Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong vườn hoa của nhà Einsbern tối hôm đó...
"Chà. "
Iskandar - Vua Chinh Phục đang nhẹ nhõm nhìn vào két rượu khổng lồ bên cạnh người ông, thứ so sánh với ông chỉ giống như một vại bia không hơn không kém, vừa nhìn vào vườn hoa, nói:
"Thật sảng khoái. Một ngụm rượu sau những ngày mệt mỏi, ta đã muốn có một buổi tiệc rượu thỏa thích sau phát hiện sáng nay."
Iskandar lúc này đang mặc đồ ở nhà của thế giới hiện đại, còn Saber vẫn mặc bộ đồ chinh chiến của mình. Nàng lạnh lùng nhìn Rider đang đưa cho nàng một cái gáo tre:
“Kiểu dáng hơi quái dị một chút, nhưng đây là chiếc cốc độc nhất vô nhị.”
Vì một vài lý do, những người đang hiện diện chẳng ai chỉ ra sai lầm của ông, dù là cô gái tóc trắng mà Saber - Vua Arthur bảo vệ, hay là Berserker - Vlad Đệ Tam, cũng như Master của Iskandar và Ruler - Tần Thủy Hoàng Đế.
Cả hai cũng đều đang ngồi xung quanh. Berserker có vẻ nghi hoặc nhìn cái gáo tre, nhưng vẫn không nói cho
“Nghe nói chỉ những người xứng đáng mới đoạt được Chén Thánh.”
Giọng nói trầm lắng khiến bầu không khí chùng xuống. Nhất định là có chuyện gì đó Rider mới dùng tông giọng này.
"Và nghi thức chọn ra người xứng đáng chính là cuộc chiến tại Fuyuki này đây - thế nhưng, nếu chúng ta chỉ đứng nhìn, tất sẽ không có máu đổ. Là Anh Linh, nếu chúng ta học hỏi được sức mạnh của nhau... Chắc ta không cần nói thêm đâu nhỉ?"
Saber tiếp lấy cái gáo tre, hớp cạn.
Trông vẻ mảnh khảnh của Saber, khó mà tin cô có thể uống rượu. Nhưng trái lại, sau khi đã uống cạn gáo rượu, Saber vẫn tỉnh táo chẳng kém gì Rider. Thấy vậy, Rider vui vẻ khích lệ cô.
“Vậy là ông muốn đấu với ta để xem ai mạnh hơn, Rider?”
"Ha ha ha..."
Iskandar cười lớn:
"Ta muốn đấu với tất cả mọi người, tất cả những bậc Đế Vương. Cô, Vua Hiệp Sĩ, ta, Vua Chinh Phục, Berserker đây, Vương Công Xiên Người, và Tần Thủy Hoàng đây...Ồ, nhắc mới nhé, còn một tên nữa ở đây cũng thích gọi mình là "vua"."
“Trò hề kết thúc rồi, tạp chủng.”
Như để đáp lại lời nói bâng quơ của Rider, một bóng vàng loé lên trước mắt những người đang hiện diện.
Âm thanh và ánh sáng đó khiến cả Saber lẫn Iri giật mình.
“Archer, tại sao ngươi đến đây...”
Saber nóng nảy chất vấn, nhưng người trả lời là Iskandar.
“À, nãy ta gặp hắn trên đường, nên rủ hắn cùng uống với cô – nhưng ngươi đến muộn, vàng choé ạ. Thôi thì cứ thông cảm là hắn đi bộ đến chứ không đuợc như ta đây. Nhưng mà này, Berserker này nhé, hắn bay đến đây chứ không phải đi bộ đâu. Ha ha ha.”
Vlad Đệ Tam cười nhạt, vuốt chòm râu nhìn Iskandar như thể lựa chọn tư thế xiên cọc thích hợp nhất với lão. Còn Iskandar chợt thở dài:
"Thật lòng mà nói, ta rất muốn lại được hàn huyên cùng với Darius, haiz, người bạn già."
"Hừ."
Archer, mình đầy giáp trụ, liếc nhìn Rider ngạo mạn với cặp mắt đỏ như hồng ngọc cháy rực, ngắt lời ông.
“Chọn một nơi xập xệ thế này để bày tiệc, ngươi đúng là chỉ đến thế mà thôi. Bắt ta quá bộ đến nơi này, ngươi định đền tội thế nào đây?”
