Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhật Vũ ôm hai người chạy một mạch về phía ngọn đồi đằng xa, đây là vùng ngoại thành nên nhiều nơi vẫn chưa bị đô thị hóa hoàn toàn, ngay cả đường cao tốc cũng chưa kéo dài đến tận đây cho nên rất dễ tránh đi tầm mắt của người khác soi mói.
Chọn đại một hốc hang nào đó kín đáo, Nhật Vũ liền bắt đầu nghỉ ngơi. Trận chiến vừa rồi thực sự đã tiêu hao hơn 7 phần thể lực của hắn, đúng là miễn cưỡng lắm mới có thể xách theo hai người mà chạy một quãng đường dài như vậy.
Lê Linh gần như phát hoảng, cô nàng nhìn gương mặt mệt mỏi và hơi thở hồng hộc của Nhật Vũ mà xót cả lòng. Hắn vì mình mà thành ra như vậy, hơn nữa người cũng là do mình dẫn đến.
Nàng khóc, đây là lần đầu tiên nàng khóc kể từ lúc trưởng thành cho đến nay. Một cô gái kiên cường và đầy nghị lực như nàng rốt cuộc cũng đã rơi lệ vì một người xa lạ, và đó lại là một người đàn ông.
“Anh… không sao chứ?”
“Tạm thời thì không sao. Giúp tôi một tay đi.”
Không để cho Linh trả lời, Nhật Vũ liền cởi áo sơ mi ra, trên lưng là hai lỗ đạn sâu hoắm. Thành thực mà nói thì cũng không sâu mấy, tại vì Nhật Vũ đã phong bế chỗ thịt bị trúng đạn nên máu cũng không chảy ra.
“Súng của hắn là hàng đã qua cải tạo, lực sát thương rất mạnh, nếu là người thường chỉ sợ là đã xuyên thẳng qua thân thể rồi.”
Trong lúc Nhật Vũ thầm tính toán thì Lê Linh cũng đã hoàn toàn nhu thuận theo hắn, lẳng lặng giúp hắn gắp hai viên đạn trên lưng ra. Cũng may là cắm không quá sâu nên tùy tiện dùng tay cũng có thể làm được.
“Anh không đau sao?”
Hắn thở dài đáp lại: “Có một chút.”
Nhưng trong mắt của Lê Linh thì đó dường như lại là một hành động oán trách. Nàng bỗng nhiên lại ôn nhu vô cùng, cúi gằm mặt xuống, từng giọt nước mắt tuông rơi: “Em xin lỗi, cũng là tại em cả.”
“Không liên quan đến em, nguyên nhân đều do anh mà ra.”
“Nhưng…”
“Chúng đến rồi.”
Từ xa dần xuất hiện ba thân ảnh, theo sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời mà nó trở nên méo mó, khung cảnh lúc này thật sự rất giống trong những bộ phim cao bồi của những năm 90.
“Anh đã sớm đoán ra bọn chúng sẽ tìm đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.”
“Giờ chúng ta phải làm sao?”
Phụ nữ dù có kiên cường đến mấy thì vẫn chỉ là những sinh vật mềm yếu muốn được che chở.
“Em dẫn theo cái tên phế vật này đi xa một chút, chiến trường này khá lớn cho nên anh không dám chắc là có thể bảo vệ được hai người hay không nữa.”
“Anh sẽ không sao chứ?”
“Nếu đánh không lại anh cũng chắc sẽ có thể chạy thoát. Hãy tự bảo trọng.”
Lê Linh gật đầu, giờ nàng đã có một lòng tin mù quáng đối với hắn, nàng tin chắc rằng dù trong bất kỳ hiểm cảnh nào thì người đàn ông này vẫn sẽ an toàn mà rời đi.
Đợi cho Lê Linh xách Thế Thành đi xa, Nhật Vũ mới bắt đầu nhìn về phía ba thân ảnh kia, chúng đang tiến đến ngày càng gần.
“Tới đây, tao liều mạng với tụi mày.”