Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sát!”
Tay tam đệ mà Quan Công đích danh kêu chính là Trương Phi lừng danh. Một kích này của gã hướng về phía Nhật Vũ uy thiên cái địa, trông vô cùng dọa người.
David nhanh tay liền chộp vai của Nhật Vũ và biến ra xa nên hắn thoát được 1 kiếp nạn này, đúng là may mắn.
Anh Long thấy tình hình có vẻ không ổn nên cũng quay về, nhất thời tạo nên cục diện hai đánh ba.
Trương Phi nói thẳng ra là chẳng khác gì so với lúc xưa, thân thể to lớn và mặt mày dữ tợn. Gã đứng cạnh chàng thanh niên mặt đỏ ‘Quan Nhị Gia’ kia thì còn cách cả mười vạn tám nghìn dặm về phương diện tiêu sái.
“Nói hay lắm, đánh đi rồi tính.”
Trương Phi nhìn anh Long cười hề hề, tay khẽ rung thanh xà mâu kích trông dọa người vô cùng.
Anh Long nhìn Nhật Vũ một phen rồi lại quay sang gật đầu với David. Chắc bọn họ đã sớm chuẩn bị kế hoạch B.
Mà anh Long cũng chẳng phải phường khách khí gì nên gã bước lên nhìn thẳng vào Trương Phi rồi lại quay sang Quan Công.
Gã cười cười: “Em đùa ấy mà, hai vị đại gia cứ thong thả thư giãn, ba đứa em có chút chuyện cần phải giải quyết nên đành cáo biệt sớm vậy nhé.”
Nhật Vũ xém té, hắn không ngờ tên khốn này lại nhát như vậy a, thật là mất mặt con nhà võ quá sức.
Anh Long như biết Nhật Vũ nghĩ gì, gã quay lại nhìn hắn nhăn nhó như kiểu: “Đồ ngu! Tụi nó có vũ khí.”
Bỗng nhiên Quan Công phất tay tạo ra một luồng gió chém về phía anh Long. Anh Long sợ hãi tránh sang một bên thì lại gặp Trương Phi đang lao tới vung kích.
Anh Long trong lòng cũng đã thầm chửi loạn cả lên.
Trương Phi cười to: “Ha ha, bọn tao đã cho ba đứa bây đi đâu mà tinh vi.”
“Ha ha, bọn này cũng đéo định chạy đâu.”
Nhật Vũ bỗng nhiên cũng bắt chước Trương Phi cười to ngạo nghễ, sau đó hắn móc trong túi ra một cái Phật Đăng (chân đèn) cổ màu đồng.
“Tưởng tao đến đây mà không có chuẩn bị sao? Coi đây!”
Nhật Vũ hô to thì bỗng nhiên Phật Đăng đó thắp lên một ngọn lửa nhỏ, biến hóa tức thì xảy ra, toàn thân của Nhật Vũ phình lên rồi lại xẹp xuống, gân xanh nổi lên phập phồng như có sức sống vô cùng.
“Đạt Ma Phật Đăng phụ thể, mượn võ công cái thế của lão Đạt Ma trong vòng 1 canh giờ, nhất định phải thành công.”
Nhật Vũ thầm tính toán trong lòng, hắn hiện giờ đã có võ công siêu quần của Đạt Ma Tổ Sư và sức mạnh hô phong hoán vũ thì cũng chẳng phải sợ anh em nhà Quan Trương nữa rồi.
“Tao đá chết mẹ mày.”
Nhật Vũ lao lên tung một cước Thái Sơn Áp Đỉnh chẻ về phía Trương Phi làm hắn chỉ còn cách đưa thân kích lên đỡ.
“Rắc!”
Cây xà mâu kích bị một cước của Nhật Vũ chẻ làm đôi, sắc mặt Trương Phi trông khó coi vô cùng nhưng hắn cũng chẳng hấp tấp mà lui về cạnh Quan Công.
Quan Công như đoán được thân phận của Phật Đăng mà Nhật Vũ đang cầm trên tay, hắn lùi lại thủ thể, bốn ngón tay duỗi thẳng chém ra đao mang sắc lạnh vô cùng.
“Mẹ nó, là Lăng Lệ Đao Khí, tay Quan Công này sớm đã tiến nhập vào cảnh giới Nhân Đao Hợp Nhất rồi.”
Anh Long và Nhật Vũ đều có chung một suy nghĩ. Anh Long là cao thủ đệ nhất còn Nhật Vũ sau khi dùng Phật Đăng cũng đã có đầy đủ kiến thức của một cao thủ nên chẳng có gì lạ khi cả hai đều nhận ra lai lịch của chiêu thức mà Quan Công sử dụng.
Nhật Vũ xoay người tránh né rồi quay về cạnh David, anh Long cũng chẳng dám tùy tiện hành động nên cục diện nhất thời lại trở thành thế ghìm nhau vô cùng căng thẳng.
Quan Công nói: “Muốn bắt bọn này quay về sao? Được! Hai tháng nữa bọn ta sẽ cùng đại ca sinh tử quyết đấu với ba đứa bây, nếu chúng ta thua thì sẽ tự động quay về.”
Nhật Vũ thầm nghi vấn trong lòng: “Tại sao lại phải chờ những hai tháng?”
Anh Long hưng phấn liền đáp ứng: “Được! Hai tháng thì hai tháng, ta không tin cho ta hai tháng chuẩn bị mà ta lại không đánh lại các ngươi.”
“Lưu Bị hiện không có ở đây, hắn đang ở đâu?”
Nhật Vũ sực nhớ ra rằng Lưu Bị hiện không có ở Hongkong, chính xác là hắn đang ở Trung Quốc. Chẳng lẽ ba tên này có chuyện gì cần giải quyết nên mới liều lĩnh hạ phàm đó sao?
Nhật Vũ lại hỏi tiếp: “Mục đích lần này của các ngươi là gì? Tại sao lại kháng lệnh thiên giới mà hạ phàm?”
Trương Phi thấy vậy trừng mắt lên nhưng Quan Công liền cướp lời: “Nếu thắng được thì bọn ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết.”
Thế là sau đó Quan Công và Trương Phi đi Trung Quốc tìm Lưu Bị, nhóm Nhật Vũ thì phải ở lại Hongkong chờ đến kỳ hẹn hai tháng sau quyết đấu.
Trong lòng của Nhật Vũ thầm than trời trách đất, kêu khổ đủ thứ nhưng rốt cuộc thì đâu cũng vào đấy.