Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 28: Thật muốn sặc
Tác : Thôn Phu Dã Lộc
......
Trịnh Thị Quỳnh Nhi, lớp trưởng 3 năm cuối cấp, cũng là người con gái lần đầu tiên Trầm tỏ tình. Những rung động đầu đời để lại nhiều kỉ niệm đẹp trong hắn, nghĩ lại kí ức đẹp đẽ thời trung học rồi lại nhìn nàng hiện tại...thật đã quá khác..
Nhìn người con gái xinh đẹp quyến rũ trong váy dạ hội đen tuyền, mắt phượng nhìn hắn nở nụ cười nhàn nhạt:
“Lâu quá mới gặp lại lớp phó học tập gương mẫu à”
Trầm nở nụ cười tươi nhìn nàng, “lớp phó học tập gương mẫu” là biệt danh nàng đặt cho hắn, hắn nhớ rõ nụ cười tươi tắn, khuôn mặt ngây thơ... khi cùng nhau làm được bài tập khó thì òa lên cười thỏa mãm..chứ không phải cô gái cười nhạt nhẽo gương mặt lạnh băng, kiêu ngạo như khổng tước đang đứng trước mặt Trầm.
Trầm hoài niệm, rồi nhìn lại nàng:
“Chào lớp trưởng, bạn giờ khác quá thiếu chút mình không nhận ra”.
“Mừng là bạn vẫn nhận ra mình.. ai rồi cũng sẽ khác..sẽ trưởng thành..bạn cũng đã khác rất nhiều”
.....
“haha.. lớp trưởng lớp phó đều có mặt, năm nay đông vui rồi..
“Đúng vậy à, năm ngoái còn chỉ có 6 người về tham gia.. năm nay đã hơn nửa lớp..
“Nâng ly chúc mừng tụ họp nào..”
Mọi người hàn huyên tâm sự đôi chút..
Trầm cũng đơn giản ứng sử qua loa, hắn không có chuyện để cùng hòa vào bọn họ, dù gì hắn cũng đã cách biệt gần chục năm không liên hệ. Hắn chọn lui một góc trò chuyện cùng tiểu Nam và Lệ Quyên.
“Lớp phó, chúc mừng bạn đã khỏi bệnh”
Quỳnh Nhi chợt tiến tới chỗ Trầm bắt chuyện, vẻ mặt hơi hiếu kì nhìn cô nàng đang lẽo đẽo theo sau lưng Trầm.
“Cảm ơn bạn, mình mới bình phục được vài tháng..cũng may nhờ bác sĩ Tuệ Như tận tình điều trị”
“Vậy là tốt rồi..a..cô ấy là?” nàng đáp lời rồi khẽ nhìn ra sau lưng Trầm.
Trầm quay đầu nhìn Lệ Quyên, cô nàng này không biết đang suy nghĩ điều gì, thất thần nắm góc áo Trầm lặng đứng im.
“Cô bé này mình gặp ở ngoài cổng, nàng ấy nói cần một cơ hội, nàng” muốn kiếm tiền bằng chính đôi tay mình” nên mình đưa nàng vào tìm cơ hội”
“Chào em, em đang cần một công việc tốt sao? Có cần chị giúp k?”
Lệ Quyên túng quẫn đầy bối rối không biết nên đáp lời cô gái xinh đẹp như công chúa này. Nàng ta như một cô công chúa lãnh ngạo nhìn xuống cô như muốn ban ân huệ; sự ghen tị nhen nhóm đôi chút trong lòng Lệ Quyên rồi thay vào đó tủi nhục bao năm dồn nén khiến cô không ngăn nổi nước mắt tràn ra”Cuộc đời sao lại bất công vậy, sinh ra trong gia đình nghèo khó là tội sao..tại sao mọi điều tốt đẹp dành cho người khác còn mình chỉ đáng nhận đau khổ..mẹ ơi..con gái mệt mỏi..”. Lệ Quyên càng nghĩ càng không thể cản nước mắt tràn ra, cô khẽ nép sát sau lưng Trầm khẽ thút thít.
“....”Trầm không rõ hành động khó hiểu của Lệ Quyền, cười trừ :
“Xin lỗi, có lẽ cô bé này đang có chuyện buồn.. cảm ơn hảo ý của bạn, mình nghĩ mình có tìm việc dùm cô bé vậy..”
Quỳnh Nhi cười nhạt, cũng không để ý nhiều.
Hai người tiếp tục hàn huyên một số kỉ niệm vui năm xưa...
