Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
  3. Chương 19 : Chương 19
Trước /145 Sau

[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 19 : Chương 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

11

Bí mật của Mi Nương

Còn ở Trâu Vàng khi đó cuối cùng Lễ Cầu Nguyện đã thật sự kết thúc. Toàn thể bộ lạc sau ba ngày đêm tập trung dồn hết sức lực cho việc này đã rất mệt mỏi. Hơn hết là các CHỦ TẾ của ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU, họ không thể rời khỏi buổi lễ do chính mình chủ trì một bước. Với những nghi thức phức tạp đòi hỏi sự tập trung cao độ đã lấy đi rât nhiều SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của họ. Hơn ai hết ba vị CHỦ TẾ cần được nghỉ ngơi và tĩnh tâm để hồi lại phần sức lực bị mất. Vì vậy họ ở lại KHU NHÀ LỚN dưới chân núi thêm một buổi nữa trước khi quay về ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU trên đỉnh núi.

Và trong lúc họ đang nghỉ trưa bên trong KHU Nhà Lớn thì thật bất ngờ Mi Nương với Mi Na và chị May May đi đến nói là xin được gặp. Mấy vị MO trẻ tuổi đứng hầu ngoài sân đang phân vân không biết làm sao. Một trong số họ bối rối nói.

_ MỴ NƯA Mi Nương ơi, chúng tôi thật là chẳng biết làm cách nào bây giờ. Ba CHỦ TẾ vừa mới đi nằm được có một lúc thôi…Chúng tôi không dám kinh động đến họ lúc này đâu. Như thế chẳng hay cho lắm, MỴ NƯA cũng hiểu mà.

_MI NƯƠNG cũng biết vậy. Như thế là làm phiền đến mọi người…Nhưng ta,quả thật ta có việc rất cần được gặp ba vị ấy. Xin các chị giúp cho ta lần này. _ Mi Nương vẫn khẩn khoảng thêm.

_Cái này thì. Chúng tôi…chúng tôi…thôi được rồi. Để tôi thử xem đã. Nhưng xin chỉ là thử thôi nhé, thưa MỴ NƯA.

Một vị MO trông có lẽ già hơn hết đành chép miệng nói vậy khi nhìn thấy ánh mắt da diết của nàng. Và chị ta lật đật bước lên cầu thang đi vào trong. Một lúc rồi mà vẫn chưa thấy chị ấy quay ra ba người sốt ruột quá. Hai chị em Mi Nương,Mi Na đứng một góc nắm tay nhau thật chặt còn May May cứ đi đi lại lại ngoài sân. Rồi chị ấy đi lại chỗ Mi Nương thốt lên:

_MỴ NƯA của tôi ơi, tôi đã bảo rồi mà. Bây giờ họ rất nhọc rồi còn sức đâu gặp mình nữa. Sao MỴ NƯA không đợi hẳn đến khi họ về lại ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU rồi mình đến xin gặp có hơn không chứ lại ?

_Em…chỉ là em không thể đợi thêm một chút nào nữa mà thôi._Mi Nương vôi vã đáp lại với một giọng cồn cào và quyết liệt.

_Em không biết chuyện của chị Mi Nương là gì … nhưng mà chắc là nó quan trọng lắm chị May May ạ. Hai chị em mình nên ủng hộ chị ấy đi mà chị._ Mi Na rộn rã.

_Cám ơn em nhiều lắm, Mi Na à._ Mi Nương khẽ nói trong khi mắt nàng vẫn dõi lên trên cừa Nhà Lớn.

_Hai người đã nói thế thì tôi chịu rồi. Tùy hai cô đấy,cứ đợi vây.

Ba người đang nói chuyện thì từ phía cửa vị MO mà họ ng ngóng nãy giờ bước ra. Chị ta không chỉ có một mình đi ngay sau là CHỦ TẾ BÊN TRÁI,vị MO Nước. Bà ấy đứng trên nhà sàn nhìn xuống bên dưới nhìn Mi Nương trong một thoáng. Rồi bà vẫy tay gọi ba chị em đi lên. Họ thấy thế nhìn nhau mừng rỡ quá,ai cũng gấp gáp bước đến.

