Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 2: Định mệnh nó… xuyên không rồi!
Số rượu còn lại, sau khi cung cấp hết vào người, cô vả vai nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế xoay, bắt đầu lấy tài liệu công ty ra giải quyết, bỗng chuông điện thoại reo lên:
- Con kia, mày đọc xong cuốn truyện của tao chưa?
Băng Tuệ quay oắt, để cái điện thoại xa khỏi tai, cô cau mày nghe con bạn khốn nạn của mình ở bên kia đầu dây la hét:
- Mày có biết người nói chuyện với mày là ai không vậy, con kia? Cô la lại
Ở đầu dây bên kia im thoăn thoắt, Lý Nhã biết vừa rồi mình vừa đụng tới ổ kiến lửa, cũng dịu giọng đi vài phần:
- Tuệ à! Tao biết lỗi rồi, mày đọc truyện của tao chưa?
- Truyện?
Cô ngơ ngác hỏi lại
- Đm… cuốn truyện của tao, mày quên rồi à… mày nói mày sẽ đọc rồi cho tao ý kiến… giờ mày hỏi lại tao hả?
Bên kia, Băng Tuệ mặt đen như đít nồi:
- Okay, ngày mai tao sẽ đọc xong rồi cho mày ý kiến, bây h thì bye.
Nói rồi cô vội cúp mái bỏ đi một con nai vàng ngơ ngác bên kia, quay về phòng ngủ của mình, cô nhìn cuốn truyện “ Nắm chặt tay em” với tác giả là Lý Nhã con bạn của cô. Cô trật lưỡi, cô vốn ko có hứng thú với truyện ngôn tình lắm, nhưng bị Lý Nhã hối quá cô cũng mềm lòng.
Với lấy cuốn truyện, cô ngã nhào trên giường như mọi cô gái tuổi teen khác, mở trang đầu, trang thứ hai, trang thứ 3,… tới chương thứ 10 thì cô cầm cuốn truyện quăng vào tường, bỏ đi tắm.
Nói thật, thì do cô tức quá, tức vì Lý Nhã dám lấy tên cô đặt cho tên nữ phụ trong truyện, tuy chỉ khác họ là Diệp Băng Tuệ, cô nữ phụ trong truyện được miêu tả giống cô nhưng lại miêu tả theo cách xấu nhất hết chổ chê, theo cô nhận xét thì nữ chính là người rất ư là thông minh biết cách dụ dổ nam chủ, còn nhớ lại nữ phụ thì với cô nếu nhận xét thì chỉ duy nhất hai chữ “ ngu người”.
Cô bước vào phòng tắm, dần ngâm toàn thân hình nóng bỏng vào bồn và với ý định trong đầu là sau khi tắm xong cô sẽ lôi đầu con bn Lý Nhã ra mà chữi mà đánh. Nước trong bồn hơi ấm phả nhẹ vào da cô, kết hợp với vài cánh hoa bỉ ngạn lênh đênh thấm thoát tỏa mùi hương khiến cô nhanh chóng chợp mắt, ngủ lịm đi.
-Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con đi mà! Mẹ ơi…
Trong đầu cô thấm thoát vài hình ảnh, một cô bé nhỏ khoảng chừng 12 tuổi với gương mặt xinh xắn tựa như thiên thần đang ôm lấy một tấm hình của một người phụ nữ trẻ đẹp, nước mắt cô òa ra như suối không ngừng kêu “mẹ ơi”. Bên cạnh còn có một người đàn ông dung mạo điển trai, mặt như ngọc tạc, mắt ông đang đỏ ửng, long lanh vài giọt nước, đôi bàn tay to lớn đang nắm thật chặc vo thành đấm. Kế bên là cậu bé tầm 15 tuổi, gương mặt ưa nhìn cũng thuộc dạng soái ca, đang hai tay lao nước mắt, nất lên nhưng không khóc thành tiếng.
