Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
  3. Chương 52 : Chương 52
Trước /145 Sau

[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 52 : Chương 52

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

34

Anh Chàng Cơ Tiêu

Giấc ngủ bù của Cơ Tiêu diễn ra thật chóng vánh,nhưng đó là một giấc ngủ sâu. Và bởi anh chàng hãy còn trẻ khỏe nên chỉ chừng đó cũng đủ cho Cơ Tiêu tỉnh tháo hẳn ra. Anh chàng nhào đi tắm rửa qua loa rồi tới ngay chỗ mấy chị em và thấy Pa Nu ngồi ngay cạnh cửa như đã hứa. Lần này thì cậu ta đã làm Cơ Tiêu rất hài lòng. Trong lúc Pa Nu hãy còn ngỡ ngàng bởi cái tin anh Ca Đô có việc phải tách ra. Cơ Tiêu đã kéo cậu vào trong buồng để thăm Mi Nương .

_Chị ấy vẫn cứ thế này suốt từ tối hôm qua tới bây giờ sao ? Hai chị có cố cho chị tôi ăn được chút gì không chứ ?

Cơ Tiêu ngồi thụp xuống chiếu,bên cạnh Mi Nương. Anh chàng vừa nôn nóng hỏi vừa hấp tấp đặt lòng bàn tay lên trán người chị ruột. Mắt nàng vẫn mở hững hờ,toàn thân chẳng hề nhúc nhích. Mi Na ngồi ở phía bên kia của Mi Nương nghe vậy mà chỉ biết buồn bã cúi đầu. Cô gái cũng không dám cất tiếng hay nhìn vào mặt Cơ Tiêu. Còn chị béo May May đã nhường chỗ cho anh chàng và chuyển sang ngồi dựa lưng sát bức vách gần chỗ Pa Nu đang đứng. Chị ta giơ cái bát gốm nhỏ bên trong vẫn còn đầy cháo,lắc đầu thở dài mà nói.

_Vẫn thế. Chán lắm thôi, chúng tôi đã tìm đủ mọi cách mà chẳng tài gì cho được tí cháo nào vào miệng cô ấy. Thật là cô Mi Na với tôi cũng rối hết ruột gan lên rồi. Mọi chuyện chỉ còn nước chờ đến khi có Lang về tới đây thôi.

_Thế này, thế này thật là. Có khi nào, chúng ta làm sai cái gì để ông trời phạt vạ đây ? Thôi rồi… tại bọn này tốn nhiều thời gian đi tìm cái anh Non kia rồi về muộn nên chuyện mới thành ra thế này. Pa Nu, tại cậu hết. Dẫn đường cái kiểu gì vậy hả ? Còn mấy ông,bà Lang kia nữa. Đến lúc nào mới thấy mặt mũi họ đây chứ ? Bực, bực mình quá. Chị Mi Nương, chị hãy bình thường lại đi. Chị mà cứ đờ đỡ mãi thế này thì thằng em biết làm sao ?

Cơ Tiêu vừa nghiến chặt hai hàm răng,rít lên những tiếng đầy bực bội xen lẫn bứt rứt. Anh chàng vừa nhăn nhó nhìn mấy người xung quanh rồi nhìn chòng chọc vào chị gái. Cơ Tiêu còn lấy hai lòng bàn tay áp chặp hai bên gò má của Mi Nương mà day lấy,day để như bắt chị gái phải động đậy cho bằng được. Hai chị em kia thấy thế vội xông vào kéo Cơ Tiêu ra. Mi Na vừa làm vừa khóc lóc.

_Đừng thế mà, cậu sẽ làm chị ấy đau mất.

Nghe mấy tiếng ấy,hai con mắt đang đỏ ngầu của Cơ Tiêu ngưởng phắt lên nhìn Mi Na. Và anh chàng buông tay. Rồi Cơ Tiêu vùng giậy,lấy tay gạt phăng mấy cái giỏ mây để trên hòm gỗ gần chỗ anh chàng đang đứng. Giỏ bay mỗi nơi một chiếc nhưng nỗi bức bối hiện rõ trrên mặt Cơ Tiêu chẳng hề bớt đi. Tấm thân vạm vỡ của anh chàng lảo đảo dựa vào chính cái hòm mình vừa trút bực xong. Trông Cơ Tiêu như vậy,hai người con gái chỉ biết nín im và khẽ liếc nhìn anh chàng.

_Cơ Tiêu, cậu thế này sẽ làm cho hai chị sợ mà. Hai chị cũng đã buồn khổ vì chị Mi Nương nhiều lắm. Mình nghĩ chúng ta nên ra ngoài đợi tin của các Lang. Chắc là đã có Lang nào ấy nhận được tin rồi. Bà hay là ông ấy sẽ đi gấp, và về đây sớm thôi...

Pa Nu vừa se sẽ nói vừa đi đến đặt tay nhè nhẹ lên vai CơTiêu. Nhưng anh chàng này đã lắc mạnh vai,hất tay cậu ra. Rồi Cơ Tiêu trừng mắt,chỉ tay thẳng vào mặt Pa Nu mà nói cái giọng cáu giận.

_Thôi đi, cậu là ai mà dám dạy khôn tôi ?

_Mình...Xin lỗi, mình biết mình không thông minh tài giỏi được bằng anh Ca Đô và cậu. Mình cũng chẳng dám có ý dạy bảo ai đâu. Chỉ là mình không muốn thấy cậu như vậy. Lúc thường cậu luôn bình tĩnh hơn mình. Bây giờ đến cậu cũng rối lên. Thế này thì ai sẽ dẫn dắt,sẽ đứng ra lo liệu mọi chuyện trong đoàn đây.

Pa Nu thấy kiểu phản ứng dữ dội của Cơ Tiêu thì hơi lùi lại,đầu cúi xuống như mọi khi. Tuy nhiên ngay sau đó cậu vừa ngưởng mặt lên vừa từ từ nói tiếp với bạn. CơTiêu nghe từng lời của Pa Nu mà ngẩn người ra. Mất một lúc anh chàng mới động đậy được liền rút tay lại. Rồi vừa khoanh chặt hai tay trước ngực Cơ Tiêu vừa nhìn đi hường khác mà cau có cất tiếng đáp lại.

_Thật đúng là, bình tĩnh, lúc này mà còn bảo tôi làm như ngày thường ? Ừ phải đấy, tôi rối lên đấy. Tại cậu thấy chị Mi Nương chẳng dính dáng gì đến mình lên mới bình tĩnh hơn tôi. Cứ thử đó là chị em ruột thịt của cậu xem.

Những lời của Cơ Tiêu khiến Pa Nu trông rất buồn,điều này lộ rõ trong ánh nhìn của cậu. Rồi Pa Nu vừa lắc đầu vừa nói với giọng da diết.

