Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời
  3. Chương 92 : Chương 92
Trước /145 Sau

[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 92 : Chương 92

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

74

LẼ NÀO ĐÃ SAI

Trong mấy lần vải được chăng lên. Ngồi quanh đám lửa lớn là MO LỬA của TRÂU VÀNG đang cho MI NƯƠNG ngồi dựa vào ngực bà ấy. Ở hai bên là CHIA PAO và MO trẻ đang đưa tay ra hơ lửa. Được một lát hai người này lập cập cởi bỏ áo sống ướt nhẹt ra và mặc vào áo váy khô được lấy từ trong một cái rương mà cánh đàn ông chu đáo đem vào đặt sẵn cho họ thay. Sau đó bớt run rẩy hơn một chút là CHIA PAO lấy ngay một bộ để MI NƯƠNG thay. Nhưng khi cô gái đem áo váy lại chỗ MI NƯƠNG và chạm vào nàng thì thấy áo đã khô và người cũng đã ấm lên. Trong khi CHIA PAO còn ngỡ ngàng thì MO trẻ đang vừa múc rượu được hâm nóng trong nồi đồng ra ba cái bát gốm vừa rộn ràng cất tiếng.

_Rõ là không cần cho MỴ NƯA MI NƯƠNG thay áo đâu mà. Bởi MO LỬA của ĐỀN THỜ chúng ta với sức mạnh của LỬA THIÊNG đã truyền hơi nóng vào trừ bỏ hết đi cái lạnh trong người MỴ NƯA rồi. Con nói thế đúng không ạ, thưa BỀ TRÊN.

_Con thay vì nói dông dài thì mau uống rượu kia cho ấm người rồi đem lại cho ta và CHIA PAO mỗi người một bát đi thì hơn đấy. MỴ NƯA MI NƯƠNG, lúc này MỴ NƯA thấy trong người sao rồi ?

MO LỬA của TRÂU VÀNG ôn tồn nói với MO trẻ theo hầu bà trong khi vẫn chăm chú nhìn vào MI NƯƠNG xem xét sắc mặt của nàng và ân cần hỏi thăm. MI NƯƠNG từ khi được cứu lên nét mặt từ vẻ trắng bợt đã từ từ hồng lên đôi chút,nàng vẫn rất mệt nên không muốn nói chỉ hé miệng cố cười một cái cho MO LỬA yên lòng. Nhưng đang gắng cười bỗng MI NƯƠNG nhăn mặt rồi với vẻ vừa đau đớn vừa hoảng hốt nàng cất giọng đứt quãng.

_ÔI...ôi MO LỬA ơi...Ta...Bụng ta sao thấy đau lắm. Đúng vậy...nó đau, đau lắm...

Vẻ đau đớn cùng hoảng sợ của MI NƯƠNG khiến MO LỬA của bộ lạc và CHIA PAO cùng sửng sốt mà nhìn MI NƯƠNG chằm chằm trong một thoáng. Và rồi MO LỬA của TRÂU VÀNG lấy nét mặt cùng giọng nói bình tĩnh trấn an MI NƯƠNG.

_Đừng sợ, MỴ NƯA MI NƯƠNG đừng sợ. Đã có chúng tôi ở đây, MO LỬA này sẽ lo ổn thỏa hết mọi chuyện thôi.

Vừa nói MO LỬA của TRÂU VÀNG vừa đặt MI NƯƠNG nằm xuống,vén váy của nàng cao lên khỏi đầu gối và trong lòng bà đang dấy lên một nỗi lo lắng rất lớn. Và rồi thứ bà không mong muốn thấy đã từ từ hiện ra Ở giữa đùi của MI NƯƠNG từ từ chảy ra một vệt máu đỏ tươi. CHIA PAO cũng nhìn thấy rõ mồn một và cô gái trẻ hét lên đầy sợ hãi.

_Máu, đó là máu mà MO LỬA ơi. MỴ NƯA MI NƯƠNG chảy nhiều máu thế này là sao ạ ? Lẽ nào đứa trẻ trong bụng cô ấy...

_CHIA PAO...em vừa, vừa nói gì...máu...ta chảy máu ư ?

