Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm, ngày 23 tháng 9 năm 2019
Khu phố Mai Lộc, từng dãy nhà trải dài, lổm chổm như lưng lạc đà. Được thắt lại bởi một hình chữ T.
Một đôi nam nữ ở trên cùng một chiếc giường hay chính xác hơn, là cô gái đang ngồi trên người chàng trai.
Cảm nhận sức nặng trên người, Lương Bình từ từ tỉnh giấc. Nhận ra là Khả Vân, Lương Bình nghi vấn.
‘Tại sao em lại ở đây thế?’
Khả Vân nhíu mày, ra vẻ giận dỗi.
‘ Anh nên tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy em mới đúng, đại ngốc ’
Lương Bình thầm nghĩ trong lòng.
đây là thái độ bình thường mà?
‘ Được rồi, anh đi chuẩn bị đi. Em giúp anh dọn phòng, sao anh cứ bê bối thế!’
Thấy Đinh Khả Vân cười, Lương Bình như trút được gánh nặng, vội vàng rời giường. Khoảnh khắc bước nhanh vào phòng vệ sinh thì đột nhiên ánh sáng biến mất, một tiếng sấm nổ kinh hoàng, kéo dài như chuỗi bom liên tiếp.
Ầm!!!
Ầm!!!
Ầm!!!
Ầm!!!
Lương Bình trong lòng bàng hoàng cực độ, đầu ong ong bởi tiếng vang, bình sinh chưa bao giờ nghe thứ âm thanh nào lớn như thế này, tưởng như thêm chút nữa chắc đã chêt rồi.
“Trời quang mây vắng nhưng lại có tiếng sấm. Không lẽ là một UAP mới.”
‘Khả Vân, em có sao không? Không bị thương chứ?’
‘Lương Bình, em không sao, chỉ là vẫn còn hơi choáng váng, anh ra nhìn xem này, mặt trời biến mất rồi?!! .’
Răng rắc!!!
Lại một tiếng xé rách lớn đến đáng sợ.
Thiên không từng đạo từng đạo dữ tợn vết nứt, có lớn có nhỏ, vô số bóng đen từ những vết nứt cuồn cuộn không ngừng phun trào ra đến. Thiên không vết nứt chỉ xuất hiện trong chốc lát, liền biến mất không thấy, ánh sáng hiện trở lại. Nhưng để lại từng bầy từng bầy động vật, dị thú, quái vật tàn sát khắp nơi.
Như góc đường kia, lúc nào cũng đầy khách - Vị ký mì quán - giờ đã bị một nhóm dị thú chiếm cứ, chúng có bốn chân hình thể như loài sói, da như tượng đá phủ đầy hoa văn, nhai nuốt lấy từng vật thể lạ ngập trong màu đỏ.
Người người hoảng loạn mà bỏ chạy, lấy gào thét phương thức mà cầu xin. Đổi lại chỉ là vài giây cuối cùng trước khi tất cả người chạy đi bị hạ gục.
Khung cảnh tưởng như chỉ có trong trí tưởng tượng, tạo ra cơn khủng hoảng chưa từng có. Và ở đây, hai con người chìm sâu trong đó. Từng màn săn mồi, chen lấn, xô đẩy, cháy nổ diễn ra khắp nơi.
Từ trong quang cảnh trước mắt, hai người định thần lại.
Hơn nữa, từ cái kia trong vết nứt, còn phụt ra các loại thần quang, hướng về các nơi trên thế giới lan rộng ra ngoài.
Những kia thần quang phảng phất như sao băng, không biết bao bọc món đồ gì. Và một trong số chúng đang hướng về phía này.
Lúc này, một đoàn khô lâu chậm chạp nhưng vững bước. Trước hỗn loạn, cũng đang hướng về phía họ.
Lương Bình cau mày
xem ra ở yên trong nhà cũng chưa chắc an toàn, nhưng lúc này tránh đi bọn chúng cũng không ổn.
“ Khả Vân, chúng ta nên làm gì?.”
Theo dõi bạn gái, Lương Bình quyết tâm bảo vệ cô ấy.
Như hiểu được suy nghĩ, Khả Vân mỉm cười, nhẹ ôm lấy Lương Bình. Mặc nhiên cho sự thật cả hai người, đều chưa có biện pháp đối với tình huống này.
