Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
27
Những Đứa Con Của Biển
Ba chị em cũng như bà con trong vùng chăm chú dõi mắt ra biển. Nhưng mặt biển với màu xanh thăm thẳm liền với nền trời nhạt màu hơn chỉ thấy từng đàn chim lúc bay lên lúc xà xuống bắt cá. Dăm ba cái thúng lớn đang được người lái hướng vào gần bờ. Tuyệt nhiên không thấy dấu hiệu gì của con thuyền lớn nào.
Vậy mà bà con ở đây,người già tựa vào người trẻ,trẻ con nép vào người lớn. Hết thảy những người này qua khuôn mặt,ánh mắt rạng rỡ cùng với tiếng nói cười râm ran vui vẻ đều ánh lên niềm tin to lớn. Rằng người thân của mình chắc chắn sẽ quay về đúng vào hôm nay. Chuyện này khiến ba chị em thấy rất lạ. Mi Na và chị béo May May ngơ ngác ngó nhìn cảnh tượng rộn rã này,trong lòng cũng chộn rộn theo. Chỉ có Mi Nương là lặng lẽ. Thật tình nàng đang rất mong những người này không lầm. Bởi nàng cũng ngóng trông tốp thuyền kia không kém gì họ. Vây mà nhìn cảnh biển trước mắt,nàng không làm sao có được niềm tin mạnh mẽ ở nơi mình.
Mi Nương rơi vào tâm trạng rối bời. Thì hai người còn lại đang cúi xuống mải mê nhặt những vỏ sò,vỏ ốc lẫn trong cát trên bãi biển. Rồi nàng bị vẻ mặt thích thú rất đỗi đáng yêu của em gái làm cho tạm quên đi sự sốt ruôt trong lòng. Mi Na đang đưa ra trước mặt nàng một vỏ ốc to màu trắng ngà với nhiều gai nhọn và áp nó vào tai người chị nuôi. Và Mi Nương thật ngỡ ngàng khi nghe thấy từ trong đó những âm thanh dào dạt diệu kì.
Bỗng nhiên Mi Nương chú ý vào một bé gái đang ngồi một mình trên bãi cát ở nơi xa hơn hết của bờ biển,sát mép nước. Nàng vừa thấy lạ lùng vừa lo sợ cho cô bé. Nghĩ vậy,Mi Nương bước nhanh tới đó trước trong sự ngỡ ngàng của Mi Na cùng May May. Hai người ấy chưa biết chuyện này là sao nhưng cũng hối hả bước theo. Mi Nương dừng chân sau lưng bé gái. Nàng từ từ ngồi xuống,nhẹ nhàng nói.
_Cô bé gì ơi ? Em đang đợi ai mà ngồi mình ở đây thế ?
_Em chờ chú em.
Cô bé đáp lại bằng giọng rất hồn nhiên nhưng không hề quay sang nhìn Mi Nương. Nàng lại tiếp.
_Trời lạnh thật. Chị có khăn đây, em choàng vào cho ấm kẻo bị ốm mất.
Nói xong,Mi Nương cởi ngay tấm khăn đang mang trên mình ra,khoát lên người bé gái. Lần này cô bé khẽ gật đầu và lấy tay khẽ vuốt tấm khăn. Vừa lúc đó hai chị em của nàng cũng tới nơi. Họ lướt nhìn Mi Nương cùng bé gái,đoạn nhìn nhau mỉm cười. Họ đã hiểu ra rồi. Bỗng chị béo May May hốt hoảng kêu lên.
_Nước biển mỗi lúc một dânglên, sắp ngập chỗ này rồi. Cô Mi Nương đưa em bé cùng bọn tôi quay vào trong kia thôi.
Mi Nương quay lại nhìn chị hầu gái gật đầu một cái rất nhanh và nhẹ nhàng kéo tay cô bé đứng dậy cùng nàng. Cô bé ngoan ngoãn làm theo. Mấy chị em toan bước đi bỗng phía trong bay đến tiếng chân chạy hối hả và lời nói đầy lo lắng của một người đàn bà. Ba người con gái sững lại nhìn chị ta và nhận ra đó là người hồi nãy bế một đứa trẻ và nự yêu nó ở gần đấy. Lúc này đứa bé ấy đã ở trên tay người đàn bà khác,còn chị ta đã tới chỗ chị em đang đứng. Vừa tới nơi chị ta tóm tay bé gái lôi ngay về phía mình.
