Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 18: Cháu trộm nó nên cháu không cần trả tiền
Tác giả: Thôn Phu Dã Lộc
...
Trong thời gian này, Trầm vẫn luôn chăm chỉ luyện tập không ngừng.
“Không cho phép sai lầm xảy ra, dù chỉ nhỏ nhất cũng dẫn ta đi vào chỗ chết”.
Trầm biết rõ những gì mình đang làm, hắn không ngại tiêu hao tiên khí, pháp thuật cần được sử dụng thành thục.
Nó không hề giống mấy bản công pháp nhân vật chính đọc qua luyện sơ là tung chưởng vèo vèo như trong phim kiếm hiệp.
Như cơ cấu của một người ngày đầu đi xe đạp sẽ khác người đi xe một tháng mà phương pháp dùng xe đạp cũng chỉ có một. Mọi thứ đều cần sự chăm chỉ luyện tập “ làm nhiều thì quen tay” đây là câu Trầm rất tán đồng.
....
Trầm đứng nhìn ngôi biệt thự khá đẹp, hắn từng tham dự buổi “tân gia” nên hiểu khá rõ cấu trúc ngôi nhà. Trầm nhớ rõ khuôn mặt rạng ngời đầy tự hào của chủ nhà trong buổi tiệc đó.
Hiện đã 10h tối, Trầm lặng lẽ đến để giải quyết tai họa ngầm sau này.
Đột nhập vào sân vườn, né tránh các camera giám sát, Trầm nhẹ nhàng áp sát cửa sổ thư phòng tầng 2 biệt thự. Hắn lặng im nghe tiếng động bên trong, thường giờ này cậu vẫn làm việc.
“Thành Đạt à Thành Đạt.. sao ông cứ ngu ngốc như vậy chứ..giờ thì sao?
Nó tỉnh rồi ông có biết không, hiện nó khỏi bệnh rồi, có lẽ không lâu sau nó sẽ đòi lại hết những gì của ba mẹ nó để lại, thằng Trầm nó là người thừa kế hợp pháp...”
Người đàn ông trung niên đang ngồi tại bàn làm việc, day day trán, tinh thần khá mệt mỏi khi nghe vợ mình phẫn nộ ca cẩm:
“Bà về phòng ngủ trước đi, tôi còn làm việc, chuyện cháu tỉnh là một chuyện tốt..”
“Ông điên à, bao năm cố gắng làm việc của ông lại đi dâng trắng cho một thằng nhãi ranh sao..huhu.. không hiểu sao năm đó tôi lại yêu ông..”
“Được rồi, bà ra ngoài đi.. tối nay tôi ngủ thư phòng...
“Hừm..tôi mở cửa cho ông tôi làm chó con...Rầm”
“haiz..” thờ dài một hơi, ông lại bắt đầu mở tài liệu.. Bỗng cửa sổ bị gió thổi khẽ mở, ông quay sang nhìn theo bản năng, không thấy bất ổn gì, lại đưa mắt về tài liệu tiếp tục công việc.
“A..” ông giật mình nhìn thấy đã có người ngồi đối diện, lấy lại tinh thần nhìn rõ đối phương, rất quen thuộc:
“Trầm đấy à?”
“Dạ..thưa cậu”.
“Cháu vào đây bằng cách nào?” đầy nghi hoặc nhìn cháu mình.
“Cháu sẽ giải thích..trước hết cháu có điều muốn nói..”
“uhm” Thấy vẻ nghiêm trọng trên mặt Trầm , ông bắt đầu ngồi ngay ngắn chăm chú nhìn cháu mình.
“Chuyện khá dài, đại khái cháu gặp được “tiên nhân”, vị đó nhận cháu làm truyền nhân và cháu đã theo tu hành 8 năm rồi, chuyện cháu bị bệnh là giả..”
“Cậu nghĩ cháu có lẽ hơi mệt...A..cái này..”
Ông không tin Trầm, chỉ nghĩ Trầm vẫn để lại dư chấn sau khi khỏi bệnh. Bỗng ông giật mình nhìn tay trái Trầm đang xòe ra, bên trong có một hạt giống đang nhìn bằng mắt thường lớn lên thành một mầm cây, rồi từ từ phát triển.