-“Đùng” “ Bùm” tiếng một chiếc xe đỏ BW va vào một cây cổ thụ rất to, Băng Tuệ nhìn thấy được trước đó trong có một chiếc xe LT màu đen đang lái sang loạn ẩu tả, bên trong là một người đàn ông điển trai đang cầm lái với kế bên là một cô bé cũng tầm 12 gương mặt thanh thoát, dễ thương . Có vẻ như người đàn ông say rượu đang dần mất lái, ông ta tăng tốc vượt qua chiếc xe BW màu đỏ, rồi tới một góc cua, chiếc LT bỗng nhiên đăm rẻ qua cua, chắn chiếc BW, Băng Tuệ nheo mắt nhìn người phụ nữ đang cầm lái của chiếc BW nhìn rất quen a… nhưng không ai khác chính là người phụ nữ trong tấm hình khi nãy, Chiếc BW bất ngờ né tránh chiếc LT nhưng không ngờ va vào một góc cây cổ thụ, thủng thùng xăng và phát nổ. Người đàn ông ra khỏi xe nhìn màn kinh khủng trước mắt mình, ông vội nhìn lại cô bé đang ngồi trong xe, ông run sợ nói:
- Hạ nhi! Con nghe ba nói, đây là tai nạn chúng ta không liên quan gì hết, con nghe hiểu không?
Cô bé tên An Thần Hạ rung sợ, nước sắt trào ra, rồi người đàn ông vội quay trở lại xe, một mạch phóng đi, bỏ mặt chiếc BW đang bốc hỏa cháy lên.
- Tôi xin các người hãy tha cho em gái tôi, tôi xin các người. Một người con trai tầm khoảng 19 tuổi đang run lên và cầu xin đám du côn trước mắt, phía sau là một cô gái 16 tuổi, người chi chit vết bầm, trầy xước, hơi thở như chỉ còn lại chút hơi tàn, đang khóc nấc lên.
- Mày muốn xin thì đi với các thiếu gia, ai bảo con ngu này dám động tới An tiểu Thư . Tiếng của một người trong đám du côn cất lên, nói rồi hắn cầm một cây dao toan tới gạch mặt cô gái, người con trai thấy vậy bổ tới đánh đám du côn:
- Tao không cho tụi bây đụng vào em gái tao.
Mặt người trai thoáng vẻ hung dữ, anh chính là không để đứa em của mình có mệnh hệ gì a.
Anh giằng co với tên cầm dao, hắn thì to con lực lưỡng một dao đâm vào bụng tràng trai, máu bắt đầu loan ra, anh ngã quỵ xuống đất, tên du côn tiếp tục tiến lại phía cô gái, bỗng chợt một đôi bàn tay ghì chặt chân hắn hại, nhìn xuống thì thấy anh đang ôm hắn, nói bằng giọng yếu ớt:
- Tôi…xin mấy…người tha cho…em gái tôi.
Hắn không thèm động lòng, đá anh ra, dùng gót giầy nghiền mạnh lên tay anh, anh không ngừng kêu la trong đau lớn, cô gái phía sau thì rung lẩy bẩy nhìn anh mà chẳng làm gì được.
Tên du côn nắm lấy cổ áo anh, ném mạnh vào tường, hắn gằng giọng:
- Thằng khốn, dám báo lão với ông mày.
Gần chổ đó, một tên đàn em đi tới:
- Đại ca, có cảnh sát tới.
Hắn bắt đầu hoảng, cùng đám đàn em quay đi bỏ lại người con trai toàn thân máu me vốn đã tắt hơi thở cách đây vài giây, người con gái thì ngất đi trong tiếng khóc.
- Anh Quân, công ty ba em đã phá sản rồi... em xin lỗi anh, em biết lỗi rồi, em biết anh còn yêu em mà phải không ? Cô gái quỳ xuống, hai tay níu lấy chân của một người con trai bằng tuổi, không ngừng cầu xin.
Trong khi đó, mọi người xung quanh có mặt trong buổi tiệt đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô. Lãnh Hàn Quân vung chân đá văng cô ra xa:
- Diệp Băng Tuệ, cô không biết nhục là gì sau ? Ba cô phá sản là do chúng tôi làm đó, giờ còn mặt dầy đến đây câu xin sao? Trên thế giới còn loại người phế vật như cô đúng là một sỉ nhục nặng nề.