“Đừng nói thế. Nào, uống đi đã.”
Dứt khỏi tâm trạng u sầu vừa nãy, vừa cười nhiệt tình, Rider đưa gáo rượu cho Archer.
Những tưởng Archer sẽ nổi giận vì thái độ của Rider, nhưng ngạc nhiên thay, anh ta đón gáo rượu và hớp cạn. Ngay sau đó Archer nói với vẻ ghê tởm, thiếu điều viết hai chữ đó lên mặt:
“ Loại rượu rẻ tiền nào đây? Sao ngươi dám dùng thứ rượu này làm rượu đấu giữa các anh hùng chứ?”
Vừa nãy, Saber đã nói về một "lời thách đấu", nói cách khác, đây chính là cuộc thi uống rượu, chứ còn chưa phải là một cuộc đọ gươm giáo. Tuy nhiên dường như Vị Vua Anh Hùng không thể nào chịu đựng nổi thứ rượu của Iskandar.
Kẻ quý phái trong từng cử chỉ, và kiêu ngạo trong mọi góc nhìn, rất lâu về trước, có một kẻ đã nhận xét anh ta là kẻ có thể đánh giá tốt nhất về thần linh, con người và rượu.
“Vậy à? Ta đi mua ở cái chợ gần đây, ta thấy cũng khá đấy chứ mà hóa ra không đủ đô à.”
“Nói vậy chứng tỏ ngươi chẳng hiểu gì về rượu cả, tạp chủng.”
Archer vừa dứt lời, không gian bên cạnh anh bỗng dợn sóng. Đó là dấu hiệu của loại Bảo Khí lạ lùng có thể triệu hồi các Bảo Khí khác hôm nọ. Tuy nhiên chẳng một Anh Linh nào phản ứng, bởi vì ở đây có tới tận 4 Anh Linh khác, tất cả đều có thể phản ứng lại nếu có một món Bảo Khí bắn ra.
Nhưng hiện ra bên cạnh Archer chẳng phải vũ khí, mà là một bộ sưu tập rượu dát đá quý lấp lánh. Chất lỏng sáng không màu sóng sánh trong những bình rượu làm bằng vàng ròng.
“Chiêm ngưỡng đi, đây mới đúng là ‘rượu của nhà vua’. Vứt cái thứ rẻ tiền kia của nhà ngươi qua một bên đi.”
“Ô, cảm ơn nhiều nhé.”
Rider phớt lờ thái độ của Archer, hào hứng rót loại rượu mới ra năm cái cốc cũng làm từ vàng, cũng do Archer triệu hồi ra.
Saber vẫn đề phòng Archer, vị anh hùng mà cô chưa rõ danh tính thực sự. Cô do dự nhìn chất lỏng trong bình vàng nhưng rồi vẫn đón lấy cốc của mình. Berserker Vlad Đệ Tam hoàn toàn chẳng kiêng nể gì Archer cả, một hơi uống cạn luôn.
Còn Ruler nhẹ nhàng nhìn vào cốc của mình, cười nhạt, tựa hồ thưởng thức hương thơm trước khi uống.
“Chà, rượu ngon!”
Rider nhấp một ngụm nhỏ, và lập tức khen ngợi, hai mắt mở to. Lần này, chính Saber cũng phải tò mò. Ngay từ đầu cuộc đấu đã không nhằm so phong thái, mà so tửu lượng.
Khi ngụm rượu trôi xuống cổ họng, tất cả những gì Saber cảm thấy là cảm giác lâng lâng trong đầu. Quả là rượu hảo hạng, loại này cô chưa từng được nếm qua. Trong và nồng, dịu và sảng khoái, hương thơm ngào ngạt lạ kì, Saber có cảm giác như đang trôi lơ lửng.
Berserker ánh mắt chĩa về phía Archer:
"Không tồi. Rượu của thời đại này chẳng là gì so với thứ này."
Master của ông (hoặc Master cũ) cũng có một kho chứa rượu, tuy nhiên đem so với thứ này thì đó đơn giản là nước lọc.
"Không sai."
Iskandar cũng gật gù:
“Thứ này quyết không phải do người trần ủ, là rượu của thần thánh à?”
Trước sự ca tụng không tiếc lời của Rider, Archer ung dung mỉm cười. Anh ta ngồi xuống ghế, mân mê cái cốc trong tay đầy thoả mãn.