Hơn nửa tiếng sau, Trầm thấy mục tiêu đêm nay của mình, tên tóc húi cua nhuộm trắng đang cung kính tặng lễ vật cho một vị trưởng bối. Tên đó là Đàm Văn Mạnh con ông trùm thế lực ngầm bắc khu, nhà Trầm thuộc khu vực vị lão đại này nên hắn muốn “hỏi thăm” đôi chút.
“Tiểu Nam, những người đứng bên kia là ai vậy?” Trầm hỏi dò:
“Bên kia à.. A.. ông lão đứng ở giữa là hiệu trưởng danh dự của trường, bên cạnh là tên “Hoàng lùn”, tên tóc trắng là kẻ có máu mặt xã hội đen khu bắc này.. uhm hình như tên Văn Mạnh...
Tiểu Nam nói rõ từng người một đang vây quanh vị lão nhân gia. Khi giới thiệu xong hắn quay lại nhìn mặt Trầm, hơi quái quái mở lời:
“Lão đại nên lại chào hỏi hiệu trưởng..dù gì anh cũng được cháu ông ấy cứu”
“Cứu?” Trầm chưa kịp nghĩ mình được ai cứu thì tiểu Nam bồi lời:
“Lão đại nhớ bác sĩ chữa bệnh cho anh không, Tuệ Như bác sĩ là cháu hiệu trưởng..”
Trầm hơi giật mình rồi cười khổ, vụ việc của hắn gần như cả nước đều biết,trực tiếp trên kênh quốc gia nên lượng người xem rất nhiều, thậm chí có báo còn biên soạn phiên bản Drama ngôn tình giữa nữ bác sĩ xinh đẹp có gắng cứu người yêu mình khỏi bạo bệnh...
“Lão đại có điều không biết, hiệu trưởng tên là Nông Văn Đức, một trong 5 vị đại tướng còn sống của nước ta , cũng là người duy nhất có thể cùng Vũ Nguyên Giáp đại tướng đối ẩm hàn huyên”.
Việc này thì Trầm biết, Nam Việt hiện tại còn 5 vị đại tướng trong đó có 2 vị lão đại tướng từ thời chưa thống nhất đã cống hiến cho đất nước, 3 vị còn lại đều trẻ hơn...Nông lão cùng Vũ lão theo Hồ chủ tịch sát cánh cho đến ngày nay. Hiện tại Vũ lão là lãnh tụ tinh thần phía trung thủ đô, Nông lão cắt cử trông coi phía nam, 3 vị còn lại cũng cắt cử đảm bảo đại quận Lĩnh Nam, khu liên hợp lào, cam...
“Chúng ta qua đó..”
“Lão đại, khi gặp nên gọi hiệu trưởng là lão quân nhân, ông ấy rất thích người khác gọi như vậy”.
“Uhm..”
“Mình nghĩ cũng nên qua chào viện trưởng, chúng ta cùng đi chứ” Quỳnh Nhi lên tiếng, bước theo..
.....
Đoàn người đến nơi, tiểu Nam nhanh nhảu chào hỏi:
“Cháu chào lão quân nhân, ngài vẫn mạnh khỏe thế này con vui rồi”
“Thằng nhóc này, cháu nói vậy ý là trước ta rất yếu, cha cháu làm nghệ thuật mà sao sinh ra cháu không có năng kiếu giao tiếp nhỉ..haha?”
“Cháu không dám nói ông yếu” tiểu Nam gãi gãi đầu , xong giới thiệu Trầm
“Dạ đây là Nguyễn Trầm, anh kết nghĩa của cháu”
“Cháu chào ông, lão quân nhân..ông là niềm tự hào của đất nước..”
Nông lão khẽ đánh giá Trầm rồi cười hòa ái:
“Ra là cậu, rất cảm ơn cậu đã trợ giúp Tuệ Như, cậu đúng là một bệnh nhân tốt”.
Trầm không hiểu rõ lắm ý nghĩa lời ông nói, nhưng ông biết những năm qua Tuệ Như sống mệt mỏi đau khổ như thế nào. Và Trầm, “bệnh nhân tốt” là người duy nhất khiến Tuệ Như cười, là người cho cô niềm tin chữa khỏi bệnh cho các bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm...
Nông lão tủm tỉm cười đánh giá Trầm. Trầm có chút hơi ngại:
“Cháu nên cảm ơn cô ấy mới phải, cô ấy đã giúp cháu khỏi bệnh”
Nông lão hơi híp mắt dí dỏm:
“Ta biết..ta biết..hôm đó ta cũng đang xem tivi, cháu ta “chữa bệnh” cho cậu rất tốt..”
Trầm suýt không giữ được bình tĩnh, khuôn mặt hơi cứng” Có phải càng già càng mất nết không, Huệ lão đã vậy giờ đến Nông lão cũng thích chọc người..thật muốn sặc”.