“ Ngốc Lương Bình! Chúng ta nên tìm ít đồ tự vệ. Đi mau nào.”
Căn hộ 2 tầng rộng 3m, dài 9m với 1 cửa rào, 1 cửa lá sắt liền kề nhau.
Kế đến là phòng khách với bộ sofa. Nằm đó là một khối quang cầu, lẳng lặng phát quang sau khi xông qua 2 lớp cửa, để lại một khoảng trống bằng phẳng.
Hai người dùng những mảnh cửa vỡ còn sót lại, lấp trên lối đi. Và mảnh nhọn từ cửa rào làm vũ khí. Trong cơn hỗn loạn, họ chờ đợi cơn bão tới.
Thời gian từng giây, từng giây trôi qua. Bóng dáng đoàn khô lâu cũng đã xuất hiện. Từng hàng khô lâu binh chỉnh tề, sắp xếp theo phương trận, binh khí áo giáp, không một không có. Dùng tư thái nghiền ép mà băng qua biển quái vật. Thể hiện sức mạnh của đội quân này.
Tới vị trí cửa vào, binh đoàn đồng loạt dừng lại. Từ từ thay đổi quân trận, nhường ra một lối đi, kỉ luật nghiêm minh là từ ta có thể cảm nhận được. Một bóng dáng chầm chậm hiện ra, đi trước là từng tiếng.
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Phát ra từ một cây trượng có hình dạng của bảy con rắn quấn vào nhau, mỗi con ngậm một viên bảo ngọc, mang bảy sắc cầu vồng. Đỉnh đầu là một viên hồng ngọc.
Khuôn mặt xương xẩu, đôi hồng mang trong hốc mắt.
Trang phục của hắn, xa hoa hơn bất cứ thứ gì hai người từng thấy.
Độ dài và gấu áo đều trông rất thoải mái, trong khi đó tay áo lại rộng rãi lạ kỳ. Cả hai đều làm từ một loại vải trắng, tinh khiết được điểm tiết với vàng và tím. Được thắt lại nơi eo bằng đai lưng.
Nơi bàn tay, một đôi găng cùng màu, gắn trên đó là những mảnh kim loại ánh bảy sắc cầu vồng.
Dù rất kì lạ, một cảm giác độc đáo tỏa ra và ta nhận đồng cái mỹ quan ấy như là từ duy nhất để miêu tả.
Tuy nhiên, chính vầng hắc quang tỏa ra từ sau lưng hắn mới là đáng ngạc nhiên. Minh chứng cho sự tồn tại của một kẻ thống trị.
“ Nhân loại~! Không cần sợ hãi, ta tới đây là để giao dịch với các ngươi, hãy ra ngoài để chúng ta có thể bắt đầu.”
Mau chóng, khu vực được dọn sạch thay vào đó là một cái bàn được điêu khắc tinh xảo, một cái ghế được làm hoàn toàn bằng xương. Kế đó là quang cầu, nằm lẳng lặng.
“ Khả Vân, anh nghĩ chúng ta nên ra thôi.”
Lương Bình tiến bước đầu tiên, chấp nhận lời mời của đối phương. Chậm rãi từng bước một, cả hai người tiến gần đến bàn gỗ.
“ Để xem, hai người có thể gọi ta là Moron.”
“ Lương Bình.”
“ Đinh Khả Vân.”
“ Không việc gì phải lo lắng, giao dịch này hoàn toàn có lợi cho hai người.”
“ Xin hỏi, cụ thể là như thế nào?.”
“ Rất đơn giản, ta sẽ cung cấp sự an toàn, bao gồm cả thức ăn, nước uống. Đổi lại, hai người sẽ giúp ta kiểm tra các quang cầu giống như thế này. Thấy thế nào.”
Hai người cảm thấy kinh ngạc trước giao dịch này, thật sự nó rất đơn giản. Nhưng cả hai vẫn phải chấp nhận dù lòng đầy nghi ngờ. Họ không đủ tự tin có thể chống lại Moron, quân đoàn khô lâu, và đám quái vật ngoài kia.
“ Nếu chỉ có như thế, tôi xin chấp nhận.”
“ Tôi cũng vậy.”
“ Tốt. Vậy hãy bắt đầu ngay với nó đi.”
Hozaloz