“Đương nhiên. Dù là rượu hay kiếm, chỉ có hàng thượng hạng mới được ở trong kho báu của ta. Thế này thì xem như ngôi vị quân vương của ta đã được quyết định rồi."
“Dừng trò đùa này lại, Archer.”
Saber nghiêm nghị. Sự im lặng bị phá vỡ bởi một bầu không khí căng thẳng đầy đe doạ.
“Ta chán nghe những lời huênh hoang về kho báu của ngươi rồi. Ngươi không giống một vị vua mà giống một tên hề hơn.”
Thấy Saber nổi nóng, Archer nhếch mép cười:
“Thật vô phép, một kẻ không biết thưởng rượu thì không xứng đáng là vua.”
“Đủ rồi. Hai ngươi phiền phức quá."
Rider cười cầu hoà. Saber định đế thêm vài câu nữa, nhưng Rider đã ra hiệu để cô im lặng. Trong khi đó Vlad Đệ Tam cười nhạt trước cuộc cãi nhau của hai người. Iskandar tiếp tục với chủ đề vừa nãy.
“Archer, loại rượu tuyệt hảo này xứng đáng được rót vào chiếc cốc cao giá nhất – nhưng không may, Chén Thánh không được làm ra để đựng rượu. Chúng ta sắp phải giải câu đố của Chén Thánh để tìm ra người thực sự xứng đáng để sở hữu nó. Đầu tiên, hãy cho ta biết tại sao các người cần Chén Thánh. Archer, là một vị vua, hãy thuyết phục bọn ta là chỉ mình ngươi đủ tư cách đoạt lấy Chén Thánh.”
“Vớ vẩn. Điều cần làm đầu tiên là ‘tỷ thí’. Ta e câu hỏi của ngươi đi quá xa rồi đấy.”
“Hả?”
Rider nhướn mày ngạc nhiên, thắc mắc. Archer thở dài.
“Ngay từ đầu, Chén Thánh đã là vật sở hữu của ta. Mọi báu vật trên thế gian đều có cội nguồn là kho báu của ta. Tuy thời gian trôi qua khiến báu vật bị thất lạc, ta vẫn là chủ nhân của nó.”
“Ngươi nói ngươi từng sở hữu Chén Thánh? Thế ngươi biết nó là gì à?”
“Không.”
Archer thẳng thừng đáp.
“Đây không phải chuyện ngươi có thể hiểu được. Sự giàu có của ta vượt qua tầm lĩnh hội của chính bản thân ta, nhưng một khi đã là ‘báu vật’ thì tất phải thuộc quyền sở hữu của đức vua này. Các ngươi đang cố chiếm đoạt báu vật của nhà vua.”
Giờ thì chính Saber mới là người không nói nên lời.
“Giọng điệu chẳng khác gì Caster, xem ra hắn chẳng phải Servant duy nhất loạn trí.”
Thực ra, không chỉ nàng, chính các Anh Linh còn lại cũng chẳng hiểu được những gì Archer nói.
Kì thực, nếu Trần Ngọc Lâm ở đây hắn sẽ hiểu: vào thời đại thần thoại, khi đó lãnh địa của con người vẫn còn bị giới hạn. Vua Anh Hùng khi đó đã thu thập tất cả bảo vật trên thế gian và xây dựng kho bảo khố. Tất cả những bảo vật này về sau trở thành nguyên bản cho những Bảo Khí xuất hiện vào thời sau.
Nhưng, Cái Kho, nơi mà những bảo vật được dâng lên, nó đã vượt qua những bảo vật bên trong nó và trở thành thứ thần bí nhất. Bằng một cách nào đó, danh sách bảo vật nó chứa đựng đến giờ vẫn ngày một tăng, như thể nó liên tục thâu nhận các bảo vật khác.
“Vậy Archer, ngươi nói bọn ta chỉ có thể đoạt lấy Chén Thánh nếu được sự đồng ý của ngươi?”
Vlad Đệ Tam ánh mắt chằm chặp nhìn về phía Archer, lạnh lẽo nói, trong khi miệng hắn mỉm cười thành một đường cong tràn đầy sát khí.
“Dĩ nhiên, nhưng ta không có lý do gì để tưởng thưởng báu vật cho lũ chuột bọ các ngươi.”