_Không, không phải thế. Mình cũng rất...rất lo lắng cho chị Mi Nương. Cậu là người anh em tốt của mình. Nên người nhà của cậu thì cũng như nhà mình. Hơn nữa đối với mình chị ấy còn là...

Thấy cậu bạn gắng sức dãi bày như thế nghe cũng được thì mặt mũi Cơ Tiêu dãn dần ra. Anh chàng còn gật đầu,chép miệng một cái tỏ cái ý xuôi xuôi với Pa Nu. Nhưng đang nghe Cơ Tiêu bỗng như nghĩ ra điều gì đó. Tức thì mặt mày anh chàng lại hầm hầm lên và quay phắt lại nhòm Pa Nu và xấn xổ hỏi.

_Này, này. Cậu nói vậy là sao ? Đoạn đầu thì còn hiểu được. Nhưng đoạn sau là thế nào đây hả ? Đối với cậu thì chị mình là gì ?

_Chị Mi Nương Chị ấy...ngoài là chị của cậu ra thì còn là chị dâu của mình nữa. Bác La Hầu với bố mẹ của mình từ lâu đã coi chị ấy là dâu con trong nhà rồi mà. Điều ấy có gì sai ư ? Tại sao cậu lại...

Pa Nu rất ngỡ ngàng trước câu hỏi của Cơ Tiêu. Sau đó vừa mỉm cười,cậu ta vừa trả lời với giọng chân thành. Cơ Tiêu chăm chú mà nghe và nét mặt của anh chàng tỏ ra khá hài lòng. Tuy vậy khi Pa Nu muốn hỏi lại anh chàng thì Cơ Tiêu thấy hai chị em kia cũng đang chăm chú nhìn mình. Và Cơ Tiêu thấy thế thật chẳng hay ho,liền vội vàng chặn lời Pa Nu.

_À, cậu nói thế thì đúng rồi. Cái đó thì tôi đồng ý. Mà thôi, chúng ta ra ngoài đi. Ở trong này cãi nhau với cậu chẳng được việc gì cho tôi hết. Hai chị ở đây gắng chăm sóc chị Mi Nương vậy. Có gì cứ gọi, bọn em sẽ vào ngay tức thì.

Nói xong Cơ Tiêu đẩy Pa Nu đi trước. Ra đến bên ngoài,Cơ Tiêu liền sai Pa Nu ở lại trông chừng chị em như cũ. Trong khi anh chàng sẽ đi ra từng lối rẽ vào CHẠ mà ngóng cổ chờ các Lang về.

Thoắt cái đã tới giữa trưa,chủ nhà định sắp cơm vào giỏ rồi bảo người con mang ra ngoài cho Cơ Tiêu. Anh ta vừa ra đến ngõ đã thấy Cơ Tiêu quay về và hồ hởi chào hỏi anh chàng. Nhưng Cơ Tiêu chỉ ậm ừ cho xong chuyện. Vậy là người này đành bày luôn phần cơm vào chung mâm đã dọn ra cho Pa Nu. Lúc đó cậu và mấy chị em, người bên ngoài kẻ bên trong cũng đang uể oải ăn cho xong bữa trưa.

Cơ Tiêu ngồi phịch một cái xuống sàn nhà và múc nước canh vào bát uống ừng ừng, hết lại múc tiếp vài lần như thế. Pa Nu dừng đũa ngơ ngác nhìn anh bạn của mình. Thật ra vừa nghe bảo Cơ Tiêu trở về có một mình thôi là Pa Nu đã đoán ra anh chàng không được vui rồi. Khi trông tận mặt Cơ Tiêu thì Pa Nu rõ là anh bạn của mình đang rất chán chường. Cậu ta thật muốn nói lời động viên mà không dám vì còn đợi cho Cơ Tiêu lên tiếng trước như mọi bận. Tuy vậy lần này Cơ Tiêu lại đứng phắt giậy toan bước vào trong buồng chứ chẳng có ý gì là sẽ nói chuyện với cậu ta. Hiểu được thế nên Pa Nu vội đứng lên theo và nói.

_Đến lượt mình đi ra đó rồi phải không ? Được rồi, mình sẽ chờ đến hết đêm. Cậu ở lại đây với chị Mi Nương sẽ bớt lo lắng hơn. Mình nghĩ như vậy đấy, Cơ Tiêu.

_Không. Tôi với cậu không cần ra đấy làm gì nữa. Mà này...tôi có chuyện cần nói với mọi người đây. Cậu mau mau mà vào luôn đi.

Cơ Tiêu vừa vén tấm mành che lên rồi bước qua cửa buồng vừa nói cái kiểu vênh vang thường ngày nhưng trong ấy phảng phất sự căng thẳng. Pa Nu rất đỗi ngỡ ngàng trước lời của Cơ Tiêu nhưng cũng vội gật đầu và làm theo ngay.Hai chị em May May và Mi Na thì sau trận to tiếng lúc sáng đã rất sửng sốt khi bây giờ Cơ Tiêu và Pa Nu lại cùng nhau bước vào. Hơn nữa họ cũng chẳng biết là anh chàng đã về từ khi nào.

May May định mở miệng để hỏi thì Pa Nu khẽ xua tay ý là đừng nói thì tốt hơn. Và chị ta cũng hiểu nên thôi và hấp tấp đặt một cái ghế con trước mặt Cơ Tiêu. Anh chàng này ngồi luôn xuống đó trong khi Pa Nu đứng ở góc buồng. Thế rồi với một tay chống cằm,một tay khoanh lại trước ngực,khuôn mặt hơi cúi xuống,Cơ Tiêu nói giọng cố tỏ ra thản nhiên.

_Các chị hãy mau sửa soạn. Chúng ta sẽ lên đường ngay.

_QUA Ơ LAN nói sao kia ? Làm sao chúng ta có thể lên đường trong khi MỴ NƯA Mi Nương đang thế này được. Mà QUA Ơ LAN bảo đi là đi đâu chứ lại ?

Chị béo May May trợn mắt nhìn Cơ Tiêu với vẻ sửng sốt ghê gớm rồi cuống cuồng thốt ra mấy câu tỏ rõ sự ngơ ngác không biết điều anh chàng kia vừa nói có nghĩ gì. Ít ra chị còn cất lên lời,chứ Mi Na cùng Pa Nu thì cùng chung một kiểu mắt mở to,miệng há hốc cứng đờ,chẳng nói được tiếng nào.

_Thì đến khu CHẠ tiếp theo. À không, phải nói là khu CHẠ ở nơi xa hơn hết của Trâu Vàng. Cái nơi giáp ranh với TỘC CLAU của Rắn Chín Đầu mà ông La Hầu chắc chắn đang còn ở đó.

