Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
  3. Chương 145 : Chương 145
Trước /145 Sau

[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 145 : Chương 145

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

128

KHỞI ĐẦU MỚI

Vào lúc mặt trời đã lặn,trời đất đã chìm sâu vào trong bóng tối. Ở tại một nơi cách khá xa PHƠ RÔM ÁNH SÁNG về phía TRÂU VÀNG. Trên mặt đất bằng phẳng ở ngoài rìa một mảnh rừng lớn. Một khu lán bằng gỗ lợp lá rừng đã được nhanh chóng dựng lên bởi những chàng trai còn khỏe mạnh của TRÂU VÀNG.

Ngay sau đó mọi người trong đoàncủa TRÂU VÀNG này đã vào trong lán ăn tối rồi nghỉ ngơi. Hơn hết là những anh em hãy còn bị thương chưa khỏi hẳn giống như PA NU đều đã đi ngủ từ sớm. Một tốp vài ba người khác thì theo sắp sếp của CA ĐÔ mà đi xung quanh khu lán canh phòng trong đó gồm có chính chàng ta.

Đi một vòng cung rộng cách đủ xa khu lán cũng là cách xa tầm mắt MO LỬA của TRÂU VÀNG đã khiến CA ĐÔ thấy có thể thoải mái hơn nhiều. Suy nghĩ trong lòng của chàng ta cũng đã cởi mở hơn. Thay vì CA ĐÔ phải đè nén thật sâu phía sau màn chắn. Hoặc thậm trí chàng ta còn hoàn toàn không dám suy nghĩ một số chuyện.

Hết thảy đều là CA ĐÔ muốn nghĩ tới những việc sau này phải làm khi trở về TRÂU VÀNG. Những dịp mà chàng ta phải nắm bắt để vươn lên cũng như các thách thức có thể và không thể đoán biết. Mọi việc đối với CA ĐÔ vừa là hết lòng dốc sức mà cũng phải cẩn thận trong từng bước đi. Vậy nhưng mọi bước đi của chàng ta dù thế nào cũng là đều hướng vào hai chuyện lớn.

Một là nhanh chóng thu xếp để chấm dứt chuyện vợ chồng của MI NƯƠNG và PA NU. Sau đó CA ĐÔ này sẽ thay thế PA NU trở thành chồng của MI NƯƠNG cũng là con rể yêu quý của CHÚA TỂTỐI CAO ở TRÂU VÀNG. Đó là bước tạo đà cho đích nhắm sau cùng mà chàng ta hướng tới. Nhưng có điều là cho đến lúc này chàng ta vẫn một lòng muốn MI NƯƠNG tránh khỏi chuyện có thể hại đến nàng ấy. Cũng như chàng ta không muốn phải ra tay với PA NU. Nhưng CA ĐÔ lại không khỏi thấy lo lắng cho MI NƯƠNG sau chuyện ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA của ĐỀN THÁP TỐI CAO RẮN CHÍN ĐẦU này tới đưa chân đoàn của TRÂU VÀNG. Hơn hết là ĐẤNG THIÊNG NA NI này đã chú ý tới MI NƯƠNG một cách rất khó hiểu. Thật ra chàng ta bấy lâu nay đã có qua lại sâu sắc với ĐỀN THÁP TỐI CAO của RẮN CHÍN ĐẦU. Nhưng với ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA thì chàng ta cũng chẳng khá hơn những kẻ khác là mấy.

ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA này thật không thể nắm bắt được. Và những kẻ nhận được chú ý của ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA này thật khó mà biết được là tốt hay xấu đây. Nhưng CA ĐÔ vẫn còn mong có thể biết được ý tứ sâu xa đó khi mà gặp được MO già hầu cận của chàng ta. Khi mà sớm muộn hoặc rất có thể là MO LỬA CAY A của ĐỀN THÁP TỐI CAO ở RẮN CHÍN ĐẦU kia đã truyền đến cho bà ta những điều như thế.

Trong lúc ấy tại căn lán ở giữa cũng như nhỏ hơn so với hai căn còn lại được dùng làm nơi nghỉ chân của MỴ NƯA MI NƯƠNG cùng MO LỬA của TRÂU VÀNG và những kẻ hầu cận. Sau bữa tối ăn cùng chung mâm thì bây giờ đây họ đang sưả soạn để đi nằm trên cùng một chiếc phản rộng có giăng màn xung quanh. Trong khi hai BỀ TRÊN ngay từ lúc bắt đầu chuyến đi đã trở nên lặng lẽ không nói được mấy lời. CHIA PAO cùng MO trẻ theo hầu MO LỬA của TRÂU VÀNG đều tỏ ý với nhau là BỀ TRÊN của họ đang có những mối bận lòng. Bởi vậy tốt hơn hết là họ cố tránh làm phiền đến BỀ TRÊN mà bị trách cứ. Tuy thế riêng với hai cô gái trẻ này thì lại vẫn nhỏ to mấy chuyện phiếm cho vui vẻ.