Ông nhìn theo tay phải cháu mình, Trầm đang gỡ đôi kính áp tròng đã che đi màu mắt đặc biệt để cho câu mình thấy nó.
“Điều..điều cháu nói là thật?”gian nan nuốt nước bọt ông hỏi.
Đáp lại là một cái gật đầu khẳng định.
“Cháu đến không chỉ để cho cậu biết sự thật mà còn muốn cậu..
“Từ cháu”.
Ông sững sờ khi nghe lời nói đứa cháu duy nhất mà chị ông để lại.
“Cậu Đạt à, cậu nghe cháu giải thích, cháu hiện tại không còn sống bình phàm được nữa, hiện tại hoặc tương lai cháu sẽ có rất nhiều kẻ thù hùng mạnh. Cháu sợ liên lụy đến gia đình cậu, có thể họ không làm gì được cháu nhưng họ sẽ dùng gia đình cậu làm nơi trút giận...vì vậy chúng ta nên từ nhau.
“Cậu sẽ giữ tất cả sản nghiệp cha mẹ cháu đang nhờ cậu điều hành nhưng ngoài mặt cậu nên biểu hiện là chiếm lấy. Có thể sẽ hại thanh danh của cậu nhưng nó sẽ giúp gia đình cậu không gặp rắc rối”.
Ông đang ngồi suy nghĩ và tiêu hóa hết thảy những gì Trầm nói, “Chị hai à...nó đã trưởng thành..nhưng nó cũng đi con đường không giống như anh chi mong đợi”. Một hồi lâu ông thở dài nhìn Trầm:
“Ta biết cháu là đứa cháu tốt, cháu sợ gia đình cậu bi liên lụy..chuyện này ta đồng ý..cháu còn đủ tiền dùng không?”
Trầm như trút được gánh, thật sự hắn rất sợ người thân duy nhất của mình bi liên lụy trong trường hợp hắn bại lộ danh tính, lúc đó hắn không thể làm gì khác, hắn vẫn không đủ mạnh.
“ Cậu yên tâm, ba mẹ cháu để một tài khoản hơn 5 tỷ, với lại cháu cũng không sử dụng tiền nhiều”
Trầm lặng lẽ bồi thêm một câu trong lòng” Cháu trộm nó nên cháu không cần trả tiền”.
Trầm cúi sâu đâu chào cậu: “Cảm ơn chú tác thành cho cháu”
Trầm nghĩ những gì cần nói cũng đã nói, cũng đến lúc về. Bỗng hắn cảm nhận luồng sức mạnh vẫy gọi từ đan điền, nội thị xem xét tìm hiểu thấy vùng sướng tím hiện tại màu đậm đặc lóe sáng liên tục. Trầm đi sâu vào vùng sương tím tìm hiểu, vừa lúc thần thức chạm vào sương tím...
Trầm liền có cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ ập đến, cả tinh thần lẫn thể xác đều lâm vào trạng thái ngủ, đây là điều tồn đọng trước khi hắn mất ý thức.
Thành Đạt không biết nên làm thế nào, thấy cháu mình ngã xuống ngất đi, ông vội đứng dậy đỡ đến ghế sopha.” Nhịp tim bình thường, hít thở đều như đang ngủ, không có triệu chứng gì lạ, chẳng lẽ là kẻ thù của nó”, suy nghĩ miên man thì ông nhận được một giọng nói khẽ trong đầu ông:
“Tiểu Trầm không sao, để yên cho nó nghỉ ngơi”.
“Ai, là ai vậy?” Giật mình khi nghe giọng nói lãnh đạm , ông nhìn quang phòng không thấy bóng người.
“Có lẽ là bằng hữu của tiểu Trầm hoặc người thầy mà tiểu Trầm đã nói, nếu không muốn lộ diện thì thôi vậy”.
Ông bình thản trở về bàn làm việc, tiếp tục phê duyệt giấy tờ, thỉnh thoảng nhìn về phía đứa cháu mình.