Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Văn Long hộc ra một búng máu, loạng choạng lui lại, kình lwucj làm linh lực phản phệ như thiết chùy gõ vào lồng ngực, mặc dù xương cốt không vỡ vụn, nhưng ngủ tạng chấn tương cực độ, có chút vết rách,mặt tái nhợt lảo đảo khuỵ xuống, cahcs đó vài chục mét, Trần Minh cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, tay ôm ngực, máu từ khóe miệng tuông ra, nhưng vẫn cầm cự đươc không gục ngã. Nhưng kinh mạch lại nứt ra vài đạo, nếu không tĩnh dưỡng thời gian dài chắc sẽ không bình phục tốt được, bảo kiếm đã gãy, bảo khí như một phần của tu sĩ, người tu sĩ luôn luôn đặt một phần linh lực cũng như một góc linh hồn để luôn luôn giữ liên lạc và quyền khống chế tuyệt đối với pháp bảo của mình, pháp bảo bị phá vỡ chẳng khác nào tay chân bị chặt đi một đoạn giống nhau.
Về phía Bão,tấm khiên nham thạch lục giác trên haii tay đan chéo nứt ra rồi rơi xuống,xương tay răng rắc xuất hiện vài đạo vết nứt, miệng hộc ra một búng máu, hắc kim mau chóng chạy tới các vết nứt trên xương cốt tốc độ khôi phục, hai giáp IRONSUIT trên tay cũng dần mọc ra các điểm gồ ghề như ban đầu. Còn chưa kịp nghĩ hơi,chân còn chưa rút lên khỏi nửa mét mặt đất,đã thấy một đạo linh lực phong hệ phóng tới, không cần nhìn cũng biết là ai ra tay, chắc chắn là cái tên cơ hội kia rồi.
Mặc kệ thương thế, tay phải khẽ thu lại, một luồng khí xoáy phạm vi 30 mét bắt đầu nhanh chóng cuốn lên, đất đá, lá cây,mảnh gỗ đều bị cuốn vào xoay tít, vòng xoáy xoay quanh cánh tay phải màu đen kia, dần dần tăng tốc, tốc độ quá cao sinh ra từng tiếng rít rít, ken két như tiếng rít gào của quỷ dữ, luồng xoáy to lớn thu hẹp lại, bị nén ở phạm vi rất nhỏ quanh tay phải,cánh tay chịu không nổi lực cũng run bần bần cả lên, Phừng một tiếng, hỏa diễm màu máu tuôn ra đươc cuốn và cực lốc quyền, một cơn lốc xoáy lửa thắp sáng rực bầu trời đêm. Linh lwucj tu lại với mật độ dày khủng khiếp, đất đá nửa mét đất đang chôn nửa thân người Bão cũng nứt toát ra rồi vỡ vụn, giải phóng toàn bộ tư thế cho hắn.
-“Cực lốc quyền”.
Bão hét vang như xả cơn tức trong lòng, cái tên này hắn khó chịu lâu rồi.
Lê Kiêu Mão đã đợi đúng thười cơ thauanj lợi nhất để ra đoàn, nhân lúc hai tên vừa giao phong xong, là lúc mất cảnh giác và xuống sức lực nhất. Đây cũng nằm trogn kế hoạch ngư ông đắc lợi trước. Không ngờ tên Văn Long kia mạnh mẽ đến vậy, đánh cho tên gày ốm đến hộc máu, thời cơ là đây chứ đâu. Nào có chần chừ, linh lực đã tụ sẵn, hai tay đã quyết, là tuyệt học của hắn“Phong vũ”.
Thanh phong kiếm trên tay đươc tung lên không trung hóa thành Hàng trăm lưỡi phong kiếm giống hệt. Cũng bắt đầu xoáy lên, tạo tạo một luồng động lực không khí cực mạnh, đâu là chiêu mua kiếm do hắn được truyền thừa từ gia tộc, là điểm mà hắn tự hào nhất. Mỗi đầu kiếm phong đều sáng lên ngay chóp mũi, linh lwucj đã tích tụ, một chiêu dồn toàn lực của mình. Lê Kiêu Mão không tin một người què quặt như tên kia lại có thể chống đỡ nổi, cuồng phong do hàng trăm thanh kiếm như mũi khoan rít gào nơi giao chiến, chỉ loại trừ một nơi, đó là cơn lốc xoáy nhỏ nơi tay Doom, nó xoáy với chiều ngược lại và cháy lên nhờ một luồng hỏa diễm kỳ lạ.