MI NƯƠNG nằm trên mặt đất với cơn đau dữ dội nơi bụng khiến mặt nàng nhăn nhó. Hai mắt vốn đã nhắm chặt mà nghe những lời CHIA PAO kêu,nàng liền mở choàng hai mắt và cố nhỏm giậy để nhìn cho rõ. Khi tận mắt trông thấy vũng máu giữa hai chân, MI NƯƠNG hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Với nét mặt sợ hãi,MI NƯƠNG vừa nắm tay MO LỬA của bộ lạc vừa bật khóc mà cầu khẩn.

_Con tôi...MO LỬA...không, xin bà cứu, xin bà cứu mẹ con tôi với...

_MỴ NƯA MI NƯƠNG...bình tĩnh. MO LỬA này xin MỴ NƯA hãy bình tĩnh. Tôi sẽ giữ,sẽ giữ bằng được đứa bé này cho NGƯỜI và BA ĐÔN. Đứa bé này rất ... nó sẽ không dễ dàng bị mất như thế này được,tin tôi đi.

MO LỬA của bộ lạc này vừa nhìn điều tồi tệ đang xảy ra vừa lấy vẻ mặt bình tĩnh và giọng nói đầy tin tưởng với MI NƯƠNG vừa lấy hai bàn tay đặt lên phần bụng dưới của nàng mà dùng hết PHÉP THIÊNG của mình để chặn giữ cái thai. Tuy rằng tình huống này khiến CHIA PAO ở cạnh từ lúc đầu hay MO trẻ bây giờ cũng đang ở một bên phải choáng váng. Với nét mặt và ánh mắt kinh hãi,không ai nói một tiếng nào nữa mà chỉ biết hồi hột chờ đợi xem MO LỬA chạy chữa cho MI NƯƠNG.

MI NƯƠNG càng lúc càng đau đớn và hoảng sợ hơn. Nàng vào lúc này ngoài cuống cuồng cầu xin các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG,xin BA ĐÔN,xin người mẹ đã mất của nàng giúp nàng giữ đứa con trong bụng mình lại thì chỉ còn biết dựa vào SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của MO LỬA của TRÂU VÀNG. Còn bà ấy thì thật lòng cũng biết tình cảnh MI NƯƠNG đã bị chìm dưới nước,đã ngấm lạnh khá lâu đến nỗi suýt chết,đứa con trong bụng nàng có bị lay động,bị tống ra thì cũng là lẽ thường.

Nhưng MO LỬA của TRÂU VÀNG cũng đã nói thật khi tin rằng mình vẫn có thể giữ được mầm sống này. Sâu trong suy nghĩ của bà cho rằng nếu đây là đứa trẻ đã được nhắc đến cho điềm báo thì nó sẽ rất mạnh mẽ,sẽ cứng cỏi vững vàng mà ra đời khỏe mạnh. Vậy nên bà chỉ cần dùng hết sức mạnh mà CÁC ĐẤNG THIÊNG LIÊNG đã ban cho,dù có bị mất hết PHÉP THIÊNG trong lần này,thậm trí là nhận lấy cái chết thì bà cũng sẽ thấy là đáng để giữ lại đứa bé.

Thế nhưng đúng vào lúc bà thấy những cơn co thắt nơi bụng của MI NƯƠNG dừng lại được một lát và với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi MO LỬA của TRÂU VÀNG đã có thể thở hắt ra. Đúng vào lúc đó rất nhẹ nhàng,nơi bụng của MI NƯƠNG chuyển động,co rút thêm một lần nữa. Và ở giữa hai đùi của MI NƯƠNG ộc ra một vũng máu lớn kèm theo một nhúm bầy nhầy nhỏ. Đúng lúc này MI NƯƠNG nảy hẳn người giậy trong cái nhìn sững sờ,khiếp hãi của CHIA PAO và MO trẻ cùng nét mặt choáng váng của MO LỬA của TRÂU VÀNG. Nàng nhìn vũng máu và kêu lên thảm thiết bằng hết sức của mình.

_Con ơi ...

Nói xong MI NƯƠNG ngã đổ ra nền đất,lịm đi. MO LỬA nhìn cảnh này. Bà nhìn MI NƯƠNG nằm đó mê man,nhìn vũng máu và cái thai vừa bị đẩy ra rồi nhìn CHIA PAO và MO trẻ theo hầu mà nói giọng thẫn thờ.

