Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn tỉnh lại với tâm trạng bồn chồn, hô hấp của hắn càng lúc càng nặng, hắn thầm mong chị gái của hắn sẽ không sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nếu không thật sự hắn không thể an tâm nổi cho đến khi hắn nhặt được một bức thư cùng một miếng ngọc giản
Trên bức thư đề tên người nhận là hắn và người viết ra chúng không ai khác chính là chị gái của hắn
Hắn trầm ngâm một lúc rồi nhặt bức thư lên đọc, bức thư chỉ có mấy dòng nhưng nét chữ thì quá xấu khiến hắn dịch mãi mới hiểu đại ý của bức thư này
Bức thư này viết là nếu muốn hiểu rõ mọi việc thì xem miếng ngọc bội bên cạnh, và trước khi xem thì hãy để con rồng trong người hoạt động một chút
- hoạt động! ý là sao? - hắn trầm ngâm một lúc rồi cũng không chần chừ đem một tia thần thức vào trong linh hải của mình thử gọi con rồng đang ngủ say kia dậy,không ngờ vừa mới lên tiếng thì hắn nhận được lại một tiếng gầm làm cho tia linh hồn của hắn tan biến ngay tức thì, nhưng cùng với việc tia linh hồn của hắn tan biến thì cũng là lúc hắn cảm nhận được một tia liên hệ khá mỏng manh với con rồng trong thức hải
- Vậy là thành công sao? - hắn tự hỏi một câu rồi điều động thần thức chui vào trong miếng ngọc giản, lúc này như cảm nhận được điều gì con rồng trong linh hải như sống dậy, nó gầm lên mấy tiếng vui mừng rồi không ngừng bay lượn trong linh hải
Bước chân vào trong ngọc giản hắn lại thấy một cảnh tượng cực kỳ quen thuộc, phía trước mắt hắn chính là một trong những ảo cảnh mà hắn từng nhìn thấy trong mộng ; truyền thuyết về LẠC LONG QUÂN cùng ÂU CƠ
Nhưng lúc này hắn không phải theo dõi quá trình hai người này tu luyện mà là quá trình hình thành của một tiểu thế giới trong đan điền của LẠC LONG QUÂN. Sau khi LẠC LONG QUÂN mất đi thì thế giới này được ÂU CƠ nữ vương xây dựng thành một tiểu thế giới riêng biệt nằm song song với tiểu thế giới của nàng ; đó chính là nguồn gốc của nhân gian song giới
- Thì ra là vậy, bao lâu nay mình cứ tưởng thế giới kia là một thế giới của đại thiên thế giới không ngờ nó cũng chỉ là một tiểu thế giới do con người tạo ra mà thôi ; mà thế giới này mình đang ở cũng chỉ là một tiểu thiên địa được dưỡng dục nên của tổ tiên nhân tộc - hắn không ngờ sự thật lại là như vậy, hắn trố mắt lên suy nghĩ thử xem liệu có nên tin mọi thứ sảy ra trong này là sự thật hay không hay chỉ là bịa đặt đây
Ảo cảnh qua đi sau đó là một cuộc sống vô cùng hạnh phúc của hắn cùng gia đình tại linh giới, nhưng một biến cố bất ngờ sảy đến với gia đình hắn cùng tộc đàn của hắn
Linh giới vạn tộc không biết vì lý do gì mà tập hợp ngàn vạn tu sỹ ra tay tàn sát ÂU -LẠC tộc, những cường giả trong tộc đứng lên đấu tranh nhưng thế lực của linh giới vô cùng mạnh mẽ chúng quyết đuổi tận giết tuyệt mọi người trong gia tộc ; nhìn thấy tình cảnh vô cùng nguy khốn, lão tộc trưởng đành đưa ra quyết định để giữ lại huyết thống cho tộc nhân, chính là đưa những đứa trẻ còn sống sót đẩy vào nhân gian song giới, trong cuộc hành trình đó bao gồm cả hắn cùng tỉ tỉ hắn ; không dừng lại ở đó linh giới vạn tộc như biết trước được hành động của ÂU LẠC tộc, chúng không ngừng tìm tòi cho ra tiểu thế