Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cùng lúc Lê Minh nhắm mắt ngủ.
Trên Nam phong. Nhạc Chí Viễn đang đứng trước cửa, hai mắt lão ngước nhìn lên không trung.
"Lý sư đệ hôm nay rảnh rỗi lại đến chơi a" Nhạc Chí Viễn mỉm cười nói vọng lên không trung.
Bầu trời xa xa có một bóng trắng từ từ tiến lại. Hiện ra một thân ảnh trung niên nam tử, người này tầm năm mươi tuổi , lão ta chính là Lý Hiên.
Lý Hiên cất tiếng cười lớn, thân hình khẽ lay động đáp xuống trước mặt Nhạc Chí Viễn. Tay Lý Hiên khẽ chắp lại, hơi nghiêng ngườí cúi chào Nhạc Chí Viễn.
Hai người nói nói, cười cười vài câu khách sáo, tiếp đó bọn họ song song tiến vào như hai người bạn lâu ngày không gặp. Nếu có người thứ ba ở đây thỳ sẽ đánh giá tình cảm của hai người này rất thân thiết. Nhưng nào ai có biết hai người hận nhau đến mức nào.
.,..
"Không biết Lý sư đệ đến tìm ta có việc gì không?" Nhạc Chí Viễn đang ngồi trước mặt Lý Hiên, lão mỉm cười từ tốn nói.
"Trưởng môn sư huynh có biết Hỏa Linh thảo..." Lý Hiên cũng chẳng vòng vo với Nhạc Chí Viễn làm gì, lão nhìn Nhạc Chí Viễn hai mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, mở miệng nói đầy ẩn ý.
Nhạc Chí Viễn mặt không lộ ra chút cảm tình gì. Thân là một trưởng môn quản lý cả một môn phái lớn như Tam Sơn môn ýt ra đây là điều tối thiểu. "Mẹ nó. Đây là ý gì ?" Nhạc Chí Viễn không biết Lý Hiên ̉đang tính toán gì trong đầu. Lão cũng không ngu nếu Lý Hiên đã nói thỳ chắc chắn có điều gì đó. Suy nghĩ một lát lão mới mở miệng :"Thiên Nguyên đan, Lý sư đệ có việc gì cứ nói thẳng"
"Tốt. Nếu Trưởng môn sư huynh thẳng thắn như vậy thỳ ta xin nói thẳng" Lý Hiên cũng ngửa bài với thằng cha này luôn.
"Hỏa Linh thảo năm mươi năm đổi lấy pháp quyết vô danh, luyện thể của Chử Tử ngày xưa"
Nghe xong lờ nói của Lý Hiên, Nhạc Chí Viễn lâm vào trầm tư. Lão biết Lý Hiên đã đưa ra điều kiện thỳ khó lòng thay đổi. Nếu đồng ý thỳ đây chính là cơ hội đột phá Trúc Cơ tiến lên Kim Đan kỳ. Một biến hóa nhỏ bé này thôi cũng đủ làm cho bao người điên cuồng lao theo, nghĩ đến Kim Đan kỳ hai mắt Nhạc Chí Viễn sáng lên, đầu hắn thỳ đang xoay như chong chóng.
...
"Trưởng môn sư huynh. Ngươi quyết định nhanh lên, ta còn đang có việc phải làm. Không biết chừng lão già Hứa Dật đang đợi ta ở nhà cũng nên" Lý Hiên thấy Nhạc Chí Phong suy nghĩ quá lâu thỳ lão lên tiếng nhắc nhở. Đồng thời ngầm cảnh cáo.
"Được. Chờ ta một chút" Nhạc Chí Viễn cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Gan lớn ăn nhiều, nếu bản thân tiến lên Kim Đan kỳ thỳ cho dù mấy lão quái vật kim Đan trong môn phái cũng phải dè chừng. Huống chi việc này chưa chắc đã lộ ra ngoài.
Nhạc Chí Viễn đi vào trong phòng...
Lát sau lão bước ra ngoài, trên tay còn cầm thêm một chiếc ngọc giản màu xanh lá cây.
Nhạc Chí Viễn trực tiếp đưa cho Lý Hiên, lão cũng không lo Lý Hiên cướp rồi bỏ chay.
Lý Hiên tất nhiên cũng chẳng có ý định ăn cướp. Lão cầm miếng ngọc giản lên. Đảo thần thức qua lại vài lần, sau khi xác định là thật lão mới gật đầu.
Tay vỗ túi trữ vật lấy ra một chiếc hộp gỗ đưa qua cho Nhạc Chí Viễn.
Nhạc Chí Viễn mở hộp gỗ ra, hai mắt hắn tràn đầy tia lửa nóng bỏng...