_Chuyện đã thành ra thế này. Đứa bé đã mất, lúc này ta chỉ còn có thể lo cho sức khỏe của MỴ NƯA MI NƯƠNG thôi. Hai cô mau tỉnh người lại cho ta, rồi… rồi đi lấy vải lại đây,rượu nữa. Lấy hết số rượu và càng nhiều vải càng tốt. Đừng có khóc lóc mà hãy làm ngay đi cho ta.

_Thưa MO LỬA, trong đó...trong đó xảy ra chuyện gì thế ? PA NU và các anh em khác dường như nghe thấy có những...những tiếng như là khóc vậy. MI NƯƠNG...chị ấy thế nào rồi ạ ?

Tiếng bước chân của vài ba người lại gần phía ngoài vách ngăn bằng mấy lần vải chăng rồi giọng nói của PA NU cất lên ngập ngừng đầy nỗi niềm lo lắng. Điều này khiến ba người ở bên trong vách ngăn bằng vải choáng váng,hai cô gái trẻ với nét mặt hoảng hốt hết nhìn nhau lại nhìn MI NƯƠNG cùng MO LỬA của TRÂU VÀNG. Lúc này đây MO LỬA trước hết đưa tay lên ra dấu,ý rõ ràng với hai người này là phải im lặng. Ngay sau đó bà ôn tồn lên tiếng đáp lại người ở phía ngoài.

_MỴ NƯA MI NƯƠNG...đang ngủ. Còn tiếng kêu khóc, có tiếng như thế sao ? Đúng rồi...là hai cô gái trẻ của chúng tôi không cẩn thận với lửa và rượu nóng. Họ bị thế là bởi vẫn chưa hết run rẩy do lạnh. Nhưng họ không sao, anh không cần lo lắng quá.

_Vậy ạ. _ Tiếng PA NU thốt lên với giọng nhẹ nhõm.

_Thế thì bọn tôi yên bụng rồi, xin lỗi đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi. Bọn tôi quay lại chỗ của mình đây thưa MO LỬA. _ Tiếng của người trai ở CHẠ RŨ dẫn đầu đoàn người kính cẩn cất lên.

Sau đó những người trai tráng phía ngoài nhanh chóng đi khỏi. Còn MO LỬA của TRÂU VÀNG vừa thở hắt ra vừa hướng ánh nhìn nghiêm khắc về phía MO trẻ hầu cận và CHIA PAO. Tức thì hai cô gái trẻ này nhớ lại lời sai bảo của MO LỬA trước đó. Và họ hớt hải đi lấy vải và đem nồi rượu được hâm nóng tới cạnh chỗ MI NƯƠNG đang nằm.

Thế rồi MO LỬA của TRÂU VÀNG liền bảo MO trẻ cùng CHIA PAO xé những cuộn vải thành từng mảnh nhỏ. Trong khi đó bà một tay lấy chúng để lau dòng máu đang không ngừng chảy ra đo xảy thai của MI NƯƠNG. Một tay bà ấy nắm lấy cổ tay nàng truyền PHEṔ THIÊNG vào đó để nàng mau cầm máu. Sau một hồi cuối cùng máu đã ngừng chảy. Lúc này MO LỬA của TRÂU VÀNG mới lấy những mảnh vải nhúng vào trong rượu ấm lau sạch cửa mình cùng vùng đùi của MI NƯƠNG. Váy áo dính máu của nàng cũng được cởi ra và nàng được CHIA PAO giúp mặc vào một bộ đồ mới sạch sẽ. Rồi MO LỬA của TRÂU VÀNG bảo CHIA PAO cùng MO trẻ hầu cận đem hết số vải còn lại đắp lên người MI NƯƠNG cho ấm. Bà ấy cũng dặn kĩ họ phải trông chừng MI NƯƠNG,có ai buồn ngủ thì người kia cố phải thức cho bằng được.

Còn bà thì tự mình đem số vải cùng áo váy dính máu của MI NƯƠNG tới gần đống lửa,từ từ bỏ từng thứ vào đó. Vừa làm vậy MO LỬA của bộ lạc này vừa lầm dầm đọc lời chú để sai khiến ngọn lửa cháy sao cho không tạo lên dáng vẻ hay màu sắc khác thường nào. Khói và thứ mùi đáng lẽ phải có từ những thứ đó cũng bị lời chú và một loại bột của ĐỀN THỜ ở TRÂU VÀNG này mà bà đem theo làm cho tan biến ngay khi vừa hình thành. Cuối cùng sau lúc lâu,khi trời đã gần sáng thì hết thảy những thứ đồ vấy máu cùng bào thai và đám củi đều đã biến thành tro bụi.