_Ôi...cái lúc mà ĐẤNG THIÊNG NA NI của RẮN CHÍN ĐẦU ra đưa chân đoàn ấy. Tới lúc này mà nhớ lại quả thật tôi...vẫn còn thấy ngợp đây này. Bé con cũng thế chứ nhỉ ?

MO trẻ nói bâng quâng. CHIA PAO vừa nghe xong thì đã gật đầu lia địa mà cũng định thế thôi nhưng ngẫm nghĩ gì đó rồi cất giọng sợ sệt đáp lại.

_Đúng thế. Mà hơn hết là cái lúc BỀ TRÊN của RẮN CHÍN ĐẦU nhìn chăm chăm vào MỴ NƯA MI NƯƠNG của chúng ta ấy. Thật là lúc này nghĩ lại mới thấy...Eo ôi...Ý CHIA PAO thì chị cũng hiểu mà nhỉ ?

_Ý của bé con là...Ôi chao...

MO trẻ này vừa nghe CHIA PAO nói với nét mặt cùng ánh mắt càng lúc càng trở lên chăm chú cùng khó hiểu mà ngay sau đấy hiểu ra,vội nhớn nhác lên tiếng. Nhưng ngay sau đó hai cô gái lại thấy đã quá phận nên vội lấy tay bịt miệng rồi lén lén nhìn hai bề trên. Và họ thấy MI NƯƠNG đang nằm nhắm mắt ngay ngắn còn MO LỬA của TRÂU VÀNG đang ngồi xếp chân tu tập. Rồi thì hai cô gái trẻ đã định sẽ nằm xuống ngủ luôn không trò chuyện thêm gì nữa.

_Hai người không cần phải lo gì về chuyện đó. Chẳng phải ở trong chúng ta đây có MO LỬA với SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG đó sao. Bà ấy hẳn là không thể để cho ta bị lộ ra chuyện mất con.

MI NƯƠNG đột nhiên cất lên một giọng nói hờ hững giống hệt nét mặt nàng vào lúc này. Vừa nghe được tiếng MI NƯƠNG mà CHIA PAO cũng như MO trẻ sững người. Tình cảnh họ không ra nằm mà cũng chẳng ra ngồi,nét mặt cứ là thoảng thốt. Nhưng khi nghe và ngấm hết được ý của MI NƯƠNG thì hai cô gái trẻ này mới cùng nhau gật đầu. Rồi họ quay ra nhìn vào MO LỬA của bộ lạc với ánh mắt đầy sùng kính. Vậy mà lúc này MO LỬA của TRÂU VÀNG đã từ từ hé mắt, chậm rãi lên tiếng với giọng căng thẳng.

_ MỴ NƯA MI NƯƠNG quá lời rồi. Trong chuyện này quả thật MO LỬA này đã không làm tròn phần việc của mình.

_Ý bà là sao ?

MI NƯƠNG đang nằm đã phải mở lớn hai mắt nhìn vào MO LỬA của bộ lạc mà cất tiếng dò hỏi đầy lo âu. Trong khi CHIA PAO và MO trẻ đều im thít len lén nhìn hết từ MI NƯƠNG sang MO LỬA của TRÂU VÀNG. Thì MO LỬA của TRÂU VÀNG đã tiếp tục cất giọng toát lên nỗi niềm tự trách y hệt nét mặt đang cau lại của bà.

_Từ khi vào PHƠ RÔM ÁNH SÁNG thì MO LỬA này đã luôn gắng sức dùng PHÉP THIÊNG che đậy chuyện không may xảy ra với đứa trẻ của MỴ NƯA MI NƯƠNG và ĐẦU LÃNH BA ĐÔN. Nhưng khi biết rằng ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA của RẮN CHÍN ĐẦU kia sẽ đến thì ta cũng không khỏi choáng ngợp, trong một lúc đã lơ là chuyện dùng PHÉP THIÊNG kia. Đến khi bình tĩnh lại thì đã...quá muộn.

