Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chết rồi sao?”
Cả đám đều ngẩn người ra, đặc biệt là hai huynh đệ của gã Robert, bọn chúng cũng không nghĩ là một cao thủ Tiềm Lực Khu lại chết dễ dàng như vậy. Trừ khi não bị tổn hại, tim bị vỡ tan hoặc toàn thân tan ra từng mảnh thì chẳng thể nào mà một siêu nhân lại chết được cả.
Bất chợt Robert lòm còm bò dậy từ đống gạch vụn, Nhật Vũ kinh ngạc vô cùng. Phải biết đòn vừa rồi hắn đã dùng hơn 8 phần sức, cho dù là một chiếc xe tank cũng phải bị chấn bay chứ đừng nói gì một người thường như vậy.
Robert thở khó khăn nói: “Không ổn, đã vỡ tâm tạng, phổi cũng bị thương, trận này ta thua.”
“Đến ta.”
Hattori Kida lên tiếng, Nhật Vũ cảm thấy đánh xa luân chiến với bọn này có vẻ là không ổn rồi, lại còn chưa kể đến chuyện nếu ba đứa nó liên hợp thì hắn chết chắc, đang trong lúc tính đến đường chạy thì hắn lại nhớ đến Lê Linh và gã mặt trắng Thế Thành.
Hắn thầm oán trong lòng: “Đúng là vướng tay vướng chân mà.”
“Được rồi, để họ đi trước đã.”
“Đi con mẹ nó, mày tưởng tao ngu hả.”
Đột nhiên gã Drew Smith nãy giờ luôn im lặng lại lên tiếng, trong giọng nói pha lẫn mùi thuốc súng rất nồng, đây hẳn là điển hình của loại người theo phong cách Trương Phi.
Gã giương khẩu súng đen lên chĩa về phía Lê Linh và Thế Thành làm cả hai giật bắn cả mình.
“Tao nói để họ đi đi, đây là chuyện giữa chúng ta.”
Gã Drew Smith cười lạnh lùng: “Mày nghĩ là đạn của tao nhanh hay mày nhanh hơn?”
Nhật Vũ không do dự đáp: “Dĩ nhiên là tao, nếu mày dám bóp cò thì tao dám cam đoan chỉ sau một giây là mày sẽ ngủ một giấc dài ngay lặp tức.”
“Chúng ta thử xem.”
Cơ hồ ngay lúc Drew vừa bóp cò thì Nhật Vũ đã lao về phía Lê Linh, dùng cả thân người che cho nàng, một chân đạp bay Thế Thành vào bụi cỏ.
Lê Linh đờ đẫn cả người, nàng có chết cũng không ngờ sự việc lại quá đà như thế này, ngây ngốc một lúc thì nàng mới nhớ ra Nhật Vũ đã dùng thân chắn đạn cho mình.
“Anh…”
Nhưng hắn nào có tâm tư nghe nàng kinh hô, ôm chặt tiểu mỹ nhân vào lòng, lao về phía bụi cỏ túm áo Thế Thành rồi phi thân qua bức tường lao đi thật nhanh.
“Đuổi theo.”
Drew nóng nảy la lên nhưng Kida liền phất tay: “Cứ để chúng nó chạy, ta tự có cách tìm ra.”