Khi ba chị em vào được trong gian giữa của ngôi nhà sàn chính của KHU Nhà Lớn. Hai CHỦ TẾ còn lại cũng ngồi trên sập gỗ dường như đang đợi họ. Mấy người nhìn cảnh đó rồi nhìn nhau đầy bối rối,trong lòng họ chỉ nghĩ được gặp một vị thôi là mừng rồi đằng này có đủ bộ ba. Thấy vậy bà MO Nước đang đứng cạnh họ hối hả.

_Ba chị em đừng đứng mãi như thế, mỏi chân lắm đấy. Đây mọi người cứ ngồi xuống đây đi đã. Rồi có gì thì từ từ nói cho bọn ta nghe.

Bà ấy chỉ vào một trong hai chiếc ghế dài đến gần sáu sải tay kê hai bên gian nhà . Mấy người đành ngượng ngịu ngồi xuống đó. May May tóm lấy tay áo của Mi Nương giật giật hối hả bảo nàng.

_ Đó bà ấy đã nói thế thì MỴ NƯA nói mau đi kẻo làm họ sốt ruột bây giờ.

_ Em…em…

Mi Nương lắp bắp đáp lại .Tự dưng nàng thấy hồi hộp đến ngộp thở chẳng nói năng trôi chảy được. Hai chị em May May và Mi Na nhìn nàng mà sửng sốt. Trên trán Mi Nương lấm tấm mồ hôi và người nàng đang run lên. Hai người họ vội vã mùa lúa tay, sờ trán nàng hỏi han rối rít lên.

_Chị ơi ,chị làm sao thế? Chị đừng làm em sợ mà._ Mi Na hoảng hốt nói.

_MỴ NƯA của tôi, MỴ NƯA thấy không khỏe ở đâu à ? Thôi thế hôm nay không nói nữa mai khỏe hãy nói được không. Bây gIỜ chúng tôi đưa MỴ NƯA về nhà nhé.

May May vừa nói vừa cố xốc nách Mi Nương dìu nàng đứng dậy. Nhưng chị ta thấy cứ khó làm sao bởi khi đó chính Mi Nương cố tình ghì lại không chịu theo lên. May May đâm loay hoay chẳng biết làm cách nào thì CHỦ TẾ BÊN PHẢI,bà MO Lửa đã đến sát đấy nhẹ nhàng khuyên chị ta.

_Thôi chị đừng cố nữa, chúng ta đều thấy là MỴ NƯA Mi Nương đã hơn hết quyết muốn ở lại rồi…MỴ NƯA nghe chúng ta nói chứ, bình tĩnh lại đi nào. Có gì đáng sợ hay căng thẳng đến mức trước mặt chúng ta đây NGƯỜI còn không dám nói ư ? Đây khói của kì nam chắc sẽ giúp NGƯỜI thấy dễ chịu hơn.

Vừa nói bà ấy vừa đón lấy cốc gốm đựng thứ kì nam đang cháy âm ỉ từ tay của bà MO Nước rồi đưa qua lại trước mặt Mi Nương để làn khói từ đó bay lên trùm lấy khuôn mặt nàng. Đúng là hương thơm kì ảo của nó đã khiến Mi Nương thấy dễ chịu hơn nhiều. Người nàng không còn run nữa và nàng hít một hơi mạnh nín lại và từ từ thở ra rồi nhìn những người đang xúm lại quanh mình. Ánh mắt nàng dừng lại nhìn thẳng vào CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU là MO Đất và nói bằng hết sức lực trong người.

_Thưa các CHỦ TẾ, quả thật MI NƯƠNG đến đây vì chuyện của BA ĐÔN. Có lẽ mọi người sẽ không tin ta, nhưng chàng chưa chết. Chàng vẫn còn sống trên cõi đời này. Ta biết vậy, ta chắc chắn như thế.

_Mi Nương.Con nhắc lại xem. Con nói là BA ĐÔN, con trai ta còn sống à ?_ LA HẦU thét lớn .

Âm thanh khủng khiếp từ giọng nói của ông làm mọi người cũng đang sửng sốt vì những lời Mi nương vừa thốt ra phải choáng váng thêm lần nữa. Họ ngỡ ngàng quay lại đằng sau thì thấy không chỉ ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU mà CHÚA TỂ TỐI CAO cũng như Cơ Tiêu đang đứng ở ngưỡng cửa. Vẻ mặt ai cũng lộ vẻ bang hoàng ghê gớm.