_Mấy cô là ai, định làm gì cháu gái tôi đấy ?
Chị ta nhìn chị em Mi Nương bằng ánh mắt nghi ngờ cùng vẻ mặt căng thẳng mà nói với giọng giận dữ. Sự xuất hiện đột ngột cùng thái độ của người mà ba chị em hiểu ra là người nhà của em bé này làm họ vô cùng bối rối. Nhưng may quá,chị béo May May vội bình tĩnh lại,cố lấy giọng hồ hởi.
_Bọn tôi à, là người từ xa đến tìm GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU ở đây. Hóa ra cô đi cùng với cô bé này. Bọn tôi làm thế kia là có ý muốn đưa cô bé vào trong với bà con ở CHẠ thôi. Cô không thấy cháu mình ở đấy rất đáng lo sao mà để nó một mình.
Người nhà bé gái nghe thế,lại thấy May May hùng hổ tuyên bố định gặp GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU thì có vẻ xuống nước,mặt mũi trông hiền lành hơn. Nhưng xem chừng chị ta vẫn chưa yên lòng nên hầm hầm bảo tiếp.
_Nếu thế thì nhà tôi cảm ơn. Ba người các cô tốt hơn hết là đi ngay đến NHÀ LỚN ở đây mà tìm người, chứ còn đứng ở chỗ này làm gì ?
Ba chị em nghe thế. Và Mi Nương cùng em gái khẽ gật đầu đồng ý đang ngăn không để May May với vẻ mặt khó chịu vẫn định phân bua nữa với chị kia. Họ sợ hai bên sẽ to tiếng trong khi bà con ở CHẠ DI này bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình. Đột nhiên bé gái kéo ống tay áo người dì và nói.
_Dì ơi, dì đừng nghĩ sai cho hai chị và cô này. Họ không phải người xấu đâu. Họ nói thật đấy dì à.
Lúc đó Mi Nương cùng chị em của nàng rất sửng sốt trước lời nói thốt ra từ miệng cô bé. Họ nhìn không chớp mắt vào em bé ấy một hồi,ngay đến người dì cũng làm vậy. Rồi ba chị em và người dì của cô bé ngước lên nhìn nhau. Chị ta cất tiếng trước.
_Cháu nó nói thế thì tôi yên lòng rồi.
Ngay sau đó có mấy người CHẠ DI tới hỏi xem chuyện gì đang xảy ra,có cần họ giúp gì không. Tới lượt dì của cô bé phải vội vàng nói rõ ngọn ngành. Và bao giờ cũng thế,cứ nghe rằng cháu gái của chị ta đã chắc chắn ba người con gái lạ mặt này là người tốt. Thì ai nấu đều gật đầu,cười thân thiện với chị em Mi Nương rồi quay về chỗ cũ. Tuy nhiên bọn nàng không còn bụng nào để ý tới chuyện đó bởi một nỗi bàng hoàng mà họ vừa mới nhận ra.
Lần đầu tiên thấy khuôn mặt của Hoa Mia,tên của cô bé mà Mi Nương đang đứng cùng. Nàng đã cảm thấy có gì đó rất lạ lùng. Đấy là một khuôn mặt xinh xắn,bầu bĩnh gần giống với MI Na. Nhưng cô bé có dàn da ngăm hơn. Mi Nương và chị em của nàng dần dà đã nhận ra làn da ngăm đen là nét chung của người sống ven biển. Điều khác lạ không nằm ở đó mà ở đôi mắt,ánh nhìn khó hiểu của Hoa Mia.
Lúc đầu cô bé luôn dõi mắt ra biển,dường như nhìn chằm chằm vào điểm nào đó mà dường như chẳng nhìn cái gì. Lúc Mi Nương kéo Hoa Mia đứng dậy,và dì của cô bé đến. Hoa Mia vẫn mải mê quay người ra phía biển với ánh mắt như cũ. Khi cô bé lên tiếng bênh vực cho chị em nàng,tuy Hoa Mia quay người vào trong nhưng ánh mắt không hướng đến một ai. Nhiều người đến rôm rả hỏi chuyện mà ánh mắt cô bé chẳng thay đổi. Chợt nhiên chị hầu gái May May đưa bàn tay huơ huơ trước mắt Hoa Mia. Và chị em Mi Nương sững sờ nhận ra cô bé chẳng hề phản ứng với điều đó.
