Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ai đó, chờ chút tới liền.”
Tuy ngoài miệng là khách sáo như vậy chứ thực ra trong bụng Nhật Vũ đang rủa thầm: “Tổ cha đứa nào sáng sớm đến tìm tao.”
Vì chúa! Gần 10h rồi bố trẻ.
Lê Linh tinh nghịch trêu chọc: “Hết hồn chưa?”
“Rầm!”
“Nhật Vũ chết bầm, mở cửa ra mau lên, tại sao vừa thấy bổn tiểu thư là đóng cửa.”
-o0o-
“Tìm tôi sao?”
Nhật Vũ dùng tiếng Anh hỏi ba người khách nước ngoài.
“Phải.”
Một người đàn ông trung niên da đen tóc trắng, vóc dáng to khỏe, đeo kính cận, gương mặt có phần hơi khắc khổ nhẹ nhàng đáp.
Nhật Vũ đã chú ý đến người này ngay từ đầu bởi vì khí tức của ông ta hết sức đặc thù, một người mà trên thân tràn đầy chiến ý, khí thế hừng hực tức có nghĩa là hắn đang sẵn sàng liều mạng.
Lại nói đến hai người bên cạnh, một người da trắng tóc vàng mắt xanh đúng tiêu chuẩn siêu cấp đẹp trai, ngay cả Lê Linh cũng phải lén liếc nhìn vài lần nhưng trên người của gã lại đầy mùi thuốc súng. Rõ ràng là một cao thủ chuyên xài vũ khí nóng.
Kỳ quái nhất chính là người châu á còn lại, Nhật Vũ không thể cảm nhận được bất cứ ba động khí tức nào từ gã cả, xem ra tên này là nguy hiểm nhất.
“Là vì bức tượng sao?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Đúng vậy. Nhưng trước hết xin tự giới thiệu, ta gọi là Robert Kingston, đây là hai người huynh đệ của ta, Drew Smith và Hattori Kida.”
“Bọn ta theo lời mời đàm phán của ngươi lúc trước. Mời Chu tiên sinh cho giá đi.”
“Quả nhiên là tổ chức lớn mạnh, vỏn vẹn có mấy ngày mà đã tra ra tên của ta rồi sao.”
“Chúng ta còn biết ngài đã từng ra vào khám hơn chục lần, nhưng đột nhiên sau đó mất tích một thời gian. Cách đây ba tháng thì lại xuất hiện ở Hongkong cùng với hai người lạ mặt.”
“Cặn kẽ như vậy sao? Bái phục rồi đó.”
Lê Linh và Thế Thành ngồi kế bên nghe mà ù ù cạc cạc, tiếng Anh của cả 2 tuy không tính là quá tệ, có thể nghe và nói bình thường nhưng hai cha nội này thì khủng quá rồi thì phải.
“Ê, sao tui nghe có vẻ như hai thằng cha này đang tâng bốc lẫn nhau vậy nhỉ.”
Lê Linh thắc mắc, nhưng nhìn vẻ mặt của Thế Thành còn mờ mịt hơn mình thì cũng chỉ đành lắc đầu cười khổ, nàng hạ quyết tâm về phải đi bổ túc Anh ngữ ngay thôi.
“Vậy đi, chúng ta cũng thẳng thắn với nhau, bức tượng đó ta lỡ tay làm hư rồi. Đền tiền được không?”
“Đền thì cũng được, giao mạng ra đây.”
Người đàn ông trung niên vẫn với cái ngữ khí nhẹ nhàng đó nhưng giọng nói đã pha đầy mùi thuốc súng.
“Hai đứa lui ra một chút.”
Lê Linh và Thế Thành không phải kẻ ngốc, cả hai đều đã nghe ra ý tứ của hai bên, xem ra không động dao kiếm là không xong rồi.
Lê Linh lo lắng: “Cẩn thận một tí, em không nghĩ là họ lại làm căng như vậy.”
“Đừng lo, luận bàn một chút cho vui thôi mà, ba vị này là cao thủ thứ thiệt đó, nếu em muốn học hỏi thì đừng chớp mắt đấy.”
Lời vừa dứt, Nhật Vũ liền đá tung cái bàn về phía người đàn ông đó, hai người bên cạnh cũng hiểu ý liền tránh sang một bên. Đây là trận đấu giữa hai cao thủ, ra tay trợ giúp cũng chính là sỉ nhục họ.
Cao thủ so chiêu, chính là sinh tử.