Và rồi anh chàng Cơ Tiêu phóng lên trước vụt đến chỗ chị mình. Mẫy vị cao tuổi khẩn trương theo sau. Họ và ba vị CHỦ TẾ chỉ kịp gật đầu chào nhau qua loa rồi ai nấy đều chú tâm vào Mi Nương ngay. Từng người thay nhau hỏi lại nàng.

_Em không nghe chị nói lầm đấy chứ ? Tại sao chị lại nói chắc như đinh đóng cột thế hả chị ?_ Cơ Tiêu hấp tấp hỏi.

_Con đang ở nhà chạy ra đây để nói…để nói là BA ĐÔN nó còn sống ư ? Ôi con tôi, ta đã dặn dì con phải trông nom cẩn thẩn. Bà ấy thật là không làm nổi việc gì mà. Nó,nó chắc nó vẫn chưa ra khỏi cơn mê nên mới thế.ng mấy vị bỏ qua cho lần này…Cơ Tiêu, Mi Na còn đứng đấy sao. Mau đưa nó về đi.

CHÚA TỂ TỐI CAO vừa bối rối nhìn con gái vừa bảo hai đứa trẻ đứng trước mặt ông. Nhưng Mi Na lẫn Cơ Tiêu đều ngơ ngác tay chân lúng túng. Trong lúc đó Mi Nương đứng phắt dậy nói đầy cương quyết.

_Không. Con không mê sảng. Con không hề mê sảng chút nào. Xin mọi người hãy nghe con…Đây cũng không phải con đau khổ quá mà nghĩ ngởi tinh linh rồi làm phiền đến mọi người. Con biết rằng ở đây có Người là bố đẻ của chàng và ngay đến Cơ Tiêu là đứa em ruột của con nữa. Hai người đã tận mắt chứng kiến BA ĐÔN bị…Cái cảnh chàng bị con KỜ RĂN KHỔNG LỒ đó cuốn đi. THật là hai người và rất nhiều anh em khác nữa đã nhìn thấy. Nhưng rồi mọi người cũng đâu có tìm thấy xác chàng. Đúng không thưa Người. Vậy thì…nếu vậy cơ hội chàng còn sống chẳng phải là rất lớn ư ?..Huống hồ…

_Mi Nương, con à. Ta hiểu con. Ta hiểu cái chết của nó là cú sốc quá lớn đối với con. Đương nhiên là con khó lòng chấp nhận đấy là sự thật được. Đến ta, chính bản thân ta cũng thế ...Tuy nhiên chúng ta đã cất công tìm kiếm suốt dọc con song đó ra tận đến cửa biển rồi con ạ. Nhưng không thấy chút tăm hơi gì của nó. Lúc ấy nó còn bị trúng độc nữa. Máu chảy ra từ vết thương của cây tiêu ấy là màu đen con ạ. Nếu chúng ta không thấy nó ngay lúc đấythì vết thương ấy cũng đủ giết nó rồi. Nên… chúng ta vốn đã chẳng mong tìm được nó còn sống sau ba ngày mất tích. Bởi thế ta mới đành cho anh em trở về. Đấy ta chỉ biết nói với con như vậy. Mong con, dù khó khăn chừng nào cũng cố lên gắng dằn lòng mà vượt qua mất mát này.

Tiếng của LA HẦU trầm buồn cất lên ngắt lời Mi Nương. Sau một chốc kinh ngạc vì câu nói lúc nãy của Mi Nương thì ông đã bĩnh tĩnh trở lại. Vốn là một người luôn sáng suốt trong mọi hoàn cảnh ông không cho phép mình bị lung lay bởi những điều vô lí. Nên ông cố giải thích cặn kẽ cho nàng hiểu cái điều mà ông và toàn bộ lạc đã chấp nhận là sự thật không thể chối cãi. Nhưng khi ông vừa nói xong,mọi người xung quanh còn nhìn ông đầy thông cảm thì Cơ Tiêu đã bộp chộp thêm vào.

_Nhưng khoan đã mọi người ơi. Lúc nãy rõ ràng chị ấy đang định nói cái gì nữa. Chị đang nói gì nhỉ…đúng rồi…là huống hồ. Huống hồ cái gì đó…đúng không hả chị ?

Lúc đó Mi Nương không đợi em trai nói hết thì nàng đang đứng bỗng quỳ hẳn xuống sàn nhà mà nói.