Trong lúc May May và Mi Na vẫn nhìn Hoa Mia với vẻ mặt thảng thốt thì Mi Nương đã nhận ra dì của cô bé đang nhìn ba chị em. Nàng không nói gì,lặng lẽ đưa tay chỉ lên mắt của mình ra hiệu cho chị ta. Và chị ta đáp lại bằng cái gật đầu buồn bã. Ai nấy đều không kìm nổi,cùng khẽ buông một tiếng thở dài đau xót. Đúng lúc đó,giọng nói thơ trẻ đầy rộn rã của Hoa Mia cất lên.
_Sao mọi người im lặng thế. Chắc hai chị và cô mới nhận ra em không nhìn thấy như mọi người rồi…Nhưng ba người đừng lo, em không sao đâu. Em vẫn rất hạch phúc,vui vẻ. Vì em có dì và chú, có em họ bé bỏng rồi bà con ở CHẠ DI này. Ai cũng thương em, em biết vậy mà…
Lời nói cùng nụ cươi tươi rói dù ánh mắt trong trẻo nhưng không hồn của Hoa Mia làm Mi Nương và chị em nàng sững sờ quá đỗi. Vào khoảnh khắc ấy trong lòng mỗi người đều dấy lên một tình cảm quý mến và khâm phục trước sự yêu đời đến không ngờ của cô bé mù lòa này. Mi Nương nhẹ vuốt mái tóc của Hoa Mia,dịu dàng bảo.
_Hoa Mia à. Em dễ thương thế này thì hẳn là ai cũng yêu quý rồi.
_Cô Mi Nương nói không sai chút nào hết. Bọn tôi cũng thấy y như vậy đấy.
Chị May May hồ hởi nói tiếp trong khi Mi Na cũng gật đầu hưởng ứng. Người dì của Hoa Mia thấy thế xúc động lắm,hai khóe mắt rơm rớm nước mắt nhưng chị ta lau ngay nó đi và vui vẻ nói.
_Cháu tôi đúng rồi. Ba chị em thật là người tốt. Mong điều may mắn sẽ đến với mọi người, Hoa Mia nhỉ ?
Mấy người lớn cùng nhìn Hoa Mia thật trìu mến,bỗng May May vừa trông ra biển vừa hỏi.
_À, dì của Hoa Mia. Sao bà con chỗ mình chắc chắn là cánh đàn ông đi biển sẽ về vào chiều nay mà ra đón đông thế ?
_Cái ấy…thì…bọn tôi nghĩ thế, chỉ là vậy thôi. _ Dì của Hoa Mia nói giọng ngắc ngứ dường như có gì khó giãi bày.
_Hai chị ở đây đợi với em nhé. Chú em sắp về rồi, chắc chắn là tốp của chị sẽ gặp được NHỮNG ĐỨA CON CỦA BIỂN mà._Hoa Mia vừa chỉ tay ra khơi xa vừa nói thế.
_Hoa Mia, sao em lại biết bọn chị đến đây để tìm các chú đi biển thế ? Hai chị ơi, chúng ta chưa nói điều ấy kia mà.
Mi Na ngơ ngác nhìn bé Hoa Mia rồi hai chị của nàng và thốt lên. Mi Nương cùng chị May May cũng sửng sốt không kém. Chị béo May May hối hả lên tiếng.
_Rõ ràng là vậy. Bọn này chưa nói vậy lúc nào thật. Thế thì làm sao cô bé biết tài thế nhỉ ? Cứ như bói được ấy.
Câu nói sau cùng của May May rõ ràng là đùa vui. Mi Nương,Mi Na vẫn đang cố nghĩ theo hướng của chị ấy là cô bé này chỉ tình cờ đoán trúng. Mà người dÌ của Hoa Mia đột nhiên sầm mặt lại,vẻ đầy khó hiểu. Một lần nữa khi ba chị em lâm vào cảnh bối rối và Hoa Mia lại nói.
_Em biết vậy mà. Trong đầu em hiện ra thế. Nó rất lạ, nhưng em biết nó giúp ích cho mọi người.