Archer ngẩng cao đầu nói, không thèm nhìn về phía Vlad Đệ Tam.
Iskandar châm chọc:
”Hay là tại ngươi không giành nổi báu vật đó?”
“Tất nhiên là không phải. Ta chỉ tưởng thưởng cho triều thần và nhân dân của ta.”
Archer cười giễu cợt.
“Rider, nếu ngươi đồng ý dưới trướng ta, ta không ngại tặng ngươi một hai cái cốc đâu.”
“... À, điều đó chắc chắn là không thể rồi.”
Iskandar gãi đầu, điều kiện của Archer quả thực quá xa vời:
“Nhưng Archer, có đoạt được Chén Thánh hay không ngươi cũng chẳng quan tâm đúng không? Dường như ngươi không giành Chén Thánh để thực hiện một ước nguyện nào đó.”
“Không sai. Nhưng ta không thể để các ngươi cướp đoạt báu vật của ta, vấn đề là ở luật lệ.”
“Điều đó nghĩa là – ”
Rider uống cạn rượu trong cốc.
“Điều đó nghĩa là gì? Tại sao lại như vậy?”
“Đó là luật. Không phải là giá trị của nó, đây là vấn đề nguyên tắc. ”
Archer đáp lại không do dự.
“Đó là luật lệ của ta ban hành. Luật của vua.”
“Hừm.”
Rider có vẻ hiểu, và ông ta thở dài.
“Một vị vua hoàn hảo, nghiêm ngặt thi hành luật lệ do chính mình ban ra. Tuy nhiên, ta vẫn rất muốn có Chén Thánh. Một khi muốn có cái gì, ta sẽ đoạt được bằng vũ lực, đó là vì, ta, Alexander, là Vị Vua Chinh Phục.”
“Không cần thiết. Ngươi xâm lược, ta trừng phạt, không có đàm phán.”
“Vậy chúng ta đành gặp lại ở chiến trường thôi.”
Với vẻ mặt nghiêm trang, Archer gật đầu cùng lúc với Rider.
“ Nhưng Archer, hãy uống đã, chuyện đánh đấm tính sau.”
“Dĩ nhiên, trừ phi ngươi không có hứng thú với rượu của ta.”
“Vớ vẩn, ai lại từ chối rượu ngon cơ chứ?”
Rider hớp cạn thêm một cốc rượu khác, quay về phía Tần Thủy Hoàng Đế cùng với Vlad Đệ Tam, giơ lên chén rượu hỏi:
"Thế còn hai người? Ước nguyện của hai người với Chén Thánh là gì mà có thể phá vỡ luật lệ của một cuộc chiến thông thường để xuất hiện nơi đây."
"Hừm. Trẫm không có ước nguyên gì đối với Chén Thánh. Trẫm là một Ruler, một kẻ quan sát và điều hành. Điều kiện để trở thành một Ruler chính là không có ước muốn tại thời điểm hiện tại."
Tần Thủy Hoàng Đế hớp cạn cốc rượu, lắc đầu nhìn chằm chặp Iskandar.
Iskandar cười lớn:
"Chà, một vị vua luôn mong muốn trường sinh lại không muốn tìm kiếm sự trường sinh khi có được Chén Thánh. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, các Ruler cũng sẽ không nhận được gì từ Chén Thánh cả. Ha ha ha"
Iskandar hớp cạn một cốc rượu khác, quay đầu nói với Vlad Đệ Tam:
"Thế còn ngươi, Vương Công của Romania, điều ước của ngươi đối với Chén Thánh là gì?"
"Ta muốn."
Vlad Đệ Tam ưỡn ngực lên, đôi mắt đỏ tươi ánh lên cái nhìn khát máu:
"Để cho cái tên của ta vang vọng khắp thế gian. Vlad Đệ Tam, Vladimir Dracula. Tạo dựng giống nòi, sinh sản hậu duệ. Những kẻ đã từng giễu cợt cái tên của ta sẽ phải run rẩy khi gọi nó ra."
Lập tức, ánh nhìn chằm chặp của Ruler Tần Thủy Hoàng Đế gắt gao dính thẳng vào người của Vlad Đệ Tam.
Một điều ước có thể dẫn tới sự kết thúc của thế giới, đây chính là một trong những nguyên do mà Trường Phái Ruler được triệu hồi.