_Thưa hai người cha già mà con hằng yêu kính. Thưa ba vị CHỦ TẾ nữa. Xin mọi người hãy nghe con nói cho hết đã…Nếu như người khác chắc con đành phải đau đớn mà tin rằng người thương trong lòng mình đã chết rồi. Nhưng con lại không thể làm thế được…Bởi vì hàng ngày trong giấc ngủ con vẫn gặp và còn nói chuyện với chàng. Nó thoạt nhìn tưởng như những giấc mơ hư ảo mà ai cũng có. Nhưng…những cảnh vật trong đấy rõ mồn một thậm trí con có thể cảm nhận được mùi vị của nó. Điều ấy trước giờ con chưa từng trải qua. Và những gì chàng nói với con nữa…Nó không thể là do con tự tưởng tượng ra nổi. Mà con biết là có nói thế nào mọi người vẫn sẽ còn hoài nghi. Nên bữa nay con đến đây nhờ ba CHỦ TẾ giúp con chứng thực lời mình. Xin các bà…Mong các bà dùng SỨC MẠNH THIÊNG LIÊNG của mình để tìm hiểu cho rõ những hình ảnh ấy. MY NƯƠNG cầu xin các bà.

_Ra vậy. Quả thật sự chúng ta đang chờ MỴ NƯA nói ra điều này đã khá lâu rồi. Nhưng ta có điều này muốn hỏi lại MỴ NƯA trước…Tại sao MỴ NƯA lại chờ cho đến lúc này mới nói với chúng ta,có phải vì lễ Cầu Nguyện không ? Có phải MỴ NƯA đã gặp những hình ảnh ấy ngay từ khi còn mê man đúng không ? _ MO Đất chầm chậm lên tiếng.

_Vâng thưa bà. Phải im lặng trong sáu ngày dòng đối với MY NƯƠNG rất khổ sở. Ta không thể đợi thêm một ngày nào nữa,nên mới…Xin các bà...xin mọi người hãy cho hai chúng ta một cơ hội ? _ Mi Nương ngưởng mặt lên với đôi mắt giờ đã ngấn lệ vừa trả lời vừa tiếp tục cầu xin.

_Được, được rồi. Ta đồng ý, chúng ta đồng ý. MỴ NƯA xin hãy nghe lời ta đứng giậy đi nào. _ MO Đất,vị CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU vội đáp lại và ân cần đỡ lấy Mi Nương.

_Vâng, Người nói thế ta xin nghe. _ Mi Nương sung sướng nói đôi mắt nàng thoáng chốc trở lên rạng rỡ vô ngần.

Xung quanh nãy giờ mải mê theo dõi hay bên trò chuyện với nhau. Đôi mắt ai nấy đều trừng trừng mở to. Họ thật không thể tin nổi vào những gì mình đang nghe. Hơn hết là ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU và CHÚA TỂ TỐI CAO,hai ông hết nhìn Mi Nương lại sang MO Đất với vẻ nghi hoặc ghê gớm. Rồi CHÚA TỂ TỐI CAO lên tiếng.

_Bà nghĩ thế sao ? Là những gì con gái tôi vừa nói có thể là sự thật cơ ấy. Và…và các bà có thể xem xem nó đúng không chứ nào ? Vậy thì…tôi cũng xin các bà đừng chần chừ gì nữa. Cần như thế nào thì các bà cứ làm ngay cho để chúng tôi được rõ. Tôi nói thế có phải không hả ông La Hầu.

_Đương…đương nhiên là vậy._ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU trong lòng đang rối bời chỉ nói được có thế.

Vậy là CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU gật đầu và quay ra nhìn Mi Nương ý hỏi xem nàng đã sẵn sàng rồi chưa. Mi Nương cũng gật đầu đáp lại bà đầy cương quyết. Lập tức bà ấy lên tiếng .

_Vậy ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU bọn tôi sẽ làm đúng theo ý của hai NGÀI đây. Xin MỴ NƯA đến ngồi hẳn lên sập kia. MO LỬA đây chính là vị nắm giữ PHÉP THIÊNG ĐỌC SUY NGHĨ VÀ TRÍ NHỚ thuộc vào hàng vượt trội không chỉ ở riêng TRÂU VÀNG mà còn tính trên khắp cõi đất trời này. Ta cho rằng bà ấy sẽ làm rõ được việc này cho MỴ NƯA.