_Hoa Mia, dì hiểu rồi. Cháu muốn dì cho họ trò truyện tiếp với cháu chứ gì ? Ừ, dì không cản nữa.
Người dì nhẹ nhàng nói với cháu gái. Xong,chị ta quay sang nhìn xoáy vào ba chị em Mi Nương chốc lát rồi lấy giọng nghiêm trọng mà bảo.
_Nói ra sợ mấy cô không tin. Nhưng Hoa Mia nó biết nhiều điều rất lạ. Những điều không phải bây giờ mà sau này mới xảy ra. Hay…những thứ đang xảy ra ở nào đó rất xa. Nói như mọi người thì đúng là Hoa Mia biết bói.
Lúc này,khi mặt trời đang chìm dần xuống biển khơi ngoài xa,ánh sáng yếu dần khiến cho nét mặt của những người đứng chờ trên bãi cát bắt đầu hiện lên một nỗi bồn chồn. Thì chị em Mi Nương quả thật đã quên đi mọi thứ xung quanh,quên luôn NHỮNG ĐỨA CON CỦA BIỂN vẫn chưa thấy về.
Họ chỉ còn biết choáng váng bởi những gì mà dì của Hoa Mia vừa nói. Khó tin quá. Trước nay chị em chưa từng thấy một ai còn bé bỏng thế mà có thể làm được chuyện này. Các Chủ Tế,các Mo họ biết,dù được các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG chọn lựa ban cho PHÉP THIÊNG. Thì họ cũng đều trải qua nhiều năm khổ luyện mới làm được như vậy. Mi Nương và Mi Na chỉ còn biết trân trối nhìn cô bé mà chẳng nghĩ nổi gì để nói. Mãi rồi May May mới nói bằng cái giọng vui vui nửa tin,nửa ngờ.
_Thật, thật thế à ? Chị đây không đùa bọn tôi đấy chứ. ÔI chao. Mà thế thì…hay để tôi hỏi một câu nhé. Xem nào…Đúng rồi. Hoa Mia này, bé thử nói xem chuyến đi của chị em bọn tôi nói cho cùng là vì cái gì ?
_ Ba chị đang đi tìm một người rất quan trọng với chị Mi Nương phải không ạ ?
Hoa Mia vừa nghe xong câu hỏi dành cho mình thì nghĩ ngợi một tẹo rồi đáp lại bằng một câu hỏi khác. Tuy vậy chị em Mi Nương biết đó là câu trả lời xác đáng hơn hết rồi. Họ càng lúc càng thêm phần choáng váng. May May cũng ngớ người ra,miệng không động đậy nổi nữa. Nhưng cô gái nhỏ Mi Na với nét mặt tươi tắn đã cất lên được những tiếng nói thật rộn ràng.
_Hoa Mia làm bọn chị tin rồi này. Vậy là các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG thấy em ngoan ngoãn,đáng yêu và…nên tặng món quà này cho em. Mà em kể thêm cho bọn chị một điều nữa thôi nhé. Là liệu rằng bọn chị sắp gặp lại anh ấy, cái người mà bọn chị đi tìm ấy chưa nhỉ ?
Câu nói của Mi Na khiến chị gái của nàng cũng phải thảng thốt. Khuôn mặt Mi Nương hiện rõ nét xúc động,khóe miệng run run. Nàng thật sự rất muốn được nghe câu trả lời. Vậy nhưng lúc ấy Hoa Mia lại ngập ngừng. Thế rồi cô bé cúi đầu nói rất khẽ.
_Không có đâu…
_Cô bé nói sao kia, có lẽ nào…Hoa Mia này, cô bé thử xem lại đi….chuyện ấy chắc là nhầm, có thể nhầm lắm chứ…Sao lại…Mi Nương, cô khoan vội buồn chán…Hoa Mia …nói lại đi nào cô bé .
Chị hầu gái May May vội vàng la lên rồi ngừng sau đó lắp bắp nói tiếp những điều này. Ấy là khi chị ta thấy sắc mặt của Mi Nương trắng bệnh,người loạng choạng chút nữa thì ngã nếu dì của Hoa Mia không kịp đỡ. Còn Mi Na chỉ biết hốt hoảng đưa tay lên che miệng.