_Ý của bà...ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA của RẮN CHÍN ĐẦU kia đã biết ta mất con. Nếu vậy thì...Những lời mà BỀ TRÊN của RẮN CHÍN ĐẦU ấy dành cho ta thật ra là có ý gì đây ? Lẽ nào. Đây là nàng ta muốn tốt cho hai bên TRÂU VÀNG cùng RẮN CHÍN ĐẦU nên tỏ ra không biết chuyện ấy, còn chúc phúc con mẹ con ta...Hoặc là...Ngược lại, nàng ấy muốn ngầm quở trách ta mới nói vậy.

MI NƯƠNG vào lúc này đã phải ngổi hẳn lên,nhìn chằm chằm MO LỬA của bộ lạc với nét mặt choáng váng cùng khó hiểu mà ngắt ngứ căn vặn bà. Trong khi CHIA PAO và MO trẻ kia cùng nép sát vào nhau im bặt. Họ đầy lo sợ nghe hai BỀ TRÊN nói chuyện. Thì MO LỬA của TRÂU VÀNG đợi MI NƯƠNG dứt lời đã với nét mặt càng trở nên căng thẳng hơn mà cất lên một giọng kìm nét xúc động.

_Đúng là trưa nay, ĐẤNG THIÊNG NA NI của RẮN CHÍN ĐẦU kia với SỨC MẠNH THIÊNG LIÊNG vượt lên trên rất nhiều so với MO LỬA này. Quả thật nàng ta đã có dò xét đối với MỴ NƯA MI NƯƠNG đây. Và có thể nói, với sức mạnh của BỀ TRÊN bên RẮN CHÍN ĐẦU ấy thì...E là chúng ta khó lòng dấu nổi việc gì. Nếu chuyện có thể khác đi thì có lẽ chính là ở sự lạ lùng của MỴ NƯA MI NƯƠNG đây mới có thể khiến cho không thể thăm dò ra. Nhưng mà e rằng...Những lời của ĐẤNG THIÊNG NA NI của RẮN CHÍN ĐẦU kia với MỴ NƯA MI NƯƠNG là...thật.

_Bà nói cái gì vậy ?

MI NƯƠNG càng nghe những lời của MO LỬA của TRÂU VÀNG mà nét mặt càng hiện ra nét sững sờ,đợi khi bà vừa nói xong đã hốt hoảng lên tiếng.

_Xin phép cho MO LỬA này được tận tay xem xét để cho thật chắc chắn...

MO LỬA của TRÂU VÀNG cũng ngay tức thì đáp lời MI NƯƠNG trong khi bà nhắm mắt rồi một tay cầm chặt cổ tay MI NƯƠNG và tay còn lại đặt nên bụng nàng. Thế rồi bà mở mắt ra với ánh nhìn lấp lánh và giọng nói cực kì xúc động không gì che dấu được.

_Vậy là đúng rồi, MỴ NƯA đã lại có mang rồi.

_Không thể. Điều đó là không thể.

MI NƯƠNG vừa giụt tay khỏi tay MO LỬA của bộ lạc vừa gắt lên với bà bằng một giọng thê thảm. MO LỬA của TRÂU VÀNG vừa nhìn MI NƯƠNG vừa lắc đầu mà nói một giọng cực kì chắc chắn.

_Ta biết MỴ NƯA thấy khó tin. Nhưng chỉ cần thêm mấy kì trăng nữa thôi, mọi thứ sẽ hết sức rõ ràng. Càng không thể chối cãi về đứa bé một khi nó ra đời. Chỉ là MO LỬA này mong NGƯỜI cho ta biết. Cha của đứa bé có phải là...PA NU không ?

_Bà nói linh tinh cái gì chứ...sao, sao ta lại có con với PA NU được.

MI NƯƠNG hét lên với một giọng nói và nét mặt hiện rõ nét trối bỏ chuyện này. Vậy nhưng khi MO LỬA của TRÂU VÀNG vẫn nhìn nàng chằm chằm thì nàng vội quay mặt đi. Nàng cố che dấu vẻ đau đớn,hãi hùng khi nhớ đến điều không hề muốn nghĩ lại. Thậm trí CHIA PAO cũng hiện ra cái vẻ mặt sợ hãi. Nhìn vậy mà MO LỬA của TRÂU VÀNG đã phải cất lên một giọng vừa cố nén sự choáng váng vừa toát lên niền an ủi giống nét mặt của bà dành cho MI NƯƠNG vào lúc này.

_Được rồi. Vậy là MO LỬA này đã hiểu ra phần nào mọi chuyện đằng sau bức màn kín bưng trong ý nghĩ của MỴ NƯA và CHIA PAO đây rồi. Có phải là vào cái đêm ở lò gốm kia...Nhưng dù là chuyện gì thì cũng đã qua rồi. Chúng ta sẽ không nhắc lại nữa. Bây giờ đây MỴ NƯA chỉ cần lo chăm lo cho mình và cho đứa trẻ...