Ngay tức thì MI NƯƠNG tới ngồi xếp bằng trên sập và chờ đợi. Lúc này thì CHỦ TẾ BÊN PHẢI cũng bước lên ngồi sau nàng. Bà đặt hai bàn tay ngang trán Mi Nương cách thái dương nàng một khoảng. Rồi bà ấy nhẹ nhàng nhắm mắt vẻ mặt rất thanh thản bắt đầu nhập định. Trong một thoáng mà SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của MO LỬA đã giúp đưa suy nghĩ của bà ấy kết nối và dần dần đi sâu vào trong suy nghĩ của Mi Nương.

Khoảnh khắc đó khiến Mi Nương giật nảy mình phản ứng lại. Đôi mắt mắt nàng mở to trừng trừng mi mắt khẽ giật giật. Lúc ấy mọi người ở quanh cũng cảm thấy một luồng khí bao quanh căn phòng tỏa ra từ họ.

Nhưng chỉ được một lúc MO LỬA tỏ ra khác thường. Bà ấy vã mồ hôi và mặt nhăn lại đầy đau đớn. MO LỬA dường như không để thế lâu hơn được nữa mới vội vã mở choàng mắt,hai tay ôm lấy ngực thở hổn hển. Xung quanh thấy vậy rất lo lắng cho bà.Mi Nương hoảng hốt quay lại ôm lấy bà.

_CHỦ TẾ BÊN PHẢI có sao không vậy ? MI NƯƠNG thật xin lỗi đã khiến Người phải hao tổn sức lực trầm trọng đến vậy. Thế này thì ta không làm nữa.

_Con dâu tôi nói đúng đấy. Bà đã vì lễ Cầu Nguyện mà mệt rồi. Lần này thật là quá sức với bà. _ LA HẦU nói.

_Không. Tôi không việc gì. Mọi người đừng có lo lắng đến thế. Việc này vẫn cần tiếp tục…Nhưng lần này mình tôi không xong rồi. E rằng chỉ còn một cách...MO ĐẤT và MO NƯỚC xin hãy giúp đỡ cho tôi.

MO LỬA cố gắng nói át lời mọi người đi và đưa mắt về phía hai bà CHỦ TẾ còn lại đầy giục giã. MO ĐẤT vừa nghe xong liền gật đầu tỏ rõ ý đồng tình sau đó lập tức ngồi lên sập. MO NƯỚC trông vậy cũng vội vã làm theo. Mỗi người một phía trái phải của MO LỬA tạo thành khối tam giác bên ngoài Mi Nương. Rồi hai MO này hối hả đem SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của mỗi người ra hợp cùng với SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của MO LỬA. Đến lần này thì SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của họ tạo thành một thể kết nối mạnh hơn hẳn lúc thường. Và nguồn SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG mà ba người tạo ra tản rộng ra xa vượt khỏi gian phòng. Đến nỗi những kẻ đang vô tình đứng ngoài quảng trường cũng mơ hồ cảm nhận đươc nó.

Còn Mi Nương bị sức mạnh của ba vị CHỦ TẾ tác động mạnh đến nỗi nàng bây giờ trông như hóa đá,toàn thân cứng đờ,khuôn mặt và đôi mắt không hồn. Xung quanh nín thở theo dõi đến lúc đấy mới yên tâm vì biết là ba vị CHỦ TẾ đã xâm nhập vào được đáy sâu bên trong cõi lòng của Mi Nương.

Qủa đúng như thế. Ba người này đã hoàn toàn kết nối suy nghĩ với nhau bằng SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG. Và suy nghĩa của họ đã bắt đầu kết nối với suy nghĩ của MY NƯƠNG. Để rồi với sự dẫn dắt của MO LỬA mà hợp thể ý thức của ba bọn họ đã dần dần đi sâu vào trong ý thức của cô gái này. HỢP THỂ SỨC MẠNH Ý THỨC này vùn vụt lướt qua các miền trí nhớ của Mi Nương.

Các đám ánh sáng mờ ảo lần lượt hiện ra và tan biến rất nhanh. Chúng khiến HỢP THỂ SỨC MẠNH Ý THỨC của ba vị ấy nhiều phen lao đao. Họ cố gắng để níu giữ một cái trong bể bào ảnh ẩn hiện loang loáng ấy mà đến lúc này đây vẫn chưa được. Bất giác một suy nghĩ của MO Nước lóe lên.

_Thật khó khăn quá thôi. Có phải khi nãy cũng diễn ra cái cảnh này không vậy, thưa MO LỬA ? Thảo nào mà bà không làm được. MỴ NƯA Mi Nương đúng là càng lúc càng không hiểu nổi.