Cô làm sao mà không biết, ba cô phá sản là do hắn làm ra, anh trai cô bị giết bởi hắn cô cũng biết vậy mà lại... hazz
- Anh Quân, em biết nhưng em xin anh, dù bây giờ chỉ cần cho em bên cạnh anh thì em làm người hầu cũng được...em xin anh.
Ánh mắt Lãnh Hàn Quân âm sâu, kinh miệt cô gái, trong mắt hắn cô đương nhiên còn không bằng một con chó nữa a.
Cô gái tiếp tục ôm lấy chân hắn, khiến hắn bực bội, hắn toan lấy tay với lấy tóc cô, kéo thẳng người cô lên, còn cô dù trong đau đớn vẫn im lặng, hắn nói khẽ : “tôi chính là tội nghiệp cho cô khi được sống trên đời này”nói rồi hắn đẩy mạnh cô xuống hồ bơi, cô lại không biết bơi người giãy giụa dưới nước nhưng muốn mong mỏi một bóng hình xuống cứu vẫn không có. Trong giây phút ngột ngạt, giao điểm đồng vàng hiện ra, Hoàng Băng Tuệ bỗng mỡ mắt, chợt thấy một màn nước trước mắt cô gụp đầu lên : nhớ lại rằng mình đang trong bồn tắm mà, sao h lại cả là một hồ bơi. Cô bơi nhanh vào thềm gạch và bước lên, nhớ lại một tràn kí ức, với bộ IQ thiên tài Hoàng Băng Tuệ khẳng định cô là đã xuyên không rồi a. Ngước nhìn xung quanh không thấy một bóng người, cô lạnh lùng tỏa ra một hàng sát khí chết chóc, bộ não IQ bắt đầu sắp xếp lại trình tự các sự việc.
Từ xa cô thấy một bóng người điển trai đang chạy đến, một người đàn ông ôm chầm lấy cô:
- Tuệ nhi...con không sao hết, nào mau theo ta về nhà.
Theo nhận định của cô thì đây chính là Diệp Lăng, ba của nguyên chủ, ông thoạt nhìn có gương mặt tiêu soái, dáng người cao lớn, và đặc biệt ông có tám lòng yêu thương cô giống như người ba ruột ở thế giới của cô. Thấy con gái im lặng, ông hiện vẻ lo lắng, rồi dìu cô về nhà, thời gian trôi qua, chiếc taxi dừng lại trước một căn nhà trọ củ kĩ, đấy chính sau khi công ty bị phá sản, toàn bộ tiền tài nhà cửa đều bị các nam chủ tịch thu cho nữ chính, nên nói chung Diệp gia bây giờ là một tầng lớp nghèo hèn a.
Diệp Lăng đưa con gái vào nhà, ông buồn bã nói:
- Tuệ nhi, con đừng như vậy được không... mẹ và anh hai con cũng đã rời xa ta, ta biết con hận ta vì vụ tai nạn năm xưa của Như Hoa ( mẹ nguyên chủ), nhưng ta thật sự rất lo cho con, con...
Chưa kịp nói hết, Băng Tuệ cắt ngang lời ông:
-Tôi lên phòng thay đồ, một chút sẽ xuống...
Cô lạnh nhạt nói, còn ông nguyên biết con gái bây giờ khá mệt mỏi nên cũng gật đầu nhẹ.
Cô gật đầu lại với Diệp Lăng rồi bước về phòng, trước mắt cô là một căn phòng đơn sơ, bừa bộn, đồ đạc, mĩ phẩm bay tứa tung. Cô cau mày, vội tìm kiếm trong đống quần áo thiếu vải, cô lấy một chiếc váy trắng, nhìn có vẻ đơn giản rồi bước vào phòng tắm.