_Chăm lo cho đứa trẻ ấy...Bà có thể nói vậy sao ? Ta chỉ muốn bỏ nó đi. Cầu xin bà MO LỬA, xin hãy giúp ta bỏ đứa trẻ này...

MI NƯƠNG vừa nghe MO LỬA của bộ lạc nói mà vừa quay ra nhìn bà ấy với ánh mắt dữ dội cùng giọng nói lạnh lùng. Thấy vậy MO LỬA của TRÂU VÀNG choáng váng đến nỗi trong một thoáng sững người không tin vào những gì đã nghe được. Rồi bà cố gắng tỉnh táo lại mà khó khăn cất tiếng.

_Sao MỴ NƯA có thể nói ra những lời như thế ? Sao MỴ NƯA có thể có những ý nghĩ như vậ? MỴ NƯA là mẹ của đứa trẻ kia mà.

_Ta mới là người phải hỏi bà. Rằng bà đã biết ta làm sao mà có đứa bé ấy rồi ...Một đứa bé được tạo ra trong tình cảnh ấy. Ta căm giận còn không hết, sao có thể yêu thương chăm sóc nó chứ ? Nó có nên ra đời không đây ? Không. Hoàn toàn không.

MO LỬA của TRÂU VÀNG càng nghe những gì MI NƯƠNG nói mà ánh mắt và nét mặt của bà càng hiện lên vẻ sợ hãi. MO LỬA của TRÂU VÀNG cảm thấy MI NƯƠNG trước mặt bà không hề giống như mọi người vẫn nghĩ về nàng. Tuy thế MO LỬA của TRÂU VÀNG thấy càng phải cố gắng lấy lại bình tĩnh. Điều đó hiện rõ ở sự cứng rắn trong nét mặt cũng như lời nói của bà với nàng.

_MỴ NƯA MI NƯƠNG không thể có những suy nghĩ quá nặng nề như vậy. Dù chuyện xảy ra với MỴ NƯA là thế nào. Dù cha đứa bé có ra sao. Thì đứa bé cũng đâu có tội tình gì mà phải chết. Hơn nữa đứa bé này còn rất cần được sinh ra. Bởi vì...

_Bởi vì, bởi vì sao chứ...? Ý bà rằng nó dù thế nào thì nó cũng là giọt máu của TỘC LA....Chỉ bởi vì thế sao...?

MI NƯƠNG vẫn còn hết sức tức giận mà hỏi vặn lại MO LỬA của bộ lạc. Trong khi đó ý trong lòng MO LỬA của TRÂU VÀNG vốn không phải là vậy. Nhưng sau khi nghe hết lời của MI NƯƠNG thì bà đã gật đầu mà nói càng gay gắt hơn như muốn ép buộc bằng được nàng.

_Đúng vậy...đối với TỘC LA mà nói thì đứa bé này chẳng phải chính là sự bù đắp cho việc ra đi của BA ĐÔN và đứa con chưa ra đời của MỴ NƯA đấy. MỴ NƯA MI NƯƠNG không nghĩ vậy hay sao ? Trong khi chúng ta còn đang hoang mang về chuyện sớm muộn sẽ phải nói ra chuyện MỴ NƯA đã mất đi đứa con của BA ĐÔN. Thì đúng lúc có mầm sống này thành hình…Thôi thì hãy coi như đây chính là đứa con đã mất kia vậy. Như thế vừa tốt cho chúng ta vừa đỡ đau buồn cho ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU.

_Thay thế cho đứa con đã mất của BA ĐÔN ư ?

MI NƯƠNG cất giọng thoảng thốt y như nét mặt của nàng vào lúc này. Và nàng đã dời đi ánh nhìn của mình từ MO LỬA của bộ lạc ra khoảng không phía trước. Rồi MI NƯƠNG cứ ngồi đờ đẫn im lặng suốt đêm tới sáng. MO LỬA của TRÂU VÀNG cũng thấy không thể trong một chốc lát mà khiến MI NƯƠNG bằng lòng làm theo ý bà. Vậy nên MO LỬA của TRÂU VÀNG chỉ còn biết chờ đợi. CHIA PAO cùng MO trẻ kia càng không dám nói năng gì nữa. Bốn người cứ vậy lặng lẽ ở trong lán gỗ.