_Đúng vậy đấy thưa hai MO. _ MO LỬA đành đáp lại bằng ý niệm.

_MO Nước này. Bây gIỜ là lúc chúng ta phải tập trung tối đa sức lực của mình, không để mấy tạp niệm xen vào mới phải. MO LỬA không còn cách nào mới cần đến hai ta hợp sức thì cũng hiểu rằng lần này khó khăn đến chừng nào. Nếu không cố gắng để tạo ra và duy trì HỢP THỂ SỨC MẠNH Ý THỨC bằng quyết tâm cao độ thì một lần nữa chúng ta sẽ bị đẩy trả ra ngoài đấy.

Ý niệm của MO ĐẤT đượcMO LỬA cảm kích. Trong khi ấy bà MO Nước thấy vậy cũng hiểu được việc này. Nên sau thoáng trao đổi qua lại bằng ý niệm chớp nhoáng. Ba vị họ một lần nữa dồn hết HỢP THỂ SỨC MẠNH Ý THỨC của họ xuyên thấu một miền trí nhớ mạnh hơn hết đang hiện ra trong cõi lòng Mi Nương.

Cuối cùng họ đã thành công. Đây là hình ảnh trên ngọn đồi lộng gió khi đoàn anh em trở về bữa trước. Từ đây có đường di chuyển sang các mảng kí ức khác. Họ gắng lướt nhanh hết mức và nhìn cho kĩ càng hơn hết có thể để tìm ra được chỗ cần dừng lại.

Đây rồi,chắc hẳn là những cảnh tượng này đây. Nhưng nó không được rõ ràng như lời Mi Nương đã nói. Dù sao cũng thấy được hình ảnh lờ mờ của BA ĐÔN và nàng ấy. Lúc thì họ đang ngồi bên nhau tựa vai vào nhau,khi lại tay trong tay mà đi. Rôi thêm nhiều cảnh khác nữa hiện lên không biết đâu là trước đâu là sau.

Hai người ấy nói với nhau khá nhiều với ánh mắt nhìn nhau đầy níu kéo khi phải chia tay hay những nụ cười rạng rỡ của chàng trai và nụ cười e ấp của cô gái. Ba CHỦ TẾ cố lắng lòng mình ng nghe được điều gì trong câu chuyện của họ. Nhưng đều chỉ là nhưng tiếng dè dè không rõ ràng. Rõ nét hơn hết là khung cảnh mặt biển và bãi cát trải dài luôn là nơi họ gặp được nhau.

Mãi rồi dường như HỢP THỂ SỨC MẠNH Ý THỨC của họ tồn tại đã quá lâu đã đến bắt đầu yếu đi. Và rồi ngay khi thứ này tan rã thì cũng là lúc ý thức của ba MO này cùng thoát ra khỏi thế giới ý thức của MY NƯƠNG. Thân thể họ rung lên và mắt bật mở. Đúng như là họ choàng tỉnh từ một cơn mơ dài. Lần này trông ba vị MO không quá mệt nhọc như MO LỬA khi nãy.

Nhưng Mi Nương thì trái lại nàng rũ xuống hư tàu lá chuối bị chặt khỏi cây. Mi Na vội vàng ngồi xuống bên cạnh làm chỗ dựa cho nàng. Mãi một lúc sau Mi Nương mơi thật sự hồi lại. Trước đấy hai vị CHÚA TỂ TỐI CAOvà ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU tranh thủ hỏi rõ tình hình của lần dùng đến PHÉP THIÊNG ĐỌC TRÍ NHỚ của ba CHỦ TẾ ngay khi có thể.

_Các bà liệu xem là lúc này đã trả lời cho hai chúng tôi được chưa đó ?_CHÚA TỂ TỐI CAOhỏi.

_Rồi. Chúng tôi cũng không muốn để hai ông chờ lâu nữa làm gì._ MO NƯỚC đáp lại.

_Vậy sự thể ra làm sao ? Các bà đã thấy chúng chứ,những hình ảnh đó ? _LA HẦU cũng hỏi.

_Có ,quả thật là có. MỴ NƯA Mi Nương dường như là đã gặp những hình ảnh này… Và Nó không phải là cảnh tượng trong cuộc sống trước khi xảy ra chiến tranh củaMỴ NƯA. Chắc chắn là trong suốt quãng đời ấy thì MỴ NƯA chưa từng trải qua những khoảnh khắc như vậy. Đây là điều may mắn đầu tiên._ CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU trả lời.

