Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Ngọc Lâm đang ngủ, chợt mở mắt ra, trước mặt hắn là cô bé hôm qua mà hắn từng ra tay cứu (toàn bộ nhờ cái thánh giá của Mộ Dung Nguyệt).
Cô bé này tên gọi Nguyễn Mộc Linh, là người mà hôm qua hắn chữa trị tạm cho bằng cách để cho nôn ra máu của Huyết Tộc trú ngụ trong cơ thể.
Về phần tại sao cô nàng này xuất hiện ở đây, bởi vì hắn không có chỗ ngủ á. Nhà này có độc 2 cái phòng ngủ, một cái dính đầy máu do cô em này hôm qua dây ra, một cái Mộ Dung Nguyệt với Uyên ngủ rồi, cho nên hắn đành treo lửng lơ ngoài trời mà ngủ.
Gã thợ săn ma cà rồng kia cũng phải ngủ ngoài ghế sofa. Quanh chỗ này lại không có được một nhà nào cho thuê nhà nghỉ cả, thành ra hắn đành vắt vẻo như con dơi ngủ ngoài trời.
Hắn cũng chẳng quan tâm lắm, kì quái là con gà trống của hắn cũng vắt vẻo ngủ tương tự.
Trần Ngọc Lâm nhìn, trời đã hửng sáng, hắn bật người xuống đất hỏi:
"Thế nào? Đã thấy khỏe hơn chút nào chưa nhóc?"
Gọi nhóc cũng không sai, con bé này chỉ khoảng 10-12 tuổi thôi. Kém hơn tuổi hắn 2-3 tuổi.
Nguyễn Mộc Linh cười, khép lại cái chăn trên mình, tuy nàng có dùng qua Huyết Linh Đan(1 loại đan dược đẩy nhanh tốc độ sản sinh máu) cho nên không còn bị thiếu máu, nhưng chắc là vấn đề tâm lý:
"Em cũng khỏe hơn rồi. Lần này đúng là hú hồn."
Trần Ngọc Lâm cười cười, đâu chỉ là hú hồn, mà là hú chết đấy nhé. Hắn hỏi:
"Thế tại sao em lại bị mấy con Huyết Tộc kia cắn thế?"
Nguyễn Mộc Linh hơi tái mặt nhớ lại ngày hôm đó:
"Hôm đấy em với bạn đang đi chơi trên núi. Thế rồi em với bạn bị lạc nhau, lúc đó thì em bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đau nhói, quay ra nhìn thì thấy đã bị một người toàn thân đầy máu cắn rồi. Ban đầu em còn tưởng là bị zombie cắn cơ, sau mới biết là Huyết Tộc."
Trần Ngọc Lâm gật đầu, Huyết Tộc cắn rất khác với zombie. Độc của Huyết Tộc ngấm sâu vào máu, để lâu còn lan vào trong tủy, dù có thuốc đặc trị cũng đắt vô cùng.
Hai người rảnh rỗi, cả hai đều thuộc loại người nhiều chuyện, tính khí ưa thích chơi bời, gặp nhau như cá vào nước hàn huyên một lúc lâu, cuối cùng chuyển chủ đề đến trường học:
Trần Ngọc Lâm tươi cười tự tin nói:
"Thế anh hát em nghe một bài nhé. Hồi trước anh đây có một ước mơ, có một khát khao là trở thành idol toàn thế giới đó. Anh chỉ kém hơn siêu idol một chút thôi."
Nghiêm túc nhé, hồi cấp 2 hắn không cần làm gì vẫn có 10 phẩy trong giờ Âm Nhạc. Một trong những lý do điểm phẩy hồi hắn học cấp 2 cao chót vót là vì thế.
Xét cho cùng hắn (tự nhận) mình có tâm hồn của một người nghệ sĩ......
Mộ Dung Nguyệt đang ngái ngái ngủ ngủ, chợt nàng bừng tỉnh, lầm bầm:
"Mình có nghe nhầm không? Thằng bé đang chuẩn bị hát?"
Trần Ngọc Lâm hít một hơi sâu, kế đó hắn bắt đầu hát:
"Bleh bleh bleh bleh bleh bleh (không phân biệt được âm giọng)"
"Réééééééééééé!!!!!!!!!!!!!!!"
......... và thi thoảng tâm hồn không tỉ lệ thuận với tài năng.
