Tư Thần cuồng tiếu một hồi, hắn nghĩ Hoàng Thiên sợ hắn. Nghĩ tới chỉ lát nữa thôi, hắn sẽ hành hạ Hoàng Thiên sống không bằng chết mà trong lòng thực thoải mái.
Hoàng Thiên nhẹ lắc đầu, tên này cũng quá tự tin vào thực lực của bản thân rồi. Nguyên đan sơ kỳ, tu vi còn chưa ổn định, hắn muốn thắng quả thực rất đơn giản. Ngày trước ta thắng được ngươi, và bây giờ cũng thế.
Cẩu Thủ nhận ra không ổn, đã sớm nhảy ra khỏi người Hoàng Thiên, đứng một bên quan sát. Nghe thấy Bạch Tư Thần cuồng tiếu, mặt nó không khỏi nghệt ra, lẩm bẩm:
- Tên đầu bò này từ chỗ nào chui ra vậy?
Vù!
Bạch Tư Thần lại buông kiếm đánh tới, Hoàng Thiên thân hình khẽ động lách sang một bên, tay phải phất lên, chát một tiếng đánh văng lưỡi kiếm ra ngoài.
Bạch Tư Thần vẻ mặt có chút kinh sợ cùng tức giận, hắn đã đột phá Nguyên đan kỳ, vì cái gì mà Hoàng Thiên vẫn có thể chống đỡ kiếm chiêu của hắn.
Nhìn biểu hiện nhàn nhã của Hoàng Thiên, hắn nghiến răng nghiến lợi, kiếm trong tay càng vung điên cuồng hơn. Trên dưới, phải trái đều có kiếm ảnh, Hoàng Thiên không còn cách nào khác, chân phải khẽ điểm bay về phía trước, chân trái quét một vòng đẹp mắt, đạp vào ngực của Bạch Tư Thần.
Một cước này tuy không dùng Nguyên lực, nhưng lực lượng nhục thể của Hoàng Thiên không phải một cái Nguyên đan sơ kỳ mới tấn cấp có thể chịu được đấy.
Chỉ nghe bịch một tiếng, Bạch Tư Thần miệng thổ huyết, thân hình bắn ra sáu bảy mét. Vị trí trước ngực đau nhói không thôi, thậm chí muốn thở cũng có chút khó khăn.
Hoàng Thiên cũng không tiếp tục đánh, chỉ nhàn nhạt nói:
- Ngươi không là đối thủ của ta, chuyện này dừng lại ở đây thôi.
Hắn với Bạch Tư Thần cũng không có mối thù không đội trời chung nào, ngày đó hắn ra tay cũng chỉ vì đối phương đả thương Trác Mộc cùng Hàn Lâm. Bây giờ mọi chuyện đã qua, hắn cũng không muốn để tâm nhiều, liền quay người rời đi.
Bạch Tư Thần khóe mắt đỏ ngầu, một cỗ khuất nhục làm cho lửa giận trong lòng hắn càng lớn, đánh mất cả ý thức hắn gầm lên:
- Khốn kiếp! Ngươi là cái thá gì.
Gần như ngay lập tức, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường đao, tỏa ra nồng nặc hắc khí, phóng thẳng tới Hoàng Thiên mà chém xuống.
Đao khí như vô tình, tỏa ra một luồng khí kỳ dị, khi thì giống hỏa, lúc lại giống thủy, ầm ầm ập tới.
- Chủ nhân, cẩn thận!
Tiếng hô của Cẩu Thủ vang lên, người nó đã bật mạnh về phía trước, chắn ngang đao khí. Thế nhưng người nó quá nhỏ nhẹ, liền bị đánh văng đi như đạn pháo. Trong không khí còn vang lên tiếng lèo xèo cùng mùi khét.
Đao khí vẫn đang đánh tới, khiến cả không gian ầm ầm như thác cuốn.
Hoàng Thiên lúc này đã quay người, vẻ mặt giận dữ. Hắn lui người về phía sau, hai tay đảo một vòng xuất ra hoả long đệ nhất chưởng. Dưới hai mươi tầng điệp gia, chưởng thế trầm hùng như nước cuốn, không dữ dội phô trương nhưng lại mạnh mẽ đến mức không thể kháng cự.
Hai luồng lực lượng ầm ầm va vào nhau, vang lên tiếng nổ cực lớn. Một luồng sóng lực lượng lan ra thổi bay tất cả mọi thứ trong phạm vi năm mươi mét, đình các bên cạnh cũng tan tành.