giới của tổ tiên, cho đến khi chúng tìm ra được nhân giới dị giới ; nhưng không ngờ tiểu thế giới của tổ mẫu lại phát triển ngoài sức tưởng tượng, không những vậy quy tắc của tiểu thế giới ấy khiến cho linh giới vạn tộc vô cùng đau đầu, bọn chúng toan huỷ diệt tiểu thế giới ấy nhưng khi chuẩn bị hành động thì một sợi xích từ thiên không lao xuống ; sợi xích này chính là một trong những điều tối kỵ trong đại thiên thế giới - khi một thế giới tồn tại, hoàn thiện được quy tắc riêng của mình và được thương thiên công nhận thì không có bất kỳ kẻ nào được huỷ diệt nó, nếu ai giám kháng lệnh thì sẽ bị thiên phạt - đó chính là thông cáo cuối cùng của thương thiên thần giới ; không thể huỷ diệt nó nhưng cũng không muốn tàn dư của ÂU LẠC thị tộc sống sót chính vì vậy mà chúng không ngừng liên lạc với yêu tộc tại nhân tộc dị giới nhằm tiêu giệt hết mọi cá thể không phải yêu tộc trong lòng nhân tộc dị giới - đó chính là nguyên do mà nhân tộc tại dị giới luôn phải gánh chịu tai ương
Còn thế giới này vì sao không bị phát hiện thì theo như hắn dự đoán có thể là do thời gian pháp tắc của thế giới này, năm xưa LẠC đại tổ tông trong lúc tu luyện vô tình tìm ra một cách thức giúp cho ngài tu luyện nhanh hơn đó chính là tu luyện thời gian pháp tắc, pháp tắc thời gian có thể luân chuyển càng chậm thì thời gian tu luyện sẽ càng nhiều vì vậy người quyết định thực hiện nó vào trong tiểu thế giới của mình, nếu nó có thể thành công thì đó sẽ là một thiên tài địa bảo cho toàn bộ tộc nhân ; nhưng không ngờ việc chưa hoàn thành thì thọ nguyên của người cũng đã cạn, không những vậy có thể do trong quá trình hoàn thành tiểu thế giới này có một chút sai lêch hoặc một tác động nào đó từ bên ngoài mà làm cho thế giới này vận hành một cách vô cùng đặc biệt. Đúng là thời gian luân chuyển của thế giới này thay đổi nhưng không như dự kiến, thời gian của thế giới này chạy nhanh gấp trăm lần so với thế giới thực nghĩa là một ngày của thế giới này bằng một năm ở thế giới kia - vấn đề này thì hắn cũng đã được cảm nhận rồi, hắn bất tỉnh ở thế giới này ba năm mà hắn ngu ngốc ở thế giới kia hơn ba mươi năm - cũng có thể vì lý do chênh lệch về thời gian mà linh tộc vạn đại tu sỹ hoàn toàn không tìm ra nó
- Hoá ra đây là nguyên do của tất cả chuyện này - hắn nghiến răng thầm thề có một ngày hắn sẽ trở lại linh giới tàn sát hết những tộc đàn đẩy gia tộc hắn vào cảnh diệt vong này
Cuối cùng thì mộng cảnh cũng kết thúc trước khi mộng cảnh tan rã thì có một đoạn văn khiến hắn không thể không lưu ý
“ Khi nhân tộc của một trong hai thế giới hoàn toàn bị tận diệt thì hai thế giới sẽ dung hợp làm một và khai sinh ra một thế giới mới, và thế giới ấy sẽ trở lại trong lòng đại thiên thế giới vì vậy đệ nhanh chóng tăng cường thực lực của mình đi ; sẽ nhanh thôi ngày ấy sẽ tới, cố gắng lên tỉ tin tưởng đệ sẽ làm được ” - đó là lời nhắn nhủ cuối cùng của tỉ tỉ hắn, nhưng tỉ tỉ của hắn có đâu ngờ rằng ngày đó đã tới rồi
Trở lại thế giới thực với muôn vàn cảm xúc, sự tức giận hằn lên trên khuôn mặt hắn khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên vô vặn vẹo, hắn thề với trời mối thù này nếu hắn không trả hắn thề sẽ không làm người.
