Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 21: Đừng dấy binh đao loạn lạc
Tác: Thôn Phu Dã Lộc
...
Huệ chầm chậm bước đi, khắp thân thể đầy vết thương đang cấp tốc lành lại. Hắn để lại phía sau tràn ngập thi xác, nằm rải rác gần ngàn binh lính. Trên quãng đường xuôi nam hắn luôn gặp các tốp binh lính khoảng ngàn tên, thường ra đánh chặn hắn.
“Chính Hồng kỳ của Nỗ Hữu gia sao, Hòa Thân, Ân Đức, ta sẽ không tha cho các ngươi..muốn tiêu hao chiến với ta, sẽ cho các ngươi kinh hỉ..hahaha”
...
Sau nhiều ngày, hắn đến quan ải quan trọng nhất, sau quan ải này là rừng rậm sâm lâm, hắn chỉ cần qua nó sẽ an toàn về kinh. Chặn hắn ở quan ải này, vạn quân Chính Hồng kỳ...
Thần thức Huệ tản ra: 23 nguyên anh kì, trong đó 12 tên nguyên anh viên mãn, 1 vạn 2 ngàn quân...
“Còn một tên nguyên thân đang ẩn nấp trong quan ải... ngươi cần suy tính kĩ càng” Giọng lạnh lùng cảnh tỉnh Huệ.
Hắn chợt thất thần: “Long Càn lão đế, không phải ngươi anh minh lắm sao, ngươi biết ta chết, chiến tranh sẽ xảy ra, ngươi muốn chiến tranh sao..tại sao..”
Đại quân xuất quan ải, áp gần đến hắn, thế hình gọng kìm xếp đại pháo nhắm hắn...
Hắn bị chắn giữa vạn quân,đôi mắt vô thần,khắp người đậm mùi máu,trên lưng buộc chặt hồng nhan, đôi môi nứt nẻ thì thầm: tại sao, tại sao, tại sao....
Trong đầu hắn luôn vang vọng: Huệ, ta thích chàng ba hoa, thích chàng đưa ta trốn cung du ngoạn, thích cả lời thề chàng nói: "dù Biển Đông có cạn,Tây Sơn Đỉnh có mòn, thì lòng ta vẫn vậy,thương nàng ngàn năm"; ta chỉ ước có thể cùng chàng đứng trên Tây Sơn Đỉnh, hay ra biển du ngoạn Biển Đông...chỉ tiếc ta không có cơ hội này...
“Dù thế nào đi nữa...
"Ta sẽ đưa nàng đi ngắm Tây Sơn Đỉnh"
Tiếng gầm từ xa đưa hắn tỉnh:"Phản tặc to gan! bỏ di thể Công Chúa xuống..."
Huệ đưa mắt nhìn vạn quân, lạnh lẽo truyền ma âm vọng khắp quan khẩu: “cản ta.... chếtttttttttttttt!”
Dứt lời hắn đan tay chưởng xuống đất” Tre già măng mọc”...
Từng ngọn tre đâm ra từ mặt đất vòng quanh Huệ, chi chít đan nhau tạo thành thành lũy vững chắc chắn giữa đội quân.
Tên tướng quân tu vi kết đan viên mãn ra lệnh:” Nã pháo...”
Cùng lúc các tu sĩ hỏa hệ phóng phép:”hỏa long”, “hỏa vân chương”, “viêm linh chỉ”...
“bùm..bùm..bụp..bụp”
Từng tiếng oanh tạc lao thẳng lũy tre, lớp tre ngã xuống, từng lớp lại không ngừng mọc lên thế chỗ cứng rắn chặn đòn. “ Thủy hệ, huyền vũ hộ thân” giọng từ sâu trong lũy tre vọng ra, một lớp chắn tạo từ nước như những lăng kính lục giác ghép với nhau thành hình mai rùa lớn bao bọc xen kẽ các cây tre.
“khốn kiếp, hỏa hệ vô dụng, đạn pháo không phát nổ được, pháo dược đều ngâm nước, thất khó đối phó”
“Để bọn ta”, Dứt lời một nhòm áo đen gần trăm tu sĩ nhảy lên không trung thi triển pháp thuật:
“Bạo vũ lê hoa”, “vạn tiễn xuyên tâm”, ...
Nguyên anh cường giả cũng thi nhau thi triển đại chiêu: “địa ngục luyện hỏa”, “Phong thần trảm”,”Đại địa chấn”,...”uỳnh uỳnh..
Từng đợt đại chiêu phóng ra tàn phá bia ngắm khổng lồ, từng lớp từng lớp thành lũy phá hủy. Lộ ra bên trong, Huệ buông bỏ phòng thủ, trên người ghim đầy trâm độc, ám khí, bên cạnh hắn xuất hiện một gốc cây kì lạ không lá không cành, thân mọc thẳng lên 10m, phía đỉnh chỉ có duy nhất 1 đóa hoa chưa nở rất to,nụ hoa vẫn không ngừng lớn phình căng phần bụng hoa, ngọn cánh vẫn khép với nhau như loài hoa hồng chụm cánh.
Hắn gục đầu mái tóc trắng rối tung rũ rượi che kín khuôn mặt..