_Mấy cô bình tĩnh…Tôi nghĩ có khi ý Hoa Mia là , là chuyện này quá khó với nó. Đúng rồi, nó không thấy ra được. Chứ không phải cái chuyện gặp mặt gì đó của mấy người chắc chắn sẽ không sảy ra.
Dì của Hoa Mia thấy thái độ mấy chị em xấu đi nhanh quá,vội vàng phân bua lại lời cháu gái để trấn an họ.
_Các chị ơi…có khi dì em nói đúng. Em cảm giác được nhiều thứ…Chuyến đi của mấy chị lạ lắm. Rồi nó sẽ cho chị Mi Nương thấy được định mệnh của mình…Chỉ là không, không có gì về anh ấy thôi.
Hoa Mia ngưởng mặt lên quay hẳn sang phía Mi Nương và nói. Trong khi bàn tay bé bỏng của em gái này đưa ra trước tìm kiếm bàn tay của nàng và khi tìm được thì nắm chặt lấy nó như để khẳng định rõ ràng hơn những điều em ấy vừa bảo. May May nghe được lời Hoa Mia thì thở hắt ra một cái nhẹ nhõm lắm,cố nói giọng phấn khởi.
_Đó. Là vậy cơ mà. Hoa Mia nói thế nào ? Định mệnh của cô Mi Nương chẳng phải nhằm vào hạch phúc suốt đời của cô ấy sao ? Cứ cho lần này chưa gặp đi thì vẫn sẽ có manh mối thôi. Cô MI Na cũng nghĩ thế nhỉ ?
Mi Na vừa nghe đến đó hớt hải gật đầu liền mấy cái để cho chị gái yên lòng. Dường như Mi Nương cũng đỡ hơn,nhìn mọi người với ánh mắt tỏ ý đã bình tĩnh lại rồi. Một sự im lặng dịu êm đến với tốp người trong chốc lát khi họ lại cùng nhau trông ra và đắm mình vào mặt biển tối sẫm. Nhưng cảnh ấy nhanh chóng bị phá vỡ bị tiếng nói ngập ngừng của Hoa Mia.
_Chị Mi Nương ơi…Các chị quay về, đừng đi tiếp nữa…Con đường phía trước nguy hiểm lắm.
_Hoa Mia, cô bé tốt bụng ạ. Bọn chị cám ơn em nhiều lắm vì đã nhắc nhở điều này. Bọn chị cũng biết điều đó từ trước khi lên đường. Ai cũng dặn lòng mình dù thế nào cũng phải vượt qua. Nên bọn chị chắc chắn sẽ đi tới cùng thôi. Em yên lòng đi nhé.
Mi Nương vừa nhẹ nhàng nói với Hoa Mia những lời lẽ đầy mạnh mẽ. Nhưng nàng lại thấy giọng mình cứ run run. Và chị em của nàng cũng nhận ra điều này. Nên chị hầu gái hối hả tiếp ngay sau.
_Cô bé biết không ? Bọn tôi tới nay đã trải qua chẳng ít nguy hiểm đâu nhé. Hổ cũng đã chặng đường khiến cho bọn này một phen tí nữa bị…Nhưng cô bé thấy đấy, chúng tôi vẫn lành lặn đứng đây cơ mà.
_Thật ra con hổ đã bỏ đi chứ không có ý làm hại bọn chị đâu. Có lẽ các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đã che chở cho chuyến đi rồi. Hơn nữa trong tốp có nhiều anh em rất tài giỏi. Nên bọn chị không thấy lo lắng chút nào nữa, Hoa Mia à.
Đến lượt Mi Na khúc khích cười và nói. Cô gái trẻ dường như đã truyền được niềm tươi vui lạc quan của mình sang những người khác. Đặc biệt là dì của Hoa Mia,nghe đến đoạn con hổ thì há miệng ra lấy làm sửng sốt lắm lắm. Sau đó chị ta không nói gì chỉ gật gù vẻ rất đồng ý với lời của Mi Na. Riêng Hoa Mia vẫn giữ một vẻ mặt lo lắng,thậm trí còn phảng phất nét hoảng hốt nào đó. Bỗng cô bé chỉ tay ra phía biển và reo ầm lên.
_Thuyền của chú về rồi. Mình ra đón chú thôi dì.