Trong một chốc lát, trong không gian vang vọng những tiếng thú rống, tiếng lợn bị chọc tiết, tiếng người bị tra tấn, những âm thanh đó vang vọng, hòa quyện vào nhau giống như âm thanh của dàn đồng ca từ ma giới vậy.
Trong nháy mắt, mấy con chim gần đó ngã lăn quay, sùi bọt mép.
Trần Ngọc Lâm cười tươi hỏi Mộc Linh:
"Thế nào?"
Mộc Linh bỏ cái tai nghe úp tai ra, tìm kiếm một hòn đá thật to rồi dộng nó vô đầu hắn:
"NÓI DỐI."
Còn Hệ Thống thì gầm gè:
[Điều kiện đã đủ, xin chúc mừng kí chủ lĩnh ngộ kĩ năng [Khải Huyền Ca]. Giờ thì xin lỗi, ta đi nôn một tí.]
Trần Ngọc Lâm:
"?"
Nguyễn Mộc Linh:
"ANH NÓI DỐI, ĐÓ ĐÂU PHẢI LÀ MỘT CHÚT. ANH CÓ THỂ GIẾT NGƯỜI VỚI TIẾNG CA CỦA MÌNH RỒI ĐÓ. ANH LÀ TRƯỜNG HỢP KINH KHỦNG NHẤT MÀ EM TỪNG THẤY, CÓ KHI EM PHẢI THÊM "HÁT KHÔNG DỞ" VÀO TRONG ĐIỀU KIỆN LÀM BẠN CỦA EM MẤT."
Trần Ngọc Lâm:
"Tệ thế cơ à? Bình thường đám bạn đâu anh đâu có ý kiến gì đâu, anh thấy tụi nó vẫn cổ vũ bình thường mà, mặc dù tụi nó hay cổ vũ kiểu "ọc ọc ọc ọc""
Nguyễn Mộc Linh:
"NGHE GIỐNG TỤI NÓ ĐANG SÙI BỌT MÉP THÌ ĐÚNG HƠN."
Trần Ngọc Lâm:
"Về sau mỗi lần anh định hát, tụi nó toàn mua đồ ăn tặng anh để anh bồi bổ thành ra anh cũng thấy tội tội tụi nó..."
Nguyễn Mộc Linh:
"NGHE GIỐNG TỤI NÓ ĐANG NHÉT ĐỒ ĂN VÀO MỒM ANH LÀM CHO ANH HẾT HÁT NỔI ĐÓ."
Trần Ngọc Lâm:
"Chà, tệ thế cơ à?"
Nguyễn Mộc Linh thở dài, giơ ra một cái cuốn sách tập thanh mà nàng mới đi vô trong nhà lấy:
"Không, nó còn tệ hơn cơ. Được rồi, anh hát thử lại cho em nghe từng âm nốt nào, bắt đầu với âm Đồ........"
Trần Ngọc Lâm hát, giọng ca thánh thót vang lên:
"Dồồồồồồồồồ.........."
Nguyễn Mộc Linh tiếp tục giậm chân, ném cả tảng đá vào mặt hắn:
"KHÔNG PHẢI THẾ............."
Nửa tiếng sau....
"Được rồi, anh thử hát lại lần nữa nào."
Nguyễn Mộc Linh thở hồng hộc, nãy giờ nàng tí chết bao nhiêu lần cuối cùng Trần Ngọc Lâm cũng coi như là có thể phát ra âm gần chuẩn.
"Đồồồồồồồồồ........"
Trần Ngọc Lâm hát một nốt Đồ, lần này chí ít cũng có được cái gọi là âm nhạc phù hộ.
"Đồ Rê Mi Fa Son La Si Đôôôôô"
"Đấy, anh hát được rồi đó"
Nguyễn Mộc Linh mặt mày tái ngoét vỗ tay, đoạn nói:
"Giờ anh thử hát lại đi, xem có khá hơn tí nào không?"
"OK, lần này cam đoan khá hơn."
Trần Ngọc Lâm mỉm cười đắc thằng, kế đó tiếp tục cất lên giọng ca vàng của mình:
"BRỒHHHHH BRỒHHHHH BRÉHH BRÈHHHH RÈÈÈÈÈÈ RÉÉÉÉÉÉÉÉ......."
"Thế nào?"
Hắn hỏi, kế đó hắn thấy Nguyễn Mộc Linh đang nằm trên mặt đất, sùi bọt mép, co giật.
"Thảm Hại. EM TỪ BỎ."