_Và tôi trông dáng hình của BA ĐÔN y hệt như hồi tôi và cậu ta gặp nhau ngoài chiến trường. Đây là thứ rất kì lạ ._ MO Lửa nói tiếp.

_Nhưng chúng tôi phải nhận là đến lúc này chúng tôi vẫn không thể quả quyết đấy là thực hay ảo. Vì có thể đấy là sự tưởng tượng ngẫu nhiên có những chi tiết giống với đời thực thì sao. _ MO NƯỚC thêm lời.

_Điều làm chúng tôi băn khoăn hơn hết là theo lẽ thường khi dùng PHÉP THIÊNG ĐỌC TRÍ NHỚ thì của một ai đó. Thì chúng tôi hẳn phải thấy được cảnh vật lẫn âm thanh cũng như kẻ ấy mới phải. ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU bọn tôi quả thật rất tiếc. Có thể đấy là ảo mà cũng có thể thực…Chúng tôi nghĩ rằng đây là điều hiếm có mà Mi Nương đã được các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG ban cho. Nếu là với ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU chúng tôi thì sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Cuối cùng MO Đất đưa ra kết luận đó. Những câu trả lời đã khiến ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU trầm ngâm suy nghĩ khá lâu. Thấy vậy CHÚA TỂ TỐI CAO cất lời với ông ấy.

_Đấy các MO đây cũng đã nói vậy thì ông xem thế nào đi…Tôi cũng cho những lời ấy đúng lắm. Cơ hội này có phải khi nào cũng đến đâu. Vừa là vì các con chúng ta, cũng là vì chúng ta.

_Tôi cũng hiểu ý mấy ông bà rồi. Tôi biết mình cần làm gì lúc này. Tôi sẽ thu xếp đi ngay. Mọi viêc ở đây xin để lại cho các ông bà vậy. _ LA HẦU lặng lẽ nói.

_Ông cứ yên lòng mà đi. Có gì tôi sẽ gọi thêm người đi cùng giúp sức cho ông. _ CHÚA TỂ TỐI CAO phấn trấn đáp lại.

_Không. Không cần làm vậy. Tôi với mấy người thân cận nữa là đủ rồi…Anh em họ vừa mới được chở về nhà giờ chẳng phải chiến tranh gì. Chẳng lẽ lại gọi họ đi làm cái việc riêng tư của mình sao.Như thế không được._ LA HẦU lớn tiếng phản đối ngay.

_Thôi thì đành thế vậy. Nhưng nếu anh em họ cũng muốn giúp ông thì sao đây ?

CHÚA TỂ TỐI CAOnói thế nhưng bạn của ông cũng không đổi ý. Ông ấy còn chào mọi người ngay lúc ấy để ra về sửa soạn bị cho buổi lên đường ngay chiều hôm. Mọi người ở lại chỉ còn biết nhìn nhau lắc đầu thương cho cảnh thân già không được nghỉ ngơi mà phải lăn lộn tìm con như ông ấy. La Hầu lúc này mới thể hiện hết con người ông vừa là một ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU trung kiên vừa là một người cha như bao người cha khác.

Mi nương khi tỉnh hẳn nghe tin cha của BA ĐÔN bởi những cố gắng minh chứng cho việc chàng còn sống của nàng đã cất công đi tìm con ngay. Quả thật nàng rất mừng vui. Nước mắt chứa chan mà mặt nàng thì tươi tắn rạng rỡ. Dẫu sau đó hai chị em May May và Mi Na có kể lại ý của ba CHỦ TẾ rằng họ cũng không chắc hoàn toàn đâu. Nhưng nàng vẫn một mực tin tưởng mà nói.

_Em biết chắc hơn ai hết đấy là sự thật hiển nhiên,mọi người ạ. BA ĐÔN…một khi chàng đã lên tiếng với em thì đó luôn là điều may mắn. Trước nay đều vậy, đất trời đã ban cho bọn em một khoảng thế gian hạch phúc thì ắt chàng sẽ làm tới cùng để gìn giữ nó. Chàng không buông xuôi dễ dàng như mọi người nghĩ. Em cũng phải thế.

Quảng cáo
Trước /145 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lục Dã Tiên Trang

Copyright © 2022 - MTruyện.net