Cô bé vừa reo vừa dật dật tay áo của dì. Trong khi chị kia ngểnh theo hướng chỉ của cháu gái cố nhìn và dường như đã thấy con thuyền. Thì Hoa Mia vừa cầm tay dì kéo đi vừa ngoảnh mặt lại nói với chị em Mi Nương.
_Em đi đón chú đây. Dù thế nào em cũng mong mọi người trở về nhà ngay cơ. Bởi vì rất…rất nhiều điều đáng sợ đang ở phía trước. Chúng sẽ đeo bám mọi người mãi về sau nữa ấy…
Những gì cô bé nói nhất là đoạn cuối làm mấy chị em Mi Nương choáng váng đến nỗi đứng chết chân không động đậy,nói năng gì được. Đúng khi đó bất chợt từ khắp nơi trên bãi biển vang lên tiếng hò reo vô cùng mừng rỡ của bà con bà con ở CHẠ DI. Nhóm người của Mi Nương cũng vội quay ra phía biển mà nhìn.
Và họ thấy một cảnh tưởng kì diệu. Từ nơi nào đó ở cuối chân trời lẫn trong màn đêm mờ tối từng bóng đen dần dần hiện ra. Những bóng đen ấy càng tới gần bờ càng rõ hơn hình hài của con thuyền nhờ ánh sáng phát ra từ chính chúng. Rồi trên bãi biển cũng rực sáng ánh lửa của những ngọn đuốc trong tay bà con bà con ở CHẠ DI này. Già trẻ đã ùa rất xa ra tận ngoài vùng nước biển tràn bờ khi triều dâng.
Mấy chị em Mi Nương thì khác. Ai nấy vẫn đứng nguyên một chỗ sữngg sờ nhìn ngắm những con thuyền lớn đến ngỡ ngàng mà họ thấy lần đầu trong đời. Chúng thật dài,có nhiều cột buộc dây và căng vải rất rộng. Trên mặt thuyền có hai tầng thấp nhỏ. Và không phải một hai người mà vài hay đến chục người đàn ông đang đứng hiên ngang ở phía mũi thuyền. Hay có người bám vào dây chằng,đu mình chênh vênh ngoài mạn thuyền với một vẻ thoải mái đến lạ lùng.
Lúc này chị em Mi Nương đã thầm hiểu cớ sao những người con trai xứ này dám nhận mình là Những Đữa Con Của Biển. Dáng vẻ những người ấy thật hùng dũng,đẹp đẽ quá đỗi. Và ba người khách phương xa bỗng nhận ra người miền biển,không chỉ đàn ông mà đàn bà đều toát lên từ thân hình dắn dỏi của mình một vẻ khỏe khoắn hơn hẳn người nơi đồng bằng như họ.
Mi Nương và chị em của nàng bị cuốn theo niềm hân hoan của bà con ở CHẠ DI. Gìa trẻ,đàn ông cùng đàn bà mừng rỡ ôm nhau thắm thiết bởi nỗi nhớ mong,xen lẫn lo lắng bấy lâu cuối cùng đã được gỡ bỏ. Rồi bà con ở CHẠ DI hả hê sung sướng cùng nhau trèo lại lên thuyền,chuyền tay nhau cùng chuyển xuống thật nhiều bao bố, thùng gỗ đầy ắp những là gạo, sắn, khoai, bí, bầu…Mi Nương còn nhận ra các loại cây lá để chữa bệnh. Toàn những thứ đó, không thấy chút tôm cá nào được họ mang về. Những điều mới mẻ, thú vị đến không ngờ đang trải ra trước mắt mấy chị em làm họ tạm sao lãng đi bao nỗi âu lo mà vừa đây còn ngập tràn trong lòng.
_Ôi mấy chị đây rồi.
Mấy chị em giật mình bởi tiếng gọi ầm ĩ từ đằng sau mà họ nhận ra ngay là của Cơ Tiêu. Ba người vội quay lại và thấy cậu ấy cùng Ca Đô và Pa Nu đang hối hả bước nhanh đến chỗ họ. Hai bên nhìn thấy nhau đều vô cùng mừng rỡ. Rồi May May làm mặt giận giỗi bảo.
_Thế còn mấy anh em ở tận đâu, tưởng bỏ quên bọn tôi luôn rồi chứ.