Cơ Tiêu vẫn ngồi nguyên một dáng điệu và nói giọng y như cũ. May May nghe hết lời anh chàng thì cũng như Mi Na và Pa Nu đều cùng nhau gật đầu theo kiểu không suy nghĩ. Nhưng ngay sau đó họ sực tỉnh,hớt hải nhìn nhau với vẻ mặt bối rối ý là vẫn không hiểu nổi điều vừa nghe là thế nào. Rồi lại là May May nhanh nhảu lên tiếng.

_Ừ thì đáng lẽ chúng ta sẽ đến đó vào ngày mai...Nhưng mà đợi tới lúc MỴ NƯA Mi Nương đỡ hơn đã chứ.Lúc này đi thì e là không tốt cho MỴ NƯA đâu.

_Chị May May nói đúng đấy, Cơ Tiêu ơi.

Mi Na và Pa Nu cùng đồng thời kêu lên cùng một câu như thế. Và Mi Na hãy đang nhỏm giậy trên sập cũng như Pa Nu đang nhô người ra phía trước khi nói xong câu đó thì hai người bị khựng lại bởi tiếng nạt nộ của Cơ Tiêu

_Chứ ở lại đây thì tốt chắc ? Chị tôi đã một ngày một đêm không ăn uống gì, cũng chẳng thèm nhúc nhích. Chị ấy chỉ có mở mắt nhìn cái gì không biết nữa. Còn những bà Lang, ông Lang mãi chẳng thấy tăm hơi đâu. Thế mà chúng ta cứ chờ với đợi chứ chẳng biết làm cách nào khác. Nói đi,mọi người trả lời thẳng thừng cho tôi xem.

Mọi người nghe từng lời với giọng nói đột ngột trở nên cùng quẫn của Cơ Tiêu mà chỉ biết nín ke,bởi trong lòng họ thực ra cũng nghĩ như thế. Lúc này Cơ Tiêu đã vùng giậy,đứng ở giữa gian buồng, hai bàn tay thu lại thành hình nắm đấm mà nói cái giọng dữ dội.

_Bởi thế tôi mới thấy là cần phải đưa chị Mi Nương đến chỗ ông La Hầu ngay. Ở đó hay trên đường thể nào cũng tìm được một Lang nào đó chứ. Hơn nữa mọi người có thấy chị tôi bị thế này là kì quái lắm không ? Nhỡ đâu mấy vị Lang nhàng nhàng không làm gì nổi. Còn ông La Hầu thì có cách truyền tin rất nhanh về CHẠ Lớn rồi mời các Lang và Chủ Tế đến đây. Xem chừng chỉ có họ mới chắc chắn chữa lành được cho chị ấy.

_Kể ra thì QUA Ơ LAN nói thế tôi nghe cũng thấy phải.Nhưng mà...từ đây tới cái CHẠ ấy cũng xa xa là, QUA Ơ LAN Cơ Tiêu của tôi ạ.

May May chăm chú nghe cậu chủ nói xong liền gật đầu luôn mấy cái và nói giọng đồng tình nhưng vẫn gợn nỗi băn khoăn. Cơ Tiêu thấy thế liền đáp lại chị ta ngay với cái giọng vừa hùng hổ vừa nôn nóng.

_ Xa cũng phải đi chứ. Không đi thì làm sao mà đến được. Càng lên đường sớm lúc nào thì càng mau đến nơi lúc đó. Mọi người có đồng ý tôi nói vậy là đúng không ?

Mọi người nghe câu này mà chỉ biết hướng ánh mắt của mình vào Mi Nương đang nằm im lìm rồi lại nhìn nhau mà chưa biết trả lời Cơ Tiêu thế nào. Ai cũng đang loay hoay với suy nghĩ của mình. Điều này làm cho Cơ Tiêu vô cùng sốt ruột,anh chàng lại nói lớn.

_ Kìa mọi người nói đi chứ. Lẽ nào...

_Chúng ta... vẫn nên ở lại.T hể nào cũng sớm có Lang vào CHẠ thôi, có lẽ bây giờ họ đang ở rất gần đây rồi cũng nên. Chúng ta để họ xem bệnh cho chị Mi Nương trước, đâu nó không khó khăn như cậu nghĩ. Còn chuyện nhờ bác La Hầu thì.....

Người có được câu trả lời cho Cơ Tiêu lại là Pa Nu với một giọng vừa yếu ớt vừa ngập ngừng. Chuyện ấy đã khiến Cơ Tiêu không vừa lòng cho lắm. Nhưng điều mà Pa Nu nói ra còn khiến anh chàng thấy khó nuốt hơn. Cơ Tiêu không cho cậu bạn nói hết,một lần nữa lại quát nạt chặn lời Pa Nu.

_Dừng. Tôi bảo cậu dừng. Trước hết phải nói thực là tôi chỉ muốn biết ý nghĩ của hai chị này, không phải là cậu. Thêm vào đó...Tôi đã nói mấy lần rồi, cậu cho mình là ai mà đòi chỉ cho kẻ khác cần làm thế này, thế kia mãi vậy hả ? Tốt hơn hết cậu cứ chỉ cần nghe theo lời bọn này là đủ rồi nhé.

Cơ Tiêu vừa gằng giọng với cậu bạn vừa chỉ tay và nhìn vào May May cùng Mi Na. Họ đang bối rối chẳng biết nói gì nhưng thấy Pa Nu lại làm Cơ Tiêu không vừa lòng còn bị anh chàng mắng mỏ thật tội. Mi Na kéo tay chị béo May May. Chị ta liền gật đầu hiểu ý và hớt hải định nói đỡ cho cậu. Thế mà hai chị em lại một phen sửng sốt khi họ chưa kịp làm gì thì Pa Nu đã lên tiếng.

_Cậu hiểu nhầm rồi. Mình chỉ nhắc lại suy nghĩ của anh Ca Đô thôi. Buổi trước và tối qua nữa,anh ấy đều có nói ý như vậy. Cơ Tiêu cậu nhớ lại đi.

_Thì đúng thế....nhưng, nhưng anh Ca Đô có ở đây mà thấy chị tôi lúc này thế nào không hả ? Lúc này thì chao ôi, anh ấy đang tận đâu. Vì thế Cơ Tiêu này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, cậu hiểu chưa ? Mà chính cậu bảo là tôi cần phải lo liệu cho mọi người. Vậy thì mọi người cũng cần phải nghe theo lời tôi, đúng chứ ? Còn nữa, tôi đang ngờ là cậu....

Cơ Tiêu chống nạnh hai tay,vừa quay cổ,xoay đầu cái kiểu bị cứng mỏi rất khó chịu vừa nói. Đang làm thế thì anh chàng đột nhiên dừng lại nghiêng đầu,nheo mắt nhòm Pa Nu rồi nói tiếp với cái giọng giễu cợt.