Sau khi Nhạc Chí Viễn xem xong Lý Hiên mới nói :"Sự việc vừa rồi là chuyện gì thưa trưởng môn sư huynh? "
Nhạc Chí Viễn thoáng ngẩn ra, nhưng sau đó hắn nở nụ cười đầy ăn ý, lão thản nhiên nói :"Chuyện gì cơ? Lý sư đệ nói gì sao ta không hiểu"
Lý Hiên gật đầu :"Nếu không có việc gì thỳ ta xin phép cáo từ" Lý Hiên xoay người cáo từ rời đi.
Thấy bóng lưng Lý Hiên rời đi, nụ cười trên mặt Nhạc Chí Viễn tắt đi, hắn âm trầm nói :"Hừ... Xem ra ngươi thức thời"
...
Lý Hiên tiếp tục đi đến chỗ Hứa Dật...
...
Lát sau Lý Hiên đi ra, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
Thấy bóng lưng Lý Hiên rời đi. Khuôn mặt Hứa Dật vẫn đầy kinh ngạc, lão nghĩ mãi không ra tại sao Lý Hiên lại không cần Hỏa Linh thảo, hắn lầm bầm trong miệng :"Thằng cha này thức thời hay là hắn còn Hỏa Linh thảo trong tay?" Hứa Dật cũng không nghĩ nữa, lão phải mở lò luyện chế Thiên Nguyên đan.
Sáng ra, Lê Minh tỉnh lại. Hắn lười biếng ngáp một tiếng, người bật dậy, khởi động vài vòng thân thể hắn mới bước ra phòng.
Chân Lê Minh hướng về phía dược điền. Mùi hương của dược thảo bay vào mùi hắn, không tự chủ được hắn hít mạnh vài hơi. Hai mắt tỏa sáng.
Trước đến nay hắn sống trong cảnh thiếu thốn, bây giờ thỳ...
"Từ nay về sau, Lê Minh ta sẽ làm điên đảo thế giới tu tiên này" Trong lòng Lê Minh âm thầm hạ quyết tâm.
...
Lại tiếp một ngày không có việc gì xảy ra.
Trong thời gian một ngày qua, Lê Minh cũng không có làm gì. Hắn tiếp tục tìm hiểu miếng kim loại thần bí nhưng không có thu hoạch gì. Hắn cũng không dám lấy bản thân ra làm thử nghiệm, từ hôm qua hắn đã liên tục chiếu lên người con Chuột, nhưng cũng không có phản ứng gì.
Lê Minh thu hoạch tất cả dược thảo vào trong túi, trong cốc này cũng chẳng có gì đáng giá nên hắn thu thập rất nhanh. Xong xuôi tất cả hắn ra ngoài cốc đứng chờ Lý Hiên.
...
Chẳng mấy chốc Lê Minh đã thấy mặt Lý Hiên. Lý Hiên cũng chẳng thèm hỏi Lê Minh, lão trực tiếp chụp lấy tay Lê Minh bay xuống tòa thành nơi trung tâm ba ngọn núi.
Lê Minh trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng tu vi của hắn quá thấp, hắn không thể làm gì được. "Sẽ có một ngày ta cũng lôi cổ lão như hôm nay" Lê Minh thầm nhủ trong lòng.
Rất nhanh hai người đã xuất hiện trong tòa thành. Với tu vi của Lý Hiên thỳ cũng không có ai đến kiểm tra.
Lê Minh một đường thẳng đi đến cửa hàng của Lâm Tử.
"Lâm Tử..." Lê Minh thấy Lâm Tử đang sắp xếp hàng thỳ hắn đi vào lớn tiếng gọi.
"Lê Minh a. Mấy ngày nay ngươi đi đâu? Cửa hàng chỉ có mình ta nên xoay sở không kịp" Lâm Tử chán nản nói.
Lê Minh thoáng ngẩn ra, sự việc rời đi hắn cũng không có nói cho Lâm Tử biết.
"Thu dọn những thứ đáng giá, chúng ta rời khỏi Việt Châu" Lê Minh cười khổ nói. Sự việc nay chắc rằng Lâm Tử cũng khó mà tiếp thu trong thời gian ngắn. Hắn lại nói tiếp :"Nhanh đi. Đừng có hỏi gì thêm. Ta sẽ giải thích cho ngươi sau"
Lâm Tử đầu óc xoay hơn chong chóng. Hắn chẳng biết Lê Minh này đang muốn làm gì, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều hắn lập tức thu dọn.
"Ta đi mua Linh Khí phi hành" Lý Hiên thấy có thêm một người thỳ thoáng cau mày, lão lập tức đưa ra quyết định đi mua linh khí phi hành, lão nói xong thỳ xoay người rời đi.
Lê Minh thấy ý kiến này rất hợp lí nên cũng không ngăn cản. Dặn dò Lâm Tử vài câu hắn cũng xoay đầu rời đi.