_Là vậy sao, thế thì chúng tôi có lỗi lớn với chị em rồi. Chúng tôi đáng trách quá.
Ca Đô lên tiếng giọng rất chân thành. Mi Na nghe thế cảm động lắm,ánh mắt long lanh. Trong khi đó chị của nàng nhè nhẹ cất tiếng.
_Anh em đừng nghĩ thế. Lâu hay chóng với chị em tôi không quan trọng gì. Còn chuyện của mọi người với các GIÀ CHẠ ở đây sao rồi ?
_Ổn hết rồi, bọn em đâu ngờ nói chuyện với họ say sưa quá nên mới quay ra chậm thế này đấy chứ. _ Cơ Tiêu phấn khích nói.
_Chuyện gì, chuyện gì đó ? Nói cho bọn tôi biết với nào ? _ May May tò mò hỏi ngay.
_Chuyện về ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU. Bác ấy vừa mới khỏi đây hai hôm trước, còn mang theo vài người bị thương đi cùng nữa…
Pa Nu thẩn thơ đáp,nét mặt rõ ràng là đang nghĩ ngợi gì khác. Cậu ấy cũng không để ý ra Mi Nương đã rất xúc động vì những điều mình vừa kể. Nhưng Cơ Tiêu biết rõ người chị gái rất nhạy cảm nên nháo nhào nói ngay.
_Nhưng tiếc là không có ai trong số này là anh ấy. Ông La Hầu đưa họ đi là tiện trên đường thì trả họ về nhà từng người thôi…Pa Nu, cái đồ dở hơi này. Ai bảo mà chưa gì đã mở miệng, lại còn nói không ra đâu. Thật bực mình.
Lời của em trai khiến Mi Nương hiểu rõ câu chuyện,trong nàng có cái gì đó vừa chớm hình thành đã vut tan biến. Cảm giác ấy hụt hẫng quá,nhưng nàng cũng biết phải cố vượt lên vì phía trước vẫn còn điều mà nàng cần bình tĩnh để nghe. Với Pa Nu,cậu như người tỉnh ra sau cơn mơ,vội nhìn Mi Nương và mọi người với vẻ mặt rất hối hận.
Sau đó vừa đi,Mi Na và May May vừa kể kể cho mấy chàng trai nghe đôi chút về câu chuyện xảy đến với họ khi nãy,trừ những lời nói lạ lung và đáng lo kia của Hoa Mia. Nhưng họ tình cờ bắt gặp Hoa Mia được một người đàn ông cao lớn bế trên tay cùng đi với người dì của cô bé trên bãi biển nhộn nhịp. Mấy chị em liền nhận ra đó là chú của cô bé mới về và cất tiếng chào ba người. Khi người dì có gượng cười đáp lại họ thì Hoa Mia lại quảnh mặt đi,áp đầu sát vào người chú. Mấy chị em đều lấy làm lạ nhưng rồi nhanh chóng nghĩ là cô bé đã chờ đợi lâu quá nên mệt mà thôi.
Rồi chẳng mấy chốc họ đã tới được Nhà Lớn của CHẠ DI. Ở đó các GIÀ CHẠ đã sửa soạn đón tiếp họ,Những Đữa Con Của Biển cũng góp mặt khá nhiều. Trong khi ngồi đợi họ đến đông đủ thì tốp khách cùng truyện trò rất hào hứng với bà con ở đây. Cánh đi biển đã kể về những ngày lênh đênh trên biển vừa qua cùng rất nhiều lần trước. Về những buổi đêm về sáng thắp đuốc chong đèn đánh bắt,và những buổi trưa,chiều ghé vào những kẻ chạ trù phú ven bờ để trao đổi lấy gạo,khoai của họ.
_Thật ra bọn tôi mất rất nhiều sức cho chuyến cuối cùng nên chặng về lần này định đi chậm chậm cho đỡ nhọc chứ. _ Một Đứa Con Của Biển trẻ tuổi hồ hởi nói.
_Nhưng thấy cơn dông dữ dội ở đằng xa đang ùn ùn kéo đến. Anh em mới chèo thật mạnh tay mong về nhà kịp trước khi nó đuổi kịp,nuốt vào trong. _ Một Người Con Của Biển già dặn hơn nói tiếp.