Suốt quãng từ tối cho đến gần sáng. MI NƯƠNG vẫn thiêm thiếp chưa tỉnh. MO LỬA của TRÂU VÀNG sau khi thu dọn xong xuôi đống lửa đã quay lại ngồi bên nàng. Lúc này chỉ còn mình bà thức bởi hai người kia đã được phép của bà ấy mà đi nằm. Họ đều đã mệt rã rời. Vừa trông vẻ mặt mới trải qua đau đớn cùng việc mất máu quá nhiều của MI NƯƠNG mà MO LỬA của bộ lạc này vừa tự trách mình. Bà vừa thẫn thờ suy nghĩ,nhưng càng nghĩ càng không thể tin nổi về những gì đã xảy ra vào buổi tối hôm qua.

Chuyện này thật ra là thế nào. LUỒNG SỨC MẠNH dữ dội bà chưa từng phải đối mặt qua dẫn đến cơn động đất khiến đoàn người của bà gặp nạn. Chiếc vòng của MO RINH LINH dường như đã phát sáng là để đáp lại LUỒNG SỨC MẠNH đó. Chuyện này khiến bà nhớ đến tình cảnh của hai mươi sáu mùa lúc trước đây. Khi MO RINH LINH cảm nhận điều gì đó tồi tệ sắp hoặc đã xảy ra trên NÚI CỔNG TRỜI.

Cuối cùng điều MO LỬA của TRÂU VÀNG bà không ngờ đến hơn hết thảy lại là MI NƯƠNG bị mất đi đứa con trong bụng. Bà ấy đã chẳng thể giúp nàng ấy giữ lại đứa bé. Mà điềm báo khi xưa ĐỀN THỜ của bộ lạc vốn nghĩ ứng với MI NƯƠNG cùng BA ĐÔN và sự ra đời của đứa trẻ. Nay đứa trẻ không còn lẽ nào điềm báo đã sai. Đúng lúc đó khiến bà dừng lại mọi điều nghĩ ngợi không gì khác là tiếng nói yếu ớt của MI NƯƠNG.

_Con tôi, nó đã mất rồi, mất thật rồi sao ? MO LỬA nói đi...bà nói là không phải...là bà đã cứu được đứa con của tôi với BA ĐÔN đi.

_MỴ NƯA đã tỉnh rồi, vậy là tôi đã yên lòng rồi. Còn chuyện đó...dù rất đau đớn nhưng MỴ NƯA phải chấp nhận việc đứa bé đã ra đi thôi. Và MO LỬA này từ tận đáy lòng muôn lần xin lỗi MỴ NƯA cùng cậu BA ĐÔN. Rằng tôi kém cỏi, là người của ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU thay mặt ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU mà lại làm hỏng việc mình đã chắc chắn. Nhưng xin MỴ NƯA chờ thêm một quãng nữa, khi chúng ta bình yên quay lại CHẠ LỚN. Khi đó tôi sẽ mang thân già này ra đền tội trước MỴ NƯA cùng TRÂU VÀNG. Lúc này tôi chưa nói chuyện cô bị xảy thai cho những người ngoài kia hay. Tôi nghĩ rằng ngoài mấy người trong đây thì được biết đầu tiên phải là CHÚ́A TỂ TỐI CAO cùng ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU. Vậy nên lát nữa chúng ta sẽ quay về gặp họ.

MO LỬA của TRÂU VÀNG vừa ân cần nhìn MI NƯƠNG vừa cúi xuống đỡ nàng ngồi dậy tựa lưng vào người bà rồi nói với nàng bằng một giọng rất nặng nề. Nét mặt của MO LỬA cũng hiện lên một màn tê tái,thỉnh thoảng lời nói của bà xen lẫn tiếng thở dài. MI NƯƠNG khi tỉnh lại thấy người rất mệt,nhưng cơn đau tối qua đã dịu đi nhiều. Nàng sau khi cất tiếng hỏi MO LỬA của bộ bạc đã được nghe những lời đáp của bà. Nó khiến nàng lắc đầu liên tục,những giọt bắt đầu trào ra hai bên khéo mắt. Nàng dẫu hiểu nhưng vẫn không muốn tin vào sự thật phũ phàng ấy. Nhưng bỗng nhiên trong những lời sau cùng bà ấy nói có một điều khiến nàng thấy như mình một lần nữa trải qua cơn đau ghê gớm như của tối qua. MI NƯƠNG cố hết sức nắm lấy bàn của MO LỬA mà nói giọng cầu xin.