_”Phong vũ”
Miêng hô to,Hai tay đẩy tới trước, hàng trăm lưỡi phong kiếm không chuôi đang xoay tròn theo mệnh lệnh, theo quỹ đạo hình cung quạt dồn vào một điểm, mục tiêu chính là tên ốm yếu miệng còn rỉ máu ở dưới kia.
Vút vút vút vút, tiếng hàng trăm thanh kiếm xoáy tròn lao đi trong đêm tối, khuấy động nên một trận cuồng phong dữ dội. Rất nhanh thì đã tới mục tiêu.
Bão cũng miễn cưỡng tung ra cực lốc quyền, khoogn đủ thười gian tụ lực thêm nữa rồi.
“Booong” hai luồng cuồng phong va chạm nhau vang lên một tiếng chua chát.
Hai luồng xoáy ngược chiều nhau va chạm, không khí bị xé rách uốn éo, một luồn xoáy nhỏ với ánh lửa đỏ như màu máu đấu với một luồn xoáy siêu lướn đưco jtao jra từ hàng trăm mũi kiếm phong nhỏ.
Như một kỳ tích, luồng xoáy nhỏ như có một sức mạnh thần kỳ, xuyên qua từng tầng kiếm phong, mỗi nươi đi qua đều đánh vỡ vụn từng lưỡi kiếm,đi tới đâu luồng xoáy nhỏ đều xoáy ngược làm triệt tiêu đi luồng xoáy lớn đó. Như một vòi rồng bắt đầu từ cánh tay Doom bắn thẳng xuyên qua màn đêm như pháo hóa đỏ rwucj hỏa diễm, đánh ầm vào lồng ngực Lê Kiêu Mão. Lê Kiêu Mão quá bất ngờ, không thể né tránh, không ngờ toàn lực của mình không thể đánh bại một tên mới vừa đuối sức xong sao. Không thể tin được, thật không thể tin được.
Chỉ còn cảm thấy luồng xoáy nhỏ nhưng cực kỳ mạnh mẽ kia đánh vào ngực, một sự bỏng rát truyền đến, như từng lưỡi hỏa kiếm cắt vào da thịt, máu tươi phọt ra, xương ngực vỡ răng rắc, một đoàn ánh sáng trắng truyền đến giải thoát hắn, truyền tống châu đã vỡ.
Một sự ngỡ ngàng đến từ khán đài, không phải từ ĐÔng hải, cũng không phải từ Duyên Hải, càng khoogn phải Tây Nguyên, mà là tưới từ các học viên của Đại Học Viện, chiêu thwucs nyaf, biến hóa này, không còn nghi ngờ gì nửa, tên này đâu phải là Doom điếc gì đâu, mà là tên "tư chất mét sáu" a, là tên tư chất kép duy nhất của khóa hai năm trước Đại Học Viện, nghe nói bị đuổi giết sau đó quay lai trả thù, giêt một lượt 20 tên Lam Hoàng hội, rồi biến mất tiêu, không ai biết tung tích, Nay lai xuất hiện ở đây, còn đại diện cho trường đi thi “Tứ Lục Thiên Kiêu”, mà rõ ràng còn làm rất tốt, cực kỳ tốt, 1 thân chấp 2 thằng ĐÔng hải và Duyên Hải liên thủ vẫn chiến thắng.Dáng vẻ oai phong lẫm liệt, nào đâu có pahir như kẻ bị giết hụt, gần chết, trọng thương gì đâu.
