Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Lợi mập có nhà không?”
Tiếng Phùng ca từ cửa vọng vào làm cả bọn trong nhà giật mình, mà ngạc nhiên nhất chính là Nguyễn Kim Lợi, gã không tài nào hiểu nổi tại sao Phùng ca lại đến đây giờ này nhưng có người đến tức là có hi vọng.
Đây hiển nhiên là kế sách của Nhật Vũ, hắn kêu Phùng ca đi phân tán sự chú ý của ba tên nước ngoài, còn bản thân thì đi đánh du kích.
Nhật Vũ hoàn toàn tự tin là có thể trực diện đánh cho ba thằng mũi lỏ này không còn đường về quê mẹ nhưng chúng lại có súng và con tin, đây mới chính là điểm mấu chốt.
“Mày ra xem đi.”
Jack đánh tiếng cho James.
“Không còn nhiều thời gian nữa, mau giao cái đó ra đây.”
Nguyễn Kim Lợi do dự mãi cuối cùng cũng đã quyết định, hắn tiến về phía cái tủ lấy ra một bức tượng Quan Âm màu trắng giao cho Jack.
Ngay tại thời khắc mấu chốt đó, một thân ảnh lóe lên phá tung cửa kính lao về phía tay John đang đứng gần đấy. Một quyền tung ra đấm cho gã lộn vài vòng trên không trung rồi mới rớt xuống được.
Nhật Vũ đã ra tay.
Jack cảm thấy tê dại cả da đầu, đồng bọn của hắn dù gì cũng là lính đánh thuê nhất hạng vậy mà một đòn cũng không chịu nổi.
Quá sức khó tin.
Cũng phải thôi, thân thể Nhật Vũ cũng đã qua cải tạo mà trở thành siêu nhân, lại thêm công phu Thiếu Lâm bổ trợ thì tuyệt nhiên là siêu cấp cao thủ.
Ăn một đấm của hắn mà vẫn còn đứng vững xem như cũng được tính là cao thủ rồi.
Nhưng ngay khi chưa kịp hoàn hồn thì Jack đã phải lãnh đòn rồi. Nhật Vũ vừa đáp chân xuống nền gạch men thì liền dùng sức bật mạnh về phía gã nước ngoài còn lại, dùng gối nện thẳng vào cằm.
Thế là đi luôn cả hàm răng.
Chỉ có thể dùng một chữ nhanh mà diễn tả.
Tiếp theo đó là một màn còn kinh hãi không kém làm cả gia đình thằng cha Nguyễn Kim Lợi phải ngẫm lại tính xác thực của phim ảnh về các siêu anh hùng.
Tên James sau khi ra đến ngoài mà chẳng thấy ai liền mặt nặng mày nhẹ mà đi vào trong, đập vào mắt của hắn là cảnh tượng hai tên đồng bọn nằm sải lai dưới nền đất lạnh và chẳng biết từ đâu chui ra một thằng ôn con đang nâng cả chiếc tay ga Nouvo lên mà lạnh lùng nhìn về phía mình.
Đcm! Là nâng nguyên chiếc xe lên đó.
James thiếu điều muốn rớt cả hai con mắt ra ngoài, chuyện sau đó thì ai cũng có thể tưởng tượng ra mà, nguyên con xe bay thẳng về phía hắn.
…
“Đêm nay nếu không có Phùng ca chắc cả nhà tôi đều phải chết mất.”
Cả đời Nguyễn Kim Lợi chưa từng bao giờ nói một lời cảm ơn thật lòng với bất kỳ ai, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên đó.
Phùng ca khách sáo vài câu cho có lệ: “Ông đừng cám ơn tôi, là thằng Vũ ra tay hết mà.”
“Cám ơn chú Vũ nhiều lắm.”
Nhật Vũ nghe vậy cũng chỉ cười nhưng trong lòng thì thầm chửi: “Cái thằng mập mắc dịch, mấy năm trước còn dám lùa chó cắn tao.”
“Ầy, anh Lợi sao lại khách khí như thế, làm em ngại quá đi thôi.”
“Mày gọi điện cho thằng Tám chưa, kêu người qua xử lý ba thằng mũi lỏ này coi.”
“Gọi rồi, nó qua ngay.”
“Mà mày ra tay nặng thật đó, một thằng thì gãy cổ, thằng thì vỡ hết cả hàm, đáng thương nhất là cái thằng bên ngoài, nguyên cái xe bay vào người làm nát lồng ngực luôn rồi.”
“Bọn nó có súng đó, tui mà không quyết đoán thì đợi tới lúc nó móc hàng ra thì đã muộn rồi.”
Tán phét với Phùng ca vài câu xong, Nhật Vũ lại nhìn về phía gia đình Nguyễn Kim Lợi: “Ông Lợi, chúng ta thẳng thắn với nhau đi. Ba thằng tây này đích thị là lính đánh thuê có tiếng đó. Còn nữa, ông kiếm đâu ra tượng ‘Bạch Ngọc Quan Âm’ vậy hả? Ông có biết cái đó là họa sát thân không?”
“Cậu biết cái này là ‘Bạch Ngọc Quan Âm’?”
“Hội Tam Hoàng vì nó mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, ông làm như có mình ông biết chắc.”
Phùng ca xen vào: “Tao cũng không biết.”
Nhật Vũ trừng mắt nhìn thằng đại ca của mình kiểu như: “Anh im mẹ cái mồm để tui nói có được không hả?”
Nguyễn Kim Lợi biết tình hình càng lúc càng không hay rồi, hắn thở dài nhìn về phía người thanh niên trước mặt, hắn cảm thấy có lẽ người này sẽ giúp được mình.