_Tôi không cần bà phải nhận lỗi nếu có lỗi thì...đó là của tôi. Người mẹ như tôi đã...đã không giữ được đứa con trong bụng mình. Tôi có lỗi với BA ĐÔN. Nếu bây giờ...bây giờ chúng ta quay lại thì tôi...tôi không biết phải đối mặt thế nào với ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU. Hơn nữa...hơn nữa...còn chuyến đi đến dự đám cưới của MI NA? Tôi bây giờ đã không còn đứa con mà cũng không được gặp mặt MI NA và chị MAY MAY. Vậy thì tôi...tôi sống có đáng gì nữa. Xin bà, xin bà để cho tôi được tiếp tục lên đường, tôi dùng chút sức lực còn lại này để xin bà đấy.

Cái nắm tay thật chặt,ánh mắt và nét mặt cầu khẩn cùng giọng nói tha thiết của MI NƯƠNG khiến MO LỬA của TRÂU VÀNG lâm vào cảnh rối bời. Sự bình tĩnh thường ngày,sự thấu hiểu mọi chuyện hơn người của bà dường như đã biến mất từ khi đứa trẻ của MI NƯƠNG ra đi. Bà lo lắng quá nhiều thứ vào lúc này mà lại không biết phải làm sao. ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU của bà ở quá xa đây trong khi LUỒNG SỨC MẠNH kia lại quá dữ dội. Bà thấy mình khó lòng mà chống đỡ nổi..

Ở gần hơn lại là ĐỀN THÁP của RẮN CHÍN ĐẦU. Dù thế nào thì ĐỀN THÁP của RẮN CHÍN ĐẦU tuy có đối đầu với ĐỀN THỜ của TRÂU VÀNG trong cuộc giao tranh của hai BỘ LẠC. Nhưng hai bên vẫn sẽ đứng cùng một phe trong cuộc chiến chống lại NGUỒN SỨC MẠNH XẤU XA từ muôn đời qua. Hơn nữa bà cũng thấy MI NƯƠNG quá đáng thương,thấy sự tuyệt vọng đang trở lại với nàng. Bây giờ có lẽ điều khiến nàng vơi bớt đau đớn chỉ có thể là được gặp MI NA và MAY MAY. Vậy nên cuối cùng MO LỬA của TRÂU VÀNG đành vừa gật đầu vừa dùng ánh mắt đồng thuận mà nhìn MI NƯƠNG rồi cất tiếng.

_Được rồi được rồi. Nếu MỴ NƯA đã mong muốn nhiều đến vậy. Thì...mong rằng MỴ NƯA hãy cố gắng,thật cố gắng dằn nỗi đau của mình xuống. Chúng ta không thể dự đám cưới của MỴ NƯA MI NA khi mọi người biết chuyện MỴ NƯA bị mất con. Điều này sẽ gây ra những sáo trộn lớn không có lợi cho việc tốt của hai BỘ LẠC. Ngay mọi người trong đoàn cũng sẽ hoảng loản và bà già này không biết sẽ có thể xảy ra chuyện gì tiếp theo. Còn bây giờ MỴ NƯA nên gắng ngủ thêm chút nữa đi.

Nói xong MO LỬA của TRÂU VÀNG để MI NƯƠNG nằm xuống. Bà để nàng ngủ thêm một lúc nữa. Trong khi đó MO LỬA của TRÂU VÀNG gọi CHIA PAO và MO trẻ theo hầu thức giậy rồi đi ra ngoài bảo với anh em trong đoàn sẵn sàng để lên đường. Đến khi trời sáng rõ thì cũng là lúc MO LỬA của bộ lạc này cùng CHIA PAO dìu MI NƯƠNG lên bành voi tiếp tục chuyến đi. Cho đến lúc đó quả thật không một ai trong số trai tráng của đoàn hay biết về chuyện MI NƯƠNG đã bị mất đi đứa con trong bụng nàng.

Quảng cáo
Trước /145 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khói Hoa Lãnh Cung

Copyright © 2022 - MTruyện.net