Đám người đang quan chiến cũng phải thi triển thân thủ, liên tục lui về phía sau mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Khói bụi tan đi, để lộ ra một cái hố đất đá cực lớn trên mặt đường. Bạch Tư Thần quần áo nát tươm, trên cánh tay cầm đoản đao bị lực lượng chấn cho rách toác, máu tươi ròng ròng chảy xuống.
Mà Hoàng Thiên lúc này thì thân hình khẽ điểm, nhảy tới trước mặt Bạch Tư Thần, nắm lấy cổ áo hắn mà xách lên, ném mạnh về phía đống đổ nát của đình các.
Rầm!
Bạch Tư Thần bay đi nện lên đống đổ nát, một lát sau mới chật vật đứng dậy được. Trong ánh mắt hắn tràn đầy cừu hận, nhưng nào dám đánh tiếp, vội vàng quay người bỏ chạy.
- Đấy là do ngươi tự chuốc lấy thôi.
Nhìn Bạch Tư Thần chạy trốn, Hoàng Thiên nhàn nhạt nói, sau đó quay người, tiến về phía Cẩu Thủ. Nó còn đang hôn mê, hơi thở yếu ớt vô lực. Cái quần cộc hoa mẫu đơn thủng lỗ chỗ, lông trên người càng là cháy trụi, cực kỳ thê thảm.
Hoàng Thiên lông mày khẽ nhíu, xách Cẩu Thủ lên, hắn vỗ mạnh một cái vào mông, quát lên:
- Hừ, còn dám giả bộ trước mặt ta.
Cẩu Thủ ui da một tiếng, hai tay ôm lấy bờ mông, vùng vẫy không ngừng.
Hoàng Thiên cười khẩy, năm đó hắn đoạt được Thần châu là chìm trong thần hỏa, con khỉ chết tiệt này chính là nở ra từ Thần châu, há lại bị thứ lửa tầm thường của Bạch Tư Thần đả thương.
- Nó vì cứu huynh nên mới bị thương, vì sao lại đánh nó?
Một giọng nói bất mãn vang lên khiến Hoàng Thiên ngẩn người, chỉ thấy thiếu nữ khi nãy không biết tự khi nào đã đứng bên cạnh hắn, ánh mắt tràn đầy thương hại nhìn Cẩu Thủ.
Cẩu Thủ như chết đuối vớ được cọc, vội vàng la lên:
- Tiểu thư, xin hãy cứu ta.
Hoàng Thiên trợn mắt, không thương xót mà gõ mạnh cốp một cái vào đầu nó, quát lên:
- Im miệng.
Vị thiếu nữ khẽ nhăn mày, thân hình lách nhẹ một cái, đã lướt qua người Hoàng Thiên giành lấy Cẩu Thủ từ tay hắn. Hoàng Thiên không ngờ nàng lại hành động như thế, đâu có phòng bị liền bị nàng cướp Cẩu Thủ khỏi tay.
- Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư…
Cẩu Thủ được cứu, giọng điệu yếu ớt vang lên, sau đó hai mí mắt sập xuống, dường như lâm vào hôn mê. Nhìn dáng vẻ đáng thương của Cẩu Thủ, thiếu nữ không kìm được mà ôm nó vào lòng, ánh mắt tràn đầy thương xót.
Hoàng Thiên dở khóc dở cười, con khỉ đầu chó này thực sự rất khốn nạn. Nó làm gì có cái trạng thái yếu ớt vô lực như thế, trăm phần trăm là giả bộ rồi.
Nhìn bàn tay khỉ non nớt của nó đang vô thức đặt trên ngực thiếu nữ, lại thêm khuôn mặt dâm đãng như đang nở nụ cười hài lòng của nó. Hoàng Thiên tức đến mức muốn thổ huyết, mỗi lần nó gây họa đều do Hoàng Thiên gánh chịu hết, quả thực muốn đem đi hầm cách thủy mà.
Bên cạnh thiếu nữ, Lạc Thanh nhìn chằm chằm Cẩu Thủy mà suy tư. Mọi người ở đây có thể không biết, nhưng hắn lại rất rõ. Trừ một số yêu thú đặc thù mang huyết mạch thượng cổ, yêu thú bình thường nếu có thể nói được thì tu vi ít nhất cũng phải đạt tới thất cấp yêu thú...
Mà con thú này chỉ mới là thú non, lại có thể nói chuyện, chắc chắn là mang huyết mạch thượng cổ rồi. Nghĩ đến đây lòng hắn không khỏi có chút xúc động, yêu thú có huyết mạch thượng cổ một khi trưởng thành sẽ cực kỳ mạnh mẽ, do đó nếu thu phục được một con thú non mang huyết mạch thượng cổ thì quả thực sau này sẽ có một trợ thủ rất lớn đấy.