Nãy giờ, Băng Tuệ im lặng không phải cô sợ, mà cô đang lên kế hoạch cho tương lai sắp tới phải đối mặt, cô lãnh đạm nhìn vào gương, mắt bắt đầu nheo lại, trong gương là người có da trắng hơi sần, hai má thì búm bĩm theo kiểu mập, tóc thì đỏ chót, mắt đeo len màu nâu làm cô khá khó chịu, người thì hơi mập, bụng đầy mỡ, tuy kiếp trước cô không khuynh nước khuynh thành, nhưng cũng là mỹ nhân trên mỹ nhân a. Cô thì thầm:
- Định mệnh nó... xuyên không a.
Tiếp tục nhìn chăm chăm vào gương cô tự tâm một lời dài:
- Cái ngoại hình này mang trên người Hoàng Băng Tuệ ta đúng là sỉ nhục quá lớn mà, cư nhiên xuyên không thành con ngu này, lão thiên nghịch ta sao?
Ở thế giới của cô, ai ai không biết đến Hoàng Băng Tuệ, cô vạn người kính phục qua đây vạn người khinh thường, trước kia cô xinh đẹp, thông minh qua đây mập mạp não tàn, trước kia cô là người giàu có nhất thế giới qua đây thành kẻ phá sản, nghèo hèn, lại không có nhà, trước kia cô có ba mẹ anh trai yêu thương qua đây mẹ bị người khác gây tai nạn mà chết, anh trai vì cứu cô cũng chết thương tâm. Nghỉ tới đây, người cô tỏa ra một hàng khí lạnh, chết chóc:
- Diệp Băng Tuệ, xem như tôi xui xuyên vào người cô, nhưng một khi tôi là cô rồi thì tôi sẽ thay cô sống tiếp và trả thù, cô cứ yên nghỉ đi. Đã đụng tới người thân của tôi thì chỉ có đường chết...
Cô tắm xong, tháo len thì đi ra hỏi phòng, để kiếm gặp Diệp Lăng, từ xa cô nhìn thấy ông đang loay hoay trong bếp nấu mì, khiến cô nhớ lại gia đình của thân yêu của mình, cô biết Diệp Lăng rất yêu thương nguyên chủ nhưng sau khi nguyên chủ mất mẹ thì cô đổ lỗi cho ông và rất hận ông, khiến ông cảm thấy có lỗi nên cô muốn gì cũng cưng chiều tất, làm cô ngày càng hư hỏng. Cô đã hứa với Diệp Băng Tuệ là sẽ sống tiếp a nên tất nhiên người ba này cô cũng phải yêu thương, còn người anh trai của nguyên chủ vì nguyên chủ mà lìa trần nên cái giá này cô nhất định phải trả.
Diệp Lăng từ bếp đem ra hai bát mì, ông dịu dàng đưa đũa cho con gái:
-Tuệ nhi, ăn đi con, ba xin lỗi vì không thể cho con ăn sang như trước được nhưng ba đã kiếm được một công việc bão vệ cho ngân hàng nên chúng ta có thể đủ sống.
Hoàng Băng Tuệ có chút xao xuyến với người ba này, ông hiền từ giống như ba ruột của cô khiến lòng cô dâng lên một chút co thắt đau đớn, vốn định lừa dối ông mình là Diệp Băng Tuệ, nhưng cô cảm thấy mình không thể làm thế a, vì cô không muốn lừa dối ông, cô thà nói sự thật khiến ông đau lòng còn hơn đưa ông đi sâu vào cuộc chơi này, cô buông đũa xuống, nhìn ông:
-Thưa ba, con có việc muốn nói.
Diệp Lăng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp từ trong lòng, lần đầu ông nghe con gái gọi mình là ba sau 4 năm qua khiến ông lao xao thương tiếc cho hoàn cảnh hiện tại:
- Con nói đi.
- Thưa ba! Con gái ba, Diệp Băng Tuệ đã chết.
- Con… con nói gì vậy? Tuệ nhi con có bị sốt không?
Ông lo lắng nhìn đứa gái của mình, bồi hồi khi thấy cô nói điều lạ không tốt. Vốn ngay từ lúc nhìn thấy cô bên hồ bơi, ông đã cảm thấy cô rất lạ đặc biệt chính là đôi mắt lạnh của cô, nhưng vốn ông vẫn nghỉ là do cô quá sợ.