Năm ngày đã trôi qua từ ngày đoàn của MI NƯƠNG dời khỏi PHƠ RÔM ÁNH SÁNG. Họ cuối cùng đã vượt ra khỏi đất của RẮN CHÍN ĐẦU mà đặt chân lên đất TRÂU VÀNG dấu yêu. Người của TRÂU VÀNG đang dừng lại nghỉ trưa ở trên đỉnh một con dốc. Mà con dốc quay mặt phía nam thì thấy đất đai RẮN CHÍN ĐẦU trong khi ngoảnh lên phía bắc là thấy đất đai của TRÂU VÀNG trải rộng trước mắt. Ai nấy đều trèo khỏi lưng voi mà đi dạo loanh quanh cho người được thoải mái.

Anh em của TRÂU VÀNG đều thấy từ khi dời khỏi PHƠ RÔM ÁNH SÁNG càng đi về hướng TRÂU VÀNG. Thì MỴ NƯA MI NƯƠNG của họ càng trở lên hờ hững đến mức lạnh lùng. Anh em cũng chỉ nghĩ rằng. Đó là bởi nàng vẫn đang chìm đắm trong nỗi buồn phải thật sự chia xa em gái MỴ NƯA MI NA để nàng ấy lại RẮN CHÍN ĐẦU xa xôi lạ lẫm kia. PA NU và CA ĐÔ cũng đều có chung suy nghĩ đó và đều chỉ còn biết thầm mong rằng MI NƯƠNG sẽ sớm vượt qua chuyện này. Chỉ có vậy thì họ mà hơn hết là PA NU mới không phải nhận lấy ánh nhìn chán ghét triền miên của MI NƯƠNG. Cũng như họ thấy lại một MI NƯƠNG hiền dịu quen thuộc.

Nhưng với CA ĐÔ,từ sau khi nhận được lời nhắn của MO LỬA bên RẮN CHÍN ĐẦU qua MO hầu cận. Thì chàng ta đã hiểu ra một chuyện. Hơn nữa đây còn là chuyện lớn và gắn liền với chàng ta. Nhưng đó là chuyện của sau này. Bởi hai bên rõ ràng đều phải chờ đợi đứa trẻ đó thật sự ra đời. Mà những chuyện này được CA ĐÔ âm thầm suy nghĩ. Khi mà chàng ta nhìn về phía xa trên đỉnh dốc nơi MI NƯƠNG đang đứng cùng MO LỬA của TRÂU VÀNG. Rõ ràng họ đang có chuyện gì đó khá căng thẳng đủ để MO LỬA của TRÂU VÀNG khó lòng để mắt đến chàng ta ở phía dưới.

_Được rồi. Ý MO LỬA cũng không tồi. Nếu đứa bé này giúp ta vẫn có thể làm vợ, làm mẹ của TỘC LA, làm dâu con của ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU, vẫn mãi giữ mối dây giàng buộc với BA ĐÔN yêu dấu...Thì cứ để nó sống đi. Nhưng bà phải làm sao để sự thật trong chuyện này mãi mãi không bị phơi bày. Nếu không ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào. Đến lúc đó ta sẽ căm giận bà, căm giận ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU của bà và chính đứa bé này đấy. _ MI NƯƠNG cất giọng hết sức lạnh lẽo.

_Được rồi. Tôi hứa bằng chính sự sống của mình đấy. MỴ NƯA đã yên lòng chưa ? Ngay lúc này đây chuyện này cũng chỉ có bốn chúng ta biết được. Bên ngoài không thể nào biết do tôi đã bày TRẬN PHÉP che dấu. Còn chúng ta cũng đã được màn chắn lạ lùng của MỴ NƯA giúp giữ kín chuyện này. Kẻ khác có muốn tìm ra cũng không được.

MO LỬA của TRÂU VÀNG thở hắt ra khi MI NƯƠNG đồng ý với bà rồi thì cố gắng nói ngay với nàng bằng một giọng hết sức chắn chắn. CHIA PAO và MO trẻ ở bên cũng vội gật đầu tỏ ý sẽ hết sức giữ kín chuyện này. Sau đó bốn người này cứ vậy mà im lặng đi xuống dưới chân dốc.

Ý nghĩ sâu kín của MI NƯƠNG cũng chính là ý nghĩ mạnh mẽ hơn hết thảy của nàng. Đó là cho đến nước này thì nàng không thể làm theo lời hứa với các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG trong khắp cõi trời đất này khi còn ở PHƠ RÔM ÁNH SÁNG là sẽ tha thứ cho tội lỗi của PA NU khi cậu ta trở về nữa rồi. Đối với MI NƯƠNG thì từ nay về sau PA NU sẽ là kẻ mà nàng thù ghét đến suốt đời.

HOÀN THÀNH TẬP MỘT

Quảng cáo
Trước /145 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhìn Về Phía Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net