Đang lúc toan đưa tay lên thề thốt thì một tiếng gầm lớn vang lên khiến hắn không tự chủ được mà run lên cầm cập
- Là yêu thú! thế giới này làm sao có yêu thú được - hắn đứng dậy cất bước ra ngoài ngôi nhà của mình thì một cảnh tượng khiến hắn ngây ngốc một lúc
Phía trước mặt hắn là một cảnh tượng khiến hắn vừa quyen thuộc vừa xa lạ, một người đàn ông đang chiến đấu cùng với một con yêu thú nhà trư
Con yêu thú họ trư trông chừng có vẻ yếu ớt trước sức mạnh của người đàn ông kia, nó không ngừng nhả ra hoả cầu nhưng đều bị người đàn ông kia thoát khỏi, không những vậy trong lúc nó đang xuất chiêu thì không biết từ đâu bay tới một tia sét khiến nó hoàn toàn gục ngã
Hắn nhìn thấy cảnh tượng này rồi hoàn toàn ngây người, trong lúc hồn vía lên mây thì có một tiếng gọi làm hắn giật mình tỉnh lại
- Tiểu huynh đệ! ngươi không sao chứ - người đàn ông tỏ vẻ lịch thiệp hỏi hắn
- Không có gì! hắn ú ớ trả lời một cách ngắt quãng
- Tại sao tiểu huynh đệ vẫn còn sống ở đây! có phải đạo hữu cũng muốn đi săn yêu thú - người đàn ông cảm nhận được trong người hắn có một loại lực lượng ba động nên lão hiểu nhầm là hắn đang đi yêu thú
- Ta - hắn toan nói là hắn nghe thấy tiếng gầm của yêu thú nên ra xem nhưng khi vừa đến cửa miệng thì hắn chợt thấy có gì đó không hợp lý - còn sống ở đây, săn yêu thú - chẳng lẽ thế giới này đã thay đổi
- Xin hỏi tiền bối năm nay là năm thứ bao nhiêu - hắn cố tìm một lời giả thích hợp lý nhưng hoàn toàn không tìm ra, nhìn qua người này cũng không có ác ý chắc lẽ không sao? nên hắn bạo dạn hỏi
- Năm nay là năm bao nhiêu sao? - người đàn ông kia không ngờ hắn lại hỏi câu này nên khá là ấp úng, hắn thật sự không biết năm nay là năm bao nhiêu sao
- Năm nay là năm 2150 - đang lúc chờ câu trả lời từ phía người đàn ông trước mặt thì có một giọng nữ vang lên trả lời giúp hắn, cùng lúc đó có ba bốn bóng người không biết từ đâu chui ra tụ tập bên người đàn ông kia
- Năm 2150! đã một hơn trăm năm rồi sao? - mộng cảnh đúng là ác mộng mà - hắn thốt lên chửu bới, một cái ngọc giản chứa mộng cảnh mà khiến hắn mất hơn trăm năm ngoài đời thực, thật đáng hận
- Tiểu hữu không sao chứ - người đàn ông thấy khuôn mặt hắn biến đổi thì ân cần hỏi thăm
- Mấy vị tiền bối! có thể cho tại hạ đi theo được không? - hắn đưa ra một câu hỏi, hắn thực không biết bây giờ nên làm thế nào trước mắt cứ xin đi theo đoàn người này đã, hi vọng sẽ tìm hiểu được đôi chút
- có thể! nếu tiểu huynh đệ có dị năng - lúc này một người phụ nữ từ trong đoàn bước ra nhìn hắn rồi đưa một ánh mắt châm chọc nói
- Dị năng? là cái gì - hắn không hiểu mô tê gì, như một đứa trẻ không ngừng hỏi
-Là cái này - nói xong người phụ nữ đưa tay lên rồi không biết từ đâu xuất hiện một cái trượng băng thật dài rồi ném về phía hắn, cùng lúc đó một vị tu sỹ khác cũng đưa bàn tay lên tạo ra một cái hoả cầu cũng ném về phía hắn