- Diệp Băng Tuệ đã chết khi bị đuối nước… con là Hoàng Băng Tuệ từ một thế giới khác xuyên vào cô ấy.
- Con nói thật…?
Diệp Lăng kinh mắt, đâm chiêu nhìn cô, một cổ cảm xúc đau đớn dâng lên trong lòng ông, vì nhường như có điều gì đó nói với ông rằng những lời đó chính là sự thật.
- Vâng, thưa ba. Con là Hoàng Băng Tuệ, tuy con không phải con gái ba nhưng bây giờ thân xác này chính là Diệp Băng Tuệ, con mong ba có thể xem con như cô ấy và để con thay cô ấy chăm sóc ba, và để con yêu thương ba như chính ba ruột của mình, đương nhiên con cũng sẽ trả thù cho Diệp Gia.
Diệp Lăng nghe vậy vừa vui vừa buồn, buồn vì con gái ông yêu thương cũng quay lưng bỏ ông đi, vui vì thiên đã ban cho ông một đứa con gái khác…
- Con chính là con gái của ta, Hoàng Băng Tuệ là con gái của ta.
Ông ôm chầm lấy cô, khóc nức nở, gương mặt điển trai nay bị nhòa bởi nước mắt, Băng Tuệ thấy vậy cũng rơi nước mắt theo, càng khiến cô quyết rằng hận thù này nhất định phải trả.
Thế là cô cùng Diệp Lăng cùng ăn mì, căn nhà trọ buồn bã bỗng nhưng lại rộn rã tiếng cười nói của hai người, đặc biệt là Diệp Lăng khi nghe Băng Tuệ nói sơ về gia thế của mình thì ông không khỏi rùng mình ngay cả cô là chủ của một bang hắc đạo, con gái của ông chính là thiên tài a.
Dùng xong bữa tối, cô tạm biệt Diệp Lăng rồi lên phòng, sống ở đây cô có chút khó chịu. “Trước kia biệt thự của cô đếm không sể không ngờ bây giờ lão thiên cho cô ở trong một ngôi nhà trọ củ kĩ, thật thảm hại quá nhỉ?” cô nghĩ thầm trong lòng.
Cảm thấy cơ thể quá mệt mỏi, cô ngã nhào trên chiếc giường nhỏ, đơn giản chỉ có một cái chăng và một cái gối, cô vắt tay lên trán bắt đầu suy nghỉ:
- Ấy thế biết vậy gáng đọc hết cuốn truyện rồi ( cô chỉ đọc tới chương 10 sau khi nữ phụ chết được tháng thì Diệp Lăng cũng tự tử ), bây giờ ko có nguồn kinh tế, hơi khó phát triển… mình không tin với Hoàng Băng Tuệ mình không thể gầy dựng lại cơ nghiệp như kia a. Năm xưa ta từng ngày lớn lên, từng ngày đút kết kinh nghiệm đưa Hoàng gia phát triển từ từ nhưng bây giờ ta 30 tuổi a, tệ lắm ba năm là ta có thể trở lại như củ. Dù gì bây giờ nguyên chủ cũng bị các nam chủ đuổi học khỏi King and Queen rồi. Vậy bây giờ ta cần tiền là chính nha…
Cô suy nghỉ hồi lâu quyết định tạm thời sẽ kiếm một việc gì đó làm thêm và rồi sẽ vay tiền ngân hàng để mở công ty, thu được một ít kinh tế thì cô sẽ đi du học a, cho dù cô đã từng lấy được 15 bằng đại học trong 6 năm nhưng h nguyên chủ vốn chưa có cái bằng nào hết, sau này mở thêm nguồn kinh doanh mà không có bằng đại học thì hơi khó nha. Rồi cô quyết định sẽ lấy 5 bằng đại học là được vì theo trong truyện các nam chủ và nữ chính đều có 3 bằng đại học khi mới 15 tuổi, nên cô muốn hơn họ một tí cho thỏa lòng.