Các thầy co trong ban giám hiệu ngạc nhiên không thôi, có lẽ chỉ ngoại trừ thầy hiệu phó,dường như có vẻ biết từ trước rồi, trong đó thầy Phong có lẽ là kích động nhất, không những học trò cưng của ông có lôi lực, còn có cả kim loại, rồi còn có cả hỏa lực, tam tư chất trong truyền thuyết đây sao, nhất định, nhất định phải bảo vệ nó khỏi bàn tay nhà họ Lãnh, nói đến phải nói là may mắn, Bão bị nhà họ Lãnh săn đuổi 2 năm nay vẫn may mắn sống được, đến nay mới phát hiện đươc jmoojt người có lôi thuộc tính, nếu không chắc chuyện này hắn cơ bản không bao giờ biết được,
Bỗng một người quá khích đứng dậy hét to
-“Hay lắm Doom ơi”
Sau đó hình như thấy mình sai sai, đành sửa lại
-“Hay lắm Bão ơi”
Nhưng hắn vẫn thấy sai sai,, mọi người còn đang trong bất ngờ,
-“Hay lắm mét sáu ơi”
Đến câu này, mới có vài người nhwos lại chuyện cũ bật cười, rồi đồng loạt hô vang:
-“mét sáu, mét sáu, mét sáu……”
3 khán đài còn lại không biết cái từ mét sáu là về ý gì, nhưng cũng suy ra đươc chắc chắn có liên quan tới cái tên như ác ma địa ngục trên màn ảnh kia, không ngờ tên đó còn giấu thân phận đối với chính trường của mình a. Mà cũng đúng thôi, một tên 3 tư chất rõ ràng phải đươc jgiaaus kín bưng, nhưng Đại Học Viện lại để tên kai xuất hiện như này. Chẳng lẽ bên trong còn rất nhiều tên như vậy sao,hay địa phương này có cách tạo nên tư chất thêm cho con người, tất cả mọi người không ai biết được, các thế lực thầm đánh giá lại thực lực của Nam Bộ, thận trọng hơn nhiều
Bão thở phù một hơi, may quá "cực lốc quyền" lốc xoáy lai xoáy ngược lại với luồng xoáy lớn của tên Kiêu Mão kia, triệt tiêu hết cái mũi phong kiếm, và tên kia lại tập trung tấn công vào một điểm, Bão mới có cơ hội mà đối đầu trực tiếp, lại không có đạn lạc ra gây tổn thương, nếu mà tên kia chơi kiểu tứ phương toàn kiếm thì Bão có mà khóc rộng, vì Bão chả có chiêu gì diện rộng để mà đối kháng cả, chỉ có thể chịu đấm ăn xôi thôi.
Leo lên khỏi hố đất hai lần bị tấn công đã sâu hơn 3 mét rồi, vừa bước lên, chwua kịp nhìn xung quanh, một thân ảnh mềm mại đã lao vút vào lòng hắn cho dù mặc cho IRONSUIT vẫn đang rực lửa, Bão hết hồn mau chóng thu hồi ngay IRONSUIT, cho dù vậy vẫn có ít mùi khen khét từ mái tóc kia truyền tới làm Bão xót xa không thôi, đơn giản, cái khí tức này, cái mùi hương này, mọt người con gái dmas không kiêng dè nhảy vào lòng hắn chỉ có nàng mà thôi, Bão nhẹ ôm Băng vào lòng dỗ dành đi những tiếng thút thít, tay khẽ vuốt lên những đốt tóc cháy, cảm nhận hơi ấm tình tảm từ nàng truyền tới, cơ thể mát lạnh đó như tảng băng xoa dịu đi cơn nóng như lửa đốt khi chiến đấu của Bão, bỏ qua mọi ánh mắt bên ngoài, Bão chỉ muốn thời gian dừng lại thôi, người con gái hắn yếu thương, hằng lo lắng, từng vì hắn mà tiều tụy, từng vì hắn mà đau khổ, hắn muốn bảo vệ nàng đến tận cùng, cho dù có sức mạnh nào ngăn cản, hắn thà chết chứ không để nàng chịu thêm đắng cay nào nữa.