“Hừ, nghịch tặc, còn không mau chịu trói, ngươi nghĩ chống lại vạn quân ...
Chưa kịp nói hết, Huệ ngẩng đầu cuồng tiếu như ma âm vang vọng khắp quan ải.”Thần Mộc, ta cần ngài cung cấp tiên khí, đổi lại hơn 200 thọ nguyên ta sẽ cung cấp chuyển hóa cho ngài..” Huệ nhắm mắt:
“Cấm thuật, thiêu đốt” cả người hắn toàn thân linh khí cuồng triều, khí thế dần nâng đến nguyên thần kỳ...
“ Cản hắn lại, toàn quân....Sát....”
“Sát..sát..” Hô ứng vạn quân, khí thế cuồng triều lao về phía Huệ...
Thời khắc này, khí thế Huệ đạt đến nguyên thần kỳ, hai mắt lóe sánh mở ra trợn nhìn vạn quân. Nội thể hắn tràn ngập tiên khí, hắn muốn sử dụng sát chiêu tiên khí hủy thiên diệt địa, lạnh lùng nhìn những kẻ sắp chết trước mắt đạm mạc niệm:
“Mẫu thụ hàng lâm...Tát đậu thành binh”.
Gốc cây kì lạ bên cạnh Huệ run dữ dội, nụ hoa đỉnh bỗng bung mạnh nổ tung,từ trong nụ hoa từng hạt giống như đậu trải ra toàn bộ chiến trường...
Toàn quân hơi chững lại đề phòng, nghi ngờ nhìn nhau, có kẻ còn trực tiếp nắm lậy hạt đậu.
“Tát đậu thành binh? Hoang đường, ngươi nghĩ mình là nguyên thần viên mãn...
“Sâm la vạn tượng, “Trỗi dậy”, “Hủy diệt”...Đôi mắt Huệ nhìn chằm chằm, ánh mắt hắn lóe sáng dần chuyển sang 2 màu lục lam, là “Thủy mộc song nhãn” được kích hoạt nhờ tiên khí Thần Mộc. Hắn buông lời như từ địa ngục vọng đến.
Một tên nguyên anh viên mãn trong gia tộc Nỗ Hữu gia khinh thường , hắn chưa kịp nói hết thì thấy điều khinh khủng nhất và sau 5s tuyệt vọng giãy giụa, hắn chết...
Toàn bộ chiến trường quan ải đều phủ lên màu xanh, những hạt mầm điên cuồng sinh trưởng, chúng là họ thân dây leo gai nhọn, không ngừng quấn quanh bất cứ sinh vật sống gì, không ngừng quấn chặt.
“Aaaaa, ta không cử động được, chúng đang gây tê liệt, chúng hút máu,..”
Từ giữa những xúc tua gai, chồi ra những đóa hoa như những cái miệng máu khổng lồ không ngừng lao tới nuốt chửng,nước dịch tiêu hóa từ chúng phun ra ăn mòn mọi thứ, binh khí, mũ giáp...
Những tu sĩ nguyên anh kì còn không kịp thi triển đại chiêu đã dính tê liệt, quấn chặt của lũ “ Dây leo ăn thịt”, hỏa hệ không ngăn nổi sự điên cuồng lao tới của chúng, chúng đang được hưởng nguồn mộc nguyên tố khổng lồ từ Huệ, không ngừng tái sinh, không ngừng phát triển.
Tiếng rên rỉ, gào thét chỉ trong 1 phút, sau đó sự tĩnh lặng chết chóc lan toàn chiến trường.
“Tên chuột cống ẩn thân trong thành, ra đây thôi..đi theo họ...xuống bồi tiếp nàng..có lẽ...nàng sẽ không cô đơn..”Giọng âm u từ Huệ vọng đến nguyên thần lão giả đang ẩn núp.
Chưa kịp phản ứng, hắn thấy một luồng thần niệm quét qua người lão. Lạnh lẽo sống lưng, lão cấp tốc dùng độn thuật thoát li khỏi nơi đây, co cẳng chạy, ý nghĩ duy nhất của lão là chạy”Hoàng thượng à, ngài để lão đi giúp cả 2 bên..ai ngờ còn một lão quái vật đang theo sát bảo vệ tiểu quái vật..chuyện này lão làm không được..nguyên thần đại viên mãn à..”
Huệ ngước nhìn về phía xa xăm: “Ngài cũng muốn cản ta sao?”
“Ài, chuyện này là hoàng huynh ta sai, hi vọng ngươi là vị vua tốt như tiểu Cố Luân đã nói, đừng dấy binh đao loạn lạc..”
Nói xong, thần niệm khủng bố biến mất tăm...
Huệ triệt hồi sát chiêu, khuôn mặt hắn cấp tốc già nua, linh khí bạo động xung quanh héo rũ, linh lực ba động chỉ còn tại kết đan kỳ...
Cả chiến trường lũ dây leo quỷ dị dần mất sức sống, lụi tàn..để lại 1 vùng nghĩa địa hoang tàn...
Hắn lững thững bước đi, trong đầu hắn chỉ còn lại duy nhất ý niệm...ta sẽ đưa nàng ngắm Tây Sơn..