Nguyễn Mộc Linh phang nguyên hai hòn đá vào đầu hắn:
"Em từ bỏ. Giọng ca của anh đã từng rất đẹp, kỳ lạ, kinh tởm, lạ lùng, buồn nôn, ói như thể bông hoa cứt lợn vậy, nhưng bây giờ nó chỉ đơn giản là tệ thôi."
Trần Ngọc Lâm:
"................."
Thế tức là tệ hơn hay tốt hơn?
"Không."
Mộc Linh lắc đầu:
"Vấn đề không phải là tệ hay là tốt, em chỉ đơn giản là ghét nó. Thế thôi."
Trần Ngọc Lâm:
-?
"Thôi nghỉ đi, thằng này hết hi vọng rồi."
Âu Bảo Uyên mỉm cười, bê ra một mâm đồ ăn:
"Đây, ăn tí cho lại sức."
Nguyễn Mộc Linh lấy một miếng ăn. chợt nàng ho khù khụ nhìn vào mâm toàn những cục cứng ngắc đen thùi lùi:
"Đây là cái gì? Nãy giờ nhìn thì tưởng nó là socola nhưng ăn vào thì chẳng biết là cái gì luôn?"
Âu Bảo Uyên:
"Trứng rán."
Nguyễn Mộc Linh giơ lên một cục cứng ngắc to cỡ bàn tay:
"Cái này mà là trứng rán, cái này giống kiểu trứng đóng đá hơn á"
Trần Ngọc Lâm bốc một miếng, lầm bầm:
"Không, đây là trứng rán kiẻu nổi lửa lên em và chuyện này sẽ tới. Thôi nào, Uyên rất ghét người khác bỏ phí đồ ăn, ăn cũng chết, không ăn cũng chết, anh muốn chết khi là ma no."
"Không thể nào, anh hoàn toàn ổn với vụ này à? Cái thứ này như thuốc độc vậy....."
Mộc Linh nói, kế đó nàng khó hiểu nhìn Trần Ngọc Lâm, người lúc này đã từ bỏ hi vọng việc Uyên nấu món gì dễ ăn một xíu, cũng như biết rõ kết cục của việc bỏ dở bữa ăn mà cổ nấu.
Vậy nên, hắn ta đã để trống toàn bộ đầu óc trong nỗ lực đạt được sự thiền tông hoàn hảo với hi vọng rằng bằng cách đó(theo một nguyên lý khoa học nào đó mà hắn không biết, cũng không rõ và chỉ đơn thuần hi vọng nó có tồn tại) hắn có thể phong bế hoàn toàn vị giác của mình lại giống như những nhà sư khắc khổ:
"Chà, trước giờ chưa bao giờ nhận ra những hóa ra thở cũng có thú vui của riêng nó...."
"............"
Nguyễn Mộc Linh chợt cảm thấy bụng nàng bắt đầu sôi sùng sục lên:
"Ộc Ộc Ộc Ộc Ộc Ộc..."
?
Nhà vệ sinh, cần vô nhà vệ sinh gấp.
Nửa tiếng sau....
Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên đang cố thử xem có xây được lâu đài bằng mấy thân cây không, Nguyễn Mộc Linh thì đang nằm nhà dưỡng thương. Chợt một cái xe Lamborghini Aventador Limousine, cái loại xe mà 99% người sẽ chẳng bao giờ thấy ngoài đường và đặc biệt chỗ đường làng đường sỏi, cái xe này chợt phanh két một cái tầm 20 mét trước nhà.
Cái đó là cái ấn tượng nhất, ngoài ra còn có cả một dàn siêu xe toàn Lambor với Ferarir...v..v đủ các loại.
Hơi cá biệt, có 2 cái xe tăng.
Cửa cái xe Limou mở ra, một tấm thảm đỏ trải vòng theo đường vòng cung không chạm đất trải đến trước mặt Mộ Dung Nguyệt vừa mới ngái ngủ bước ra khỏi nhà. Nàng vỗ tay thu hút sự chú ý của 3 đứa (2 người 1 gà):
"Được rồi mấy đứa, người của ta đến đón rồi. Đi nào. Chào mọi người đi."
Trần Ngọc Lâm kinh ngạc nhìn dàn siêu xe, kế đó quay sang Nguyễn Mộc Linh cũng gã săn ma cà rồng, hai người nhìn như thể chút được một cơ số gánh nặng khá lớn.