_Tôi ngờ là cái cậu Pa Nu này đã thích nghỉ ngơi hơn là lên đường cùng mọi người rồi đấy. Nói đi xem nào ? Nếu thế... thì được thôi. Bọn này cóc cần phải mang cậu đi cùng làm gì nữa. Cậu cứ việc ở lại đây bao lâu thì ở hay là quay về CHẠ Lớn luôn cũng chẳng sao hết. Tôi nói thật đấy...

_QUA Ơ LAN Cơ Tiêu, chị em tôi xin QUA Ơ LAN đấy. QUA Ơ LAN bơn bớt nóng giận với cậu Pa Nu đi. Bọn tôi dù sao cũng nghe lời QUA Ơ LAN sẽ sửa soạn lên đường ngay đây. Còn cậu Pa Nu, cậu sẽ đi cùng với chị em tôi hay là ở lại đây nào ? Chắc là cậu không giống như những gì QUA Ơ LAN đã nghĩ đó chứ.

Lúc này chị béo May May phải lao vào đứng giữa hai chàng trai trẻ,giang hai tay ra để ngăn không cho Cơ Tiêu xông tới Pa Nu. Và chị ấy nói với Cơ Tiêu bằng giọng cầu khẩn sau đó là giọng thúc giục với Pa Nu. Cơ Tiêu nghe vậy có phần dịu đi đúng theo mong muốn của May May. Nhưng anh chàng vẫn gân cổ lên,mắt nhìn xoáy vào mặt Pa Nu đầy khiêu khích. Rồi thì Pa Nu cũng đáp lại hai người.

_Hai chị quyết định như vậy thì Pa Nu đành nghe theo. Tôi sẽ đi với mọi người tới cùng. Trước đây tôi đã nói thế rồi mà.

_Được rồi, được rồi. QUA Ơ LAN Cơ Tiêu cũng nghe cậu Pa Nu nói đấy. Bây giờ chẳng còn gì phải bàn cãi nữa, chúng ta lên đường ngay thôi chứ nhỉ ? Cô Mi Na mau mặc thêm áo xống,quấn thêm khăn vào người cô Mi Nương đi.

May May nghe thế cũng cười được một cái rồi ngậm miệng lại ngay. Và chị ta hối hả nói vừa nhào luôn lại chỗ Mi Nương chỉ tay vào người nàng. Rồi trong khi Mi Na đang vội vàng lôi áo, khăn ra thì Pa Nu nhìn Cơ Tiêu chốc lát rồi lầm lũi bước ra khỏi gian buồng.

Các thứ được thu dọn sắp xếp rất nhanh. Chỉ loáng sau mà Cơ Tiêu đã bế bổng chị gái bước ra ngoài hiên .Ở dưới sân đã có sẵn hai anh chàng cùng hai con voi mà Ca Đô để lại. Họ đang bảo những con voi qùy xuống để mọi người trèo lên dễ dàng. May May và Mi Na vội vã ngồi vào chỗ của mình. Đến lượt Cơ Tiêu vẫn bế chị gái trên tay nhún mình phóng vút lên trên lưng voi. Anh chàng đặt chị mình vào chỗ rồi nhảy thoắt một cái đáp lên lưng con voi kia. Khi đó Pa Nu đã ngồi sẵn trên ấy. Nhưng Cơ Tiêu làm thinh khiến cậu biết anh chàng vẫn chưa hết giận. Tuy thế khi con voi chuyển mình đứng lên sửa soạn cất bước thì Pa Nu vội nói.

_Cơ Tiêu này, cậu nghe mình một chút nữa thôi. Mình không phải là bảo chúng ta chẳng cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của bác La Hầu đâu. Hay là thế này... cứ để cho mình với anh Nắc đi mời bác ấy tới đây đi. Như thế cậu cùng mấy chị em vẫn ở lại và được nghỉ ngơi. Cậu thấy vậy có được không ?

Cơ Tiêu nghe thế mới chịu quay sang trợn mắt nhìn cậu bạn một cái. Rồi anh chàng lấy tay bưng trán và bỗng nhếnh mép cười rồi nói giọng ra oai lại cố tỏ vẻ bông đùa.

_Chuyện đó ấy hả ? Tôi đây đã định nhờ ai đó trong CHẠ đi gấp tới chỗ ông La Hầu báo tin để ông ấy biết mà đón chúng ta, đừng có đi đâu rồi. Còn chúng ta đương nhiên vẫn cứ đến đó cho chắc ăn. Mà này...cậu nói chuyện nghe buồn cười quá. Chậm chạp, lẻo khỏe như cậu thế kia. Tôi làm sao mà giao việc lớn vào tay cậu chứ hả ? Đấy là chưa nói đến nhỡ ra chính cậu lại gặp chuyện. Chẳng phải tôi bị chất thêm gánh nặng à ? Lúc đó tôi nói sao với TỘC La của cậu hả ? Nên cậu đừng nghĩ linh tinh nữa. Coi như tôi bỏ qua cho cậu lần này.

Pa Nu nghe thế rồi thì chỉ còn biết gật đầu ngoan ngoãn ngồi yên trên lưng voi cùng với mọi người rời khỏi khu CHẠ mà họ ngỡ sẽ còn nghỉ lại lâu thêm nữa . Các GIÀ CHẠ và bà con ở chạ cũng sững sờ trước việc đường đột này và có ý níu giữ lại nhưng không được nên đành kéo nhau ra tiễn khá đông.

Hai chú voi nối đuôi nhau đi rất nhanh đúng theo ý của Cơ Tiêu. Chốc chốc anh chàng lại ngoái ra sau xem chị gái ra sao. Cơ Tiêu và hai chị em ngồi hai bên Mi Nương hông biết nên thấy tốt hay xấu khi mà nàng vẫn thờ ơ với toàn bộ mọi thứ xung quanh. Trông Mi Nương chẳng có chút biểu hiện nào tỏ ra khá hơn hay là yếu đi.

Cơ Tiêu cùng hai anh nái voi đi theo đường chéo xuyên rừng để tới chỗ ông La Hầu nhanh hết mức có thể. Và họ đã định cố đi cho tới được cái mái đá mà bà con ở chạ đã kể ở phía trước thì mọi người mới dừng lại rồi nghỉ qua đêm trong ấy luôn cho yên bụng. Thế nhưng vào lúc mặt trời dần tắt sáng,đáng nhẽ họ phải thúc voi lao đi hết sức để tránh khí lạnh của màn đêm đang ập đến. Vậy mà họ phải dừng voi lại bởi anh chàng điều khiển con voi trở chị em tự dưng bị đau bụng dữ dội. Không chịu nổi nữa anh ta phải xuống đất tìm chỗ đi ngoài.