Nhẹ vuốt soogns lưng để dịu đi tiếng khóc của băng, một cảm giác ôn nhu truyền tới, cho dù là trong hoàn cảnh này Bão cũng có chút tư tưởng không tốt a, mau chóng ổn định lại tinh thần nhìn xung quanh, hắn thấy đội cảu hắn tới rồi, mặt tên Bỉnh Tinh còn cười cười chọc quê hắn nửa chứ, đáng ghét, kiểu gì hắn cũng phải đá đít tên này, liếc nhìn thêm vài gương mặt thân quen, Diễm đang thụt thò đứng phía xa nhìn hắn, biết không thể dấu diếm nữa, hắn nhẹ gỡ ra mặt nạ mà lão đầu bạc giao cho.Gương mặt quen thuộc hiện ra, một thanh niên với làn da ngăm đen, đôi mắt sâu tahwmr dầy từng trải và điềm tĩnh, hàm răng trắng sáng nở nụ cười như chào Diễm
-“Hé lô bé đẹp, lâu rồi không gặp”
Không biết vì sao Diễm lại cảm thấy trong lòng có chút thất thoát, mặc dù Bão còn sống trở về như này, nàng vui mừng lắm, vui vì bạn trở về, vui vì Băng sẽ không còn buồn bã nữa, nhưng không biết có gì đó làm nàng có chút buồn phiền, giọng nói có chút ngập ngừng:
-“À…ờ, hé lô”, vừa vẫy tay vừa nói nhưng đôi chân như dính chặt vào mặt đất, không thể tiến lên tay bắt mặt mừng như những người bạn thân.
Về phía Băng, nàng đang ngập tràn hanh phúc, lúc trước nàng rõ ràng cảm nhận đươc một chút hỏa khí tức không biết từ đâu tới, nhưng rất gần, nhưng hết lần này đến lần kahcs, nó không một lần xuất hiện lại, rồi trong đêm di chuyển tìm thẻ bài với đội, từ phía xa truyền lại linh lực ba động, sát khí ngút cao, rõ ràng là có chiến đấu lớn, đến bây giờ chri còn một ngày, mọi trận chiến đều là ác liệt, cũng chính là cơ duyên cảu mỗi đội, không chần chừu nàng và Bỉnh Tinh quyết định dẫn đội đi tới xem xét, không biết vì sao càng tới gần nàng càng cảm thấy thấp thỏm lo âu, lại có một cảm giác hồi hộp, lôi kéo nàng phải tới giống vậy.
Khi đến gần, cái cảm giác quen thuộc kia, cái lốc xoáy nhỏ mà chắc chắn kia, cái lốc xoáy cuốn theo luồng hỏa diễm màu máu đó, không thể nhầm lẫn được nữa, chính là cậu chủ, tốc độ của nàng lúc đó có thể nói còn vượt qua phong thân pháp của Bỉnh Tinh, đôi mắt không biết đã ướt đẫm từ lúc nào, nướt mắt tràn đầy làm mờ cả cảnh vật phái trước, nhưng đôi chân vẫn không dừng lại, nàng biết cái gì đang lôi kéo nàng tới đây, hối thúc nàng tiến tới nơi nầy, hạnh phúc dâng tràn.
Cậu chủ luôn luôn theo sau bảo vệ mình, luôn luôn dõi theo mình, chưa từng quên mình mình, nàng chỉ thật giận bản thân không biết điều này sớm hơn, vừa tới nơi, nàng lao ngay vào thân ảnh mang IRONSUIT kia, cái biểu tượng không ai thay thế được, chỉ có một ngừi duy nhất có được, nàng muốn nằm trong vòng tay người mà nàng yêu thương, đã hơn 1 năm rồi, trong bao nhiêu thất vọng, trong bao nhiêu tuyệt vọng, sau bao lần vấp nagx rồi đứng dậy, cuối cùng ngày này đã tới, tình cảm của một người con gái như bùng nổ, tuôn trào như dòng suối cạn lâu ngày, không một câu nói để thốt ra, mọi câu nói chỉ là vô nghĩa lúc này. Nàng đươc gặp lại cậu chủ rồi!!!!