Ra thế,đây chẳng phải là điều bất ngờ sảy đến hay sự sắp đặt của đất trời đã đưa cánh đi biển trở về nhờ đó giúp cho tốp người phương xa có thể gặp được họ sao. Đó là suy nghĩ trong lòng của mọi người phía Mi Nương. Và chỉ còn đơi thêm một ai đó dạn dày kinh nghiệm hơn hết ở bên cánh đi biển đến thì câu hỏi khó khăn kia sẽ được trả lời.
Cuốc cùng người ấy đã tới,chính là chú của Hoa Mia. Mấy chị em Mi Nương nhờ Ca Đô hỏi thăm cháu gái của anh ấy. Và được hay Hoa Mia không sao, đã đi ngủ ngon lành. Sau đó khi nghe tiếp thắc mắc của mọi người về những vùng mà có thể anh ấy cùng cánh đi biển đã từng đến.
_Người CHẠ DI này phải miệt mài nơi khơi xa tìm bắt những loài quý hiếm mà ít người dám bắt, dùng nó để lấy cái ăn mang về nuôi sống người nhà. Bởi thế anh em tôi nắm rất rõ các vùng biển từ mạn dưới vượt mạn lên trên của đất Trâu Vàng ta. Nơi có nhiều tộc người mà đời sống kém hơn chúng ta nhiều. Chúng tôi cũng từng đi rất xa tới điểm cuối bên Rắn Chín Đầu. Mà giữa hai điểm ấy có không ít đảo lớn, đảo nhỏ. Nhưng nói thật chưa ai từng thấy vùng bờ biển nào có bờ đá hình mũi thuyền thẳng đứng với hai cột đá to lớn bao giờ.
Chú của Hoa Mia sau một hồi im lặng để cho nhiều anh em khác của anhc ta cùng nhau cố nhớ ra những chốn họ từng đi qua mà đều lắc đầu thì mới trầm ngâm lên tiếng. Câu trả lời ấy khiến nhóm Mi Nương rất đỗi thất vọng dù đã sửa soạn sẵn tâm trạng cho điều này. Ai cũng thở dài buồn bã. Tuy thế vẫn như mọi khi họ đành cố chấn tĩnh lại và cảm ơn bà con ở CHẠ DI đã giúp họ biết được sự thật. Đến khi cánh đi biển lục đục kéo nhau ra về,có một người nấn ná ở lại như còn điều gì muốn nói. Chú của Hoa Mia thấy thế liền hối thúc người đó về nhanh. Còn anh ta lại bảo tiếp.
_ Cánh chúng tôi có ý là khuyên mọi người nên nghỉ lại đây chờ cho ổn hơn rồi hãy đi tiếp. Thể nào đêm nay giông gió cũng ập vào khắp giải bờ biển này. Còn chuyện bờ biển mà mọi người tìm kiếm thì quả là không hề có đâu. Tôi nghĩ có hỏi người ở vùng nào họ cũng bảo thế thôi.
Chú của Hoa Mia cùng các GIÀ CHẠ ra về cùng nhau sau khi đã thu sếp chỗ ngủ cho khách và dặn cứ yên lòng. NHÀ LỚN khi nào cũng là nơi vững trãi hơn hết ở trong mỗi kẻ chạ . Giông gió sẽ không gây hại được mọi người. Và nhóm Mi Nương chia nhau ngủ trong hai gian trong,ngoài cho tới sáng. Đến nửa đêm mưa gió dữ dội bắt đầu tràn qua. Chúng quần thảo trên mái nhà khiến mọi người cảm thấy rõ từng cơn khi nặng,khi nhẹ đến giữa trưa hôm sau mới tan. Tới lúc đó mọi người đành ngồi đợi trong nhà không tài nào ra nổi bên ngoài một bước.
Nhưng mưa vừa dứt,họ đã xin phép bà con ở CHẠ DI lên đường ngay. Tới cuối chiều họ đã dần dần đặt chân tới vùng cửa sông,chỗ gần hơn hết với chiến trường nơi BA ĐÔN mất tích. Vậy là dù thế nào, tốp người của Mi Nương vẫn quyết lòng không chịu dừng lại khi chưa đi cho chót con đường mà chị em nàng đã vạch ra lúc đầu.