Phải đợi anh ta khá lâu khiến cho ai nấy đều rất đỗi sốt ruột,hơn hết là Cơ Tiêu. Mãi sau anh kia mới lóp ngóp đứng giậy,vừa tiến lại với con voi của mình vừa cười nói nhăn nhở.

_Mọi người thông cảm nhé. Tại cái bụng của tôi thỉnh thoảng nó dở chứng thế đấy.

_ Không sao, không sao hết.Miễn là anh khỏi đau để chúng ta còn đi tiếp.

Cơ Tiêu đáp lời anh kia với vẻ mặt có lẽ là tươi sáng nhất từ khi lên đường tới lúc ấy. Đúng là ai đó tinh mắt thì nhận ra ngay trên nét mặt anh chàng hiện rõ sự bồn chồn, căng thẳng thậm trí trong đôi mắt còn hơi hơi ánh lên nỗi lo sợ. Điều này thật sự rất hiếm khi xảy ra với Cơ Tiêu khiến Pa Nu cũng phải sửng sốt,nhưng cậu không nói ra.

Trong khi đó thì anh nái voi kia cũng đang ì ạch trèo lên mình voi,trận đau bụng đã lấy đi nhiều sức lực của anh ấy. Thế rồi đột nhiên từ trong đám cây rừng rậm một mũi lao bay vụt ra cắm thẳng vào lưng anh ta. Chỉ kịp rú lên một tiếng đau đớn,anh ta ngã trượt xuống bên cạnh con voi có chị em ngồi trên. Mọi người đang nháo nhác lên không hiểu mũi lao đó của ai. Mi Na đang khóc thét lên còn chị béo May May cuống cuồng nhòm xuống,mặt tái mép,lắp bắp nói.

_QUA Ơ LAN Cơ Tiêu hay ai tới...tới xem chú ấy sao rồi. Ôi trời đất ơi, máu chảy nhiều quá thôi.

Ba chàng trai ngồi trên con voi đằng trước cũng đứng hết giậy vừa xớn xác nhìn người bị thương vừa đảo mắt khắp xung quanh tìm xem kẻ nào đã phóng lao. Cơ Tiêu thì chưa cần May May nói hết câu đã nhảy phắt xuống,băng đến chỗ anh kia đang nằm. Sau khi chạm tay vào người,vào cổ anh ta thì nét mặt Cơ Tiêu cau lại đầy tức tối. Anh chàng đấm thụp một quả xuống đất rồi bật giậy và gầm lên.

_Anh ấy chết rồi. Kẻ, kẻ nào đã làm việc này. Nếu còn ở quanh đây khôn hồn thì hãy thò mặt ra ngay.

Những lời của Cơ Tiêu khiến mọi người,hơn hết là hai chị em trở lên hoảng sợ ghê gớm. Họ nín thở trông vào phía mũi lao đã bay ra chờ đợi. Và ngay khi Cơ Tiêu dứt lời thì lại thêm một mũi lao nữa nhưng từ hướng khác phóng tới. May mà Cơ Tiêu nhanh nhẹn vừa xoay người né tránh. Anh chàng vừa vung thanh gươm còn nguyên bao lên đập trúng vào mũi lao khiến nó giơi xuống chứ thay vì đâm trúng vào chân voi. Cảnh tượng đó là May May và Mi Na thóp tim ôm chặt lấy Mi Nương trong khi nàng chẳng hề nhúc nhích.

Và rồi từ khắp mọi phía đồng loạt xông ra đến gần chục gã đàn ông thân hình to con mặt mũi dữ dằn. Hết thảy đều vận quần khố bằng vải thô và đeo vòng với bông tai màu đen theo cái kiểu không giống với người Trâu Vàng cũng chẳng phải người Rắn Chín Đầu. Và Cơ Tiêu cùng với người của mình đều nhận ra sự hung hăng trên những ngọn giáo hay lưỡi rìu lăm lăm trên tay bọn này đang chĩa thẳng vào và bao vây lấy họ. Thấy vậy Cơ Tiêu tay vẫn cầm chặt thanh gươm trong tư thế đối trọi,miệng thì hét lớn.

_Các anh là ai, tại sao không quen biết gì mà lại muốn hại bọn này.

_Đúng bọn ta muốn đấy. Khôn hồn thì chú nhóc và người của mình khoanh tay chịu trói đi, đừng có đánh lại làm gì thì bọn ta còn cho được sống. Nếu mà cứ cứng đầu chống trả thì bọn này giết hết chỉ chừa lại mấy cô ả trên kia thôi.

Một gã có dáng hùng hổ hơn hết cười khùng khục rồi hất hàm nói với Cơ Tiêu. Những kẻ đàn em của gã cũng ngửa cổ cười phá theo và hua hua những cây lao loạn xị. Cơ Tiêu bị gọi là chú nhóc còn bị dọa đánh giết thì đỏ mặt tía tai lên. Trong đầu anh chàng toan lao về phía trước nhằm ngay gã vừa nói mà cho một gươm. Nhưng ngay sau đó Cơ Tiêu cặp gươm lại rồi phóng lên lưng con voi trở chị em và đáp phịch xuống chỗ nái voi vẫn ngồi. Hai tay anh chàng nắm chắc dây cương và miệng tiếp tục hét.

_À hóa ra lũ các người là bọn cướp láo toét. Khi khác thì Cơ Tiêu này đã nện một chận cho biết tay rồi, nhưng nay thì không chấp. Người anh em mau giục voi của chúng ta thoát khỏi lũ điên này. Tuy em chưa từng nài voi, nhưng các chị đừng lo. Có cái gì làm khó được em chứ.

Nghe lời Cơ Tiêu,tức thì anh chàng nài con voi đằng trước đang ngồi cùng với Pa Nu gật đầu đáp lại. Rồi anh ta vừa giật dây cương cho voi của mình vội bước và huýt sáo gọi con voi mà Cơ Tiêu đang ngồi theo sau. Nhưng lũ cướp vẫn chạy rầm rập vòng quanh vây chặt lấy hai con voi ở giữa. Trên mặt những kẻ này không mảy may chút lo sợ nào với hai con voi to lớn lừng lững. Khi mà chúng đang vẫy tai,quất vòi tung hoăng cùng những bước chân duỳnh duỳnh làm rung động mặt đất. Gã cầm đầu vừa chỉ tay vào con voi đang chở Pa Nu hô lớn.

_Ái chà chà nghĩ có voi mà bọn ta sợ chắc, ngây thơ quá chú em à. Nào anh em xử đẹp hai con voi này đi.

_Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Có thêm voi thì lễ vật càng xôm anh em ơi. Cố mà bắt sống, không thì xẻ thịt lột da nó cũng không tồi. Hà, hà....

Những gã kia vừa đồng loạt cất giọng khoái trí đáp lại hưởng ứng gã cầm đầu vừa tung cho nhau những đầu của các cuộn dây thừng vốn trước đấy được vắt qua vai. Rồi những kẻ đó chia thành hai tốp với dây thừng trong tay cúi mình chạy luồn qua,vòng lại rất nhanh dưới bụng voi. Chỉ một loáng những sợi dây thừng to và dai chắc khác thường đã quấn lấy bốn chân của mỗi con voi trong nỗi sửng sốt của Cơ Tiêu và mọi người trên lưng voi. Cơ Tiêu cũng phải nháo nhào giục giã.

_Anh Nắc làm cái gì đi chứ.

Anh Nắc gật đầu và mắm môi cố giậy thật mạnh dây cương để bắt con voi phải vung mạnh bước chân hòng dựt đứt đám dây thừng mà thoát ra. Bọn cướp thấy vậy cũng chẳng chịu thua,càng nắm chặt dây thừng và kéo căng làm nó bó thít vào chân voi. Còn gã cầm đầu đang rảnh liền phóng mũi lao trong tay nhằm thẳng hướng anh Nắc. Cơ Tiêu đang loay hoay với con voi của mình nhưng cũng nhìn ra chuyện này trong khi chính anh Nắc và Pa Nu mải ngó bên dưới không để ý thấy. Cơ Tiêu vội hét lên.

_Anh Nắc cẩn thận.

Đúng lúc đó mũi lao gần chạm tới anh Nắc thì Cơ Tiêu nhìn thấy Pa Nu chộp lấy vai anh ta rồi kéo mạnh về đằng sau khiến hai người đều ngã ngửa ra ghế mây. Họ vừa kịp tránh được mũi lao sượt qua trên bụng hai người. Trong khi Cơ Tiêu đang thở hắt ra vì hai người kia thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc thì anh chàng chợt nhận ra chỗ mình đang ngồi bỗng nghiên hẳn sang một bên. Rồi thân hình độ sộ của con voi đổ kềnh ra mặt đất,bốn chân của nó bị trói lại thành cụm không nhúc nhích nổi.

Cơ Tiêu và ba người con gái ngồi sau cũng bị hất văng ra khỏi lưng voi. Anh chàng thì vặn mình xoay trong không trung rồi đáp xuống nhẹ nhàng. Nhưng May May,Mi NA và Mi Nương không làm được như thế nên dơi phịch xuống nền đất. Cơ Tiêu thấy vậy mới cuống cuồng lao lao tới.

_Mấy chị có sao không ? Nói đi, nói cho em đi nào. _ Cơ Tiêu nhớn nhác lên, mặt mày nhăn nhó mà hỏi.

_Không...có cái thân to béo của tôi rồi…nên hai cô ấy không sao hết đâu. Cậu Cơ Tiêu ạ.

May May hổi hển đáp trong khi Cơ Tiêu cũng nhận ra là hai người chị đã bị ngã đè lên bụng May May. Và anh chàng vội vã kéo tay lôi Mi Na lên trước sau ấy vòng tay đỡ Mi Nương dậy. Cuối cùng khi hai cô gái trẻ đứng lên được thì tới lượt chị béo May May lồm cồm bò dậy. Ngay lúc đó anh chàng Nắc và Pa Nu cũng bị hất văng khỏi lưng voi đập vào gốc cây sát mặt đất đau điến. Nhưng hai người đã kịp vùng dậy,lấy hết sức chạy tới chỗ Cơ Tiêu đang đứng.

Những gã kẻ cướp cũng bị khuỵnh chân,ngã sấp ngã ngửa vì cố nắm lấy các túm đầu dây thừng trong khi chúng đang bó chặt với hai thân voi nặng nề đang đổ sập ra đất. Cũng phải mất một chút thời gian cho bọn người này đứng lên được rồi mải buộc chặt các đầu dây thừng vào gốc cây để giữ voi. Xong xuôi,đám người đó lập tức dồn ánh mắt và chĩa lao,rìu vào tốp người của Cơ Tiêu đang tụm lại với nhau một chỗ.

Nãy giờ vì lo cho mấy cô gái bị đau do cũ ngã nên chị May May và cánh trai trẻ cũng quên mất bọn người dữ tợn đang uy hiếp mình.Bỗng nhiên thấy bọn đó lại xúm vào định vây bắt mình thì chị May May với Mi Na hoảng loạn ghê lắm.Vừa ôm chặt Mi Nương ở giữa,hai người vừa bấu chặt vào lưng Cơ Tiêu sợ sệt rên lên.

_Làm sao....làm sao thoát được bọn họ đây chứ....

_Đừng...đừng lo, các chị ạ...Có em đây rồi...sẽ không có kẻ nào động vào các chị được đâu.

Cơ Tiêu cố gắng hét lên thật to vừa để làm mấy người chị bớt sợ hãi vừa để lấy le với bọn kia. Nhưng trong giọng nói ngắc quãng của anh chàng lại cho người nghe thấy nỗi lo lắng ghê gớm.

_Ừ bọn tôi cũng sẽ bảo vệ mấy chị em đến cùng. _ Anh chàng Nắc la lên giọng cũng bối rối không kém.

_Em...em cũng thế. Anh Nắc, anh cầm lấy gươm đi này.

Pa Nu cũng vội thốt lên với giọng hiền lành không khác mọi khi là mấy. Cậu còn chìa một trong hai thanh gươm mà cậu vơ kịp khi bị văng ra khỏi lưng voi. Anh Nắc kia cầm lấy,tuốt ngay vỏ bao ra và hùng hổ giơ lên. Cơ Tiêu gật đầu ưng ý khi thấy những hành động ấy của hai người bên phía mình. Anh chàng dằn giọng.

_Được lắm, thế mới là anh em tốt của tôi chứ. Pa Nu, đây là lần cho cậu chứng tỏ sự mạnh mẽ của đàn ông đấy. Cố vung gươm chém thật lực vào bọn kia đấy nghe chưa ?

_Mình...không biết có làm nổi, nhưng sẽ cố vì các chị....

Pa Nu hơi ngập ngừng đôi chút rồi vừa chầm chậm tuốt gươm vừa nói tiếp đáp lại Cơ Tiêu. Bấy nhiêu đó xảy ra chỉ trong thoáng chốc,ba chàng trai đã cầm gươm đứng thành ba mặt che chắn cho mấy chị em ở bên trong.

_Ghê gớm phết, có vẻ biết đánh đây. Thế thì anh em ơi, chúng ta xông vào đánh cho đã thì thôi nào. Nên nhớ, chỉ cần bắt sống mấy chị em kia để làm lễ vật, bọn còn lại thì khỏi đi.

Gã cầm đầu hét lớn rồi xông vào trước tiên vung rìu nhảy lên chém mạnh xuống phía dưới là đầu của Cơ Tiêu. Nhưng anh chàng đã nhanh tay để ngang kiếm quá đỉnh đầu mà đỡ lấy nhát rìu. Liền đó Cơ Tiêu dồn sức nhún người đẩy lưỡi rìu cùng gã cầm đầu bật lại đằng sau. Khi đã đứng vững được rồi thì gã này cũng phải hằm hằm mặt nhìn xoáy vào Cơ Tiêu có ý phải đánh giá lại đối thủ trước mắt.

Nhưng ngay sau ấy hắn với hai tên khác lại xông vào kết hợp cùng nhau mà đâm, chặt,chém thật dữ dội vào Cơ Tiêu. Ba kẻ ấy khiến anh chàng phải vô cùng vất vả gạt bên này,đẩy bên kia mà cố không để gươm,rìu chạm tới mấy người bên trong. Phía của hai anh chàng Nắc và Pa Nu cũng khó khăn không kém khi cố gơ kiếm chống đỡ các cú đâm thọc của những gã còn lại.

Và ba anh chàng tạo thành một vòng tròn xoay chở liên tục. Ở phía nào bị đánh phá nhiều hơn hết thì lập tực Cơ Tiêu phải chuyển về hướng đó để chống đỡ. Có thế những kẻ hung hăng kia mới không động tới nhóm Mi Nương phía trong. Thường luôn là Cơ Tiêu phải thế chỗ cho Pa Nu. Cậu ta non tay kém cỏi hơn hết trong ba người,cũng trở thành chỗ yếu hơn hết của vòng bảo vệ. Nhưng Pa Nu quả thật đã ráng hết sức mình đỡ được ít ra cũng vài ba nhát rìu,gươm.

Hai bên cứ thế giằng co một hồi,Cơ Tiêu vừa lấy gươm đỡ đòn đánh tới vừa tung ra những nắm đấm rắn chắn,những cú đá dồn dập vào ngực vào bụng của bọn cướp khiến những kẻ ấy không ít phen ngã lăn ra đất nhăn mặt đau đớn. Nhưng bọn cướp dù thế nào vẫn có đến bảy người so ba chàng kia lại có võ nghệ đồng đều như nhau và ngang ngửa với anh chàng Nắc. Điều ấy làm Cơ Tiêu càng đánh càng thấy nhóm mình yếu thế dần đi. Thoáng nghĩ trong đầu thế,anh chàng đột nhiên chuyển hướng sang bên anh chàng Nắc vốn đang đánh trả khá ngon lành với gã cầm đầu cùng một tên khác.

Anh chàng Nắc liền gấp gáp thế chỗ cho Pa Nu. Cậu đang bị ba tên cướp đánh cho tối tăm mặt mày chỉ giơ kiếm đỡ bừa,may sao lần nào cũng đỡ được. Cứ đà thế thì chẳng mấy mà cậu sẽ bị trúng gươm. Anh chàng Nắc kia thế chỗ cậu ta thật đúng lúc. Nhưng anh ta vừa đánh vừa nói ra sau lưng bay đến tai Cơ Tiêu cùng với tiếng gươm,rìu va chạm nhau chan chát.

_Anh bạn đáng nhẽ không cần đánh thay tôi mà phải đánh thay cho Pa Nu mới đúng.

_ Anh Nắc và Pa Nu nghe rõ này. Hai người lập tức chuyển vòng,thế vào chỗ của tôi ngay đi rồi cùng với mấy chị cố chạy thật nhanh đấy. Chỉ có vậy mới may thoát được.

Hai anh chung Nắc và Pa Nu đều nghe rất rõ tiếng Cơ Tiêu,tuy chưa hiểu thế nào nhưng cũng vội chuyển chỗ ngay. Bọn cướp cũng nghe không sót một tiếng nhưng cũng chưa kịp đoán ra ý định của Cơ Tiêu. Thì anh chàng đã dồn hết sức xoay người nhảy phắt lên cao rồi nhanh như cắt xoạt chân tung hai cú đá liên tiếp vào đầu hai tên cướp ở trước mặt làm họ ngã lăn ra đất,lỗ mũi ộc máu. Những kẻ ấy định bật giậy ngay mà không nổi. Đúng lúc đó hai anh chàng kia thế vào chỗ Cơ Tiêu vừa đứng. Rồi họ cùng chị béo May May và Mi Na dìu Mi Nương nháo nhào chạy qua chỗ hai tên cướp đang nằm lăn lóc.

Nhóm Mi Nương cùng hai anh chàng Nắc với Pa Nu đằng trước và Cơ Tiêu ở phía sau chót đã chạy khỏi vòng vây của bọn cướp. Nhưng gã cầm đầu cùng với những anh em của hắn đã lại đứng lên được và hò hét đám còn lại cùng đuổi theo sát phía sau họ. Một mình Cơ Tiêu phải gồng mình chống trả với bọn cướp để mong chặn những kẻ đó lại cho nhóm người của chàng ta chạy càng xa càng tốt.

Trời mỗi lúc một tối rất nhanh và nhóm Mi Nương đã leo lên lưng chừng một con dốc, =trong khi Cơ Tiêu bị giữ ở chân dốc. Lúc này chàng ta vẫn cố gắng chặn hết bọn cướp lại,nhưng không xong. Hai tên trong số bọn chúng đã vượt khỏi tầm ra đòn của Cơ Tiêu từ khi nào và đuổi theo sát nút nhóm Mi Nương. Tiêu vội vã lao lên và mau chóng tóm được hai gã. Anh chàng xiên ngay một nhát vào đùi một tên và một nhát vào bụng tên kia. Hai gã này đành tự lăn mình trượt xuống dốc để tránh bị thêm những nhát kiếm tiếp theo của Cơ Tiêu. Bọn cướp ở phía sau chính vì bị hai kẻ đồng bọn lăn trúng vào mà quá nửa cũng ngã theo.

_Ha, ha đáng đời chúng bay đấy chứ, xem kìa lăn long lóc...

Cơ Tiêu hả hê cười nói khi nhìn thành quả của mình rồi quay lưng trèo tiếp lên với mọi người phía trên. Đúng lúc ấy gã cầm đầu đang điên tiết lên vì sắp để xổng mất con mồi. Gã gầm lên một tiếng vang trời.

_Thằng nhóc kia, xem mày có thoát được nữa không.

Cơ Tiêu sửng sốt vì tiếng gầm gần sát với mình mới quay người lại. Thì anh chàng thấy gã ở ngay đằng trước mặt,cánh tay cuồn cuộn bắp thịt của gã đã vung lên chém thẳng xuống đầu Cơ Tiêu. Qúa sững cờ Cơ Tiêu chỉ kịp nghiêng đầu né tránh. Anh chàng chắc chắn nhát chém có sức mạnh khủng khiếp đó sẽ trật vào vai rồi xẻ đứt cánh tay đang cầm kiếm của mình thôi. Trong khoảnh khắc ấy Cơ Tiêu chỉ biết phải quay gươm lên đâm đáp trả hắn một cái.

Thế nhưng khi chưa kịp làm gì thì Cơ Tiêu bỗng thấy bóng ai đó vụt từ phía sau lướt qua,lăn xuống dốc. Và nhát gươm chém xuống của gã kia thì yếu hơn anh chàng đã nghĩ rất nhiều. Lưỡi rìu của gã dường như mới vừa chạm tới xương vai thì dừng lại rồi trượt ra khỏi người của anh chàng. Thân hình của gã cũng đổ nhào về phía sau. Cánh tay của gã trước đấy cầm dìu lúc này đã ôm chặt lấy bụng đầy máu. Cánh tay còn lại của gã chới với rồi cuối cùng tóm được vai bên kia của Cơ Tiêu và lôi anh chàng cùng lăn xuống dốc theo hắn.

Hai người lăn lông lốc rất nhanh và đến một đoạn thì giáp mặt với Pa Nu cũng đang lăn xuống dốc. Trong tay Pa Nu vẫn cầm thanh gươm dính đầy máu và đất cũng giống như trên gương mặt hoảng hốt của cậu ta vậy. Cơ Tiêu chợt hiểu ra chính Pa Nu không biết bằng cách gì từ trên đỉnh đốc trượt xuống đúng lúc anh chàng bị rìu chém. Có lẽ cậu ấy đã từ đằng sau thọc lưỡi kiếm sượt qua phần thắt lưng của anh chàng mà đâm trúng được bụng của gã kia. Rồi PA NU bị mất đà mà lăn xuống dốc.

Vừa nghĩ đến đó thì Cơ Tiêu giật nảy người bởi thân hình của mình đập trúng vào thân cây chìa ra trên con dốc. Dáng hết sức anh chàng đã hất được gã cầm đầu đang bám lấy mình ra. Sau đó Cơ Tiêu chỉ còn biết nằm im vắt vẻo trên thân cây. Khi ấy nhòm xuống dưới thì anh chàng thấy Pa Nu đã nằm sõng soài trên nền đất không động đậy. Cậu ta chắc là chỉ bị ngất đi. Cơ Tiêu vừa thoáng nghĩ được thế thì từ phía đỉnh dốc vọng xuống tiếng kêu rú thảm thiết của anh chàng Nắc.

_Chị em chạy, chạy mau đi...mặc kệ tôi...ặc...ặc

Cơ Tiêu cố nheo mắt để nhìn cho rõ vì mắt anh chàng cứ mờ đi. Và anh chàng cũng đã trông thấy được anh chàng Nắc kia đang bị ba tên cướp đâm chém tới tấp,mỗi nhát trúng vào người là một lần anh ta nảy lên vì đau đớn. Sau cùng anh Nắc này cũng không trụ được nữa,thân hình gục xuống như cây chuối đổ. Thế rồi Cơ Tiêu không nhìn thấy gì nữa mà chỉ nghe thêm được tiếng gào đến lạc giọng của May May.

_Bỏ chúng tôi ra, xin các người đấy. Có bắt thì bắt mình tôi thôi, xin tha cho hai cô ấy.

_Câm mồm ngay cái con mụ béo này. Bọn ta là không tha cho đứa nào hết á...hà,hà.

Một tên cướp thét lên với giọng hung dữ nhằm bịt miệng chị béo May May. Cơ Tiêu nghe mà đoán ngay ra mấy người chị của anh chàng đã bị bọn cướp bắt gọn mất rồi. Điều này khiến Cơ Tiêu lồng lộn ruột gan lên chỉ muốn lao lên đó cứu người. Nhưng anh chàng không tài nào nhấc nổi lưng giậy thì nói gì tới leo được lên trên kia. Cơ Tiêu chỉ biết bấu chặt năm ngón tay vào thân cây bên dưới mà nghiến răng uất ức.

Chẳng bao lâu sau anh chàng không còn nghe được thêm tiếng nói của một ai bên trên vọng xuống nữa. Mọi thứ xung quanh trở lên vắng vẻ,lặng lẽ thật đáng sợ trước mắt của Cơ Tiêu. Và rồi ngay tới đôi mắt của anh chàng cũng toàn thấy một màu đen ngòm,tăm tối. Cơ Tiêu bắt đầu có những ý nghĩa về cái chết.

Anh chàng thấy mình thật không cam lòng chút nào khi bỏ mạng ở cái chốn heo hút chẳng ai biết tới này,đâu còn mặt mũi nào nữa. Nhưng Cơ Tiêu thầm nhủ không thể buông xuôi dễ dàng thế được. Anh chàng phải sống để còn cứu cho bằng được mấy người chị tội nghiệp của mình lúc này chẳng biết đang bị lũ khốn kia mang đi đâu rồi.

Và Cơ Tiêu bắt mình không được khép mắt lại,không được ngủ. Nhưng thân thể của anh chàng chẳng chịu nghe theo,đầu óc cứ chìm dần đi. Đúng khi đó một luồng ánh sáng lập lòa dọi vào mặt Cơ Tiêu. Rồi anh chàng nghe được tiếng nói quen thuộc của Pa Nu.

_Cơ Tiêu, cậu đây rồi. Vết thương của cậu có nặng lắm không ?

_Cậu...thật là, nhìn tôi thế này còn không biết hay sao. Mau...mau mau đỡ tôi xuống khỏi cái gốc cây chết tiệt này ngay đi...

Cơ Tiêu đã yếu đi rất nhiều nhưng vẫn lờ đờ nói cái kiểu sai bảo với cậu bạn. Pa Nu nghe rồi thì hấp tấp gật đầu và làm ngay theo lời của Cơ Tiêu. Cậu ta đặt ngọn đuốc nhỏ xuống đất,sau ấy luồn tay qua cổ Cơ Tiêu,khệ nệ kéo được anh chàng giậy. Loay hoay một hồi rồi Pa Nu cũng khoát vai Cơ Tiêu dìu được anh chàng lết đi cùng với cậu ta. Sau đó một tay Pa Nu vừa vội vã nhặt ngọn đuốc lên,tay kia dìu Cơ Tiêu từ từ trượt xuống dốc.

Quảng cáo
Trước /145 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khai Sinh Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net