Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vậy tại sao cậu ấy lại bỏ đi?” Thần Phong khó hiểu.
Solo 48 tiếng chỉ cần nghe cũng thấy nhiều rồi, như thế cũng thấy được thằng nhóc này không thể nào bỏ chơi game được.
Mỗi một trận đấu đơn nhiều nhất cũng chỉ 20 phút, Vệ Kiêu bị thua liên tiếp 144 trận liệu có cam tâm không.
Tính cách thằng nhóc kia giống hệt một người điên, tại sao không ở lại FTW để phục thù?
Còn có câu kia nữa——-Một ngày nào đó tôi sẽ thực sự đánh thắng anh!
Đấy rõ ràng là tuyên chiến, bình thường không phải Vệ Kiêu sẽ khổ luyện kĩ thuật, ngày ngày bám lấy Lục Phong sao? Vậy tại sao cậu ta lại cam lòng rời đi?
Cho dù lùi lại 10 nghìn bước, Vệ Kiêu muốn thắng Lục Phong ngay tại sàn thi đấu thì cũng nên gia nhập câu lạc bộ khác chứ không phải đến Tân Đông Phương làm đầu bếp!
Không có tí logic nào cả!
Thần Phong suy nghĩ một chút, hỏi: “Có phải gia đình cậu ấy…. không đồng ý không?”
Mặc dù bây giờ Esport đang bùng nổ và có thu nhập cao, vẫn có rất nhiều người không ủng hộ với cái ngành này lắm.
Không cần nói đâu xa, xung quanh có rất nhiều ví dụ.
Đội trưởng Mạc hàng xóm là ví dụ điển hình của việc nếu không cố gắng chơi game phải quay về thừa kế gia nghiệp nghìn tỷ, còn có Phó thần cắt đứt quan hệ với cặp cha mẹ là tầng lớp trí thức của mình vì tạm nghỉ học ở đại học Nam Kinh để chơi game.
Tất nhiên trong đống ví dụ này vẫn không thể thiếu Lục thần của bọn họ.
Không ai biết gia cảnh của Lục Phong như thế nào, 16 tuổi bỏ nhà ra đi, đã không liên lạc với gia đình được 5 năm, cũng không khác gì đoạn tuyệt quan hệ.
Thần Phong thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ Vệ Kiêu Kiêu cũng là con nhà giàu*?”
*Gốc là phú nhị đại
Đối mặt với khoản phí kí kết 2 triệu mà vẫn từ chối, gia đình không giàu thì quý!
Lục Phong: “Không rõ”
Thần Phong cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó, hai người chỉ quen nhau 3 ngày 3 đêm làm sao hiểu nhau được đến mức đấy, Lục Phong không biết cũng bình thường.
Thật ra Lục Phong có biết một ít.
Solo 48 tiếng, trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, sự mệt mỏi dâng lên.
Dù thể lực của Lục Phong vô cùng tốt cũng cảm giác không trụ nổi, càng không nói tới Vệ Kiêu đang thở phì phò.
Sau khi cậu trai nói xong mấy “lời tuyên chiến” thì ngồi phịch trên ghế chơi game nhắm mắt lại.
Lục Phong gọi cậu.
Vệ Kiêu lầm bầm mấy tiếng.
Lục Phong đẩy nhẹ bả vai cậu: “Vào phòng mà ngủ”
Vệ Kiêu: “ZZZZ…..”
Thằng nhóc này.
Lục Phong đến gần hỏi: “Cần anh phải xách em vào phòng nữa à?”
Vệ Kiêu vẫn chưa ngủ, chỉ mệt đến mức không động đậy được thôi, bật lại: “Đội trưởng, anh thật tàn nhẫn mà, tại sao anh lại dùng từ xách chứ!”
Lục Phong nở nụ cười: “Vậy dùng từ gì?”
Vệ Kiêu lí lẽ hùng hồn: “Tất nhiên là bế rồi, bế công chúa! Không sao đâu, tôi không ngại, chân của tôi không chịu nghe lời nữa, nó đã cho phép tôi làm công chúa nhỏ rồi”
Lục Phong đã từng nghe nói thằng nhóc này không bình thường nhưng hiện thực vẫn khiến hắn dở khóc dở cười: “Đứng dậy”
Vệ Kiêu oan ức nói: “Anh đã bắt nạt tôi hết 48 tiếng rồi, bây giờ mà vẫn ác với tôi như vậy”
Lục Phong: “…”
Cậu trai vốn có khuôn mặt đẹp, đặc biệt là đôi mắt, bộc lộ mọi cảm xúc của chủ nhân, rất trêu người.
Lục Phong nhìn ra chỗ khác, nghiêm nghị nói: “Bị xách hay tự đi, chọn một cái”
Vệ Kiêu chỉ thuận miệng nói, hơn nữa do bị thua hai ngày hai đêm tức bay màu, nên mới đòi Lục Phong như vậy chứ không muốn làm công chúa nhỏ tí nào cả, cậu chậm rãi đứng dậy: “Đúng là đại, đại…èm…” Ngáp một cái biến đại ma vương thành đại sờ vương*.
*Đại ma vương [大魔王] – [dà mó wáng]
Đại sờ vương [大摸王] – [dà mò wáng] (do Vệ Kiêu ngáp nên phát âm thành thế này)
Lúc này Lục Phong có hơi hối hận rồi, nếu như cho nhóc vô liêm sỉ này vào FTW thì những ngày bình yên trong trụ sở sẽ biến mất.
Đúng là hắn muốn cải thiện bầu không khí nặng nề trong FTW nhưng không đến mức biến nó thành “Khu vui chơi”
Cuối cùng cũng tiễn được thằng nhóc này vào phòng ngủ, Lục Phong đi tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Ting…”
Có tiếng điện thoại reo.
Điện thoại Lục Phong quanh năm không ai nhắn tới, đột nhiên nghe thấy âm thanh này hơi xa lạ.
Điện thoại kêu thêm ba tiếng nữa, hắn nghĩ có thể là của Vệ Kiêu.
Lục Phong tùy tiện quấn một cái khăn lông bên hông, đến bàn vi tính lấy điện thoại.
Không biết là có chuyện gì gấp không, nên đưa cho Vệ Kiêu nhanh tí.
Điện thoại không khóa màn hình, ba cái tin nhắn đập vào mắt Lục Phong
[Kiêu Kiêu, mẹ sai rồi, con gọi điện cho mẹ đi]
[Về nhà đi con, mẹ làm cho con nhiều đồ ăn ngon]
[Kiêu Kiêu, con đừng trách bố, bố con cũng khó khăn lắm]
Lục Phong cau mày, úp điện thoại xuống, không nhìn thêm.
Vệ Kiêu bỏ nhà đi?
Khi kí hợp đồng không bàn bạc với gia đình?
Lục Phong đi đến phòng ngủ cho khách, muốn gọi cậu tỉnh dậy thảo luận đôi chút.
Vị thành niên muốn kí kết phải có sự đồng ý của cha mẹ, Vệ Kiêu không thể tự quyết định.
Vừa tới phòng ngủ cho khách, Lục Phong chưa kịp gõ thì cửa đã mở ra.
Chàng trai mặc quần cộc áo phông trắng mơ mơ màng màng đứng trước mặt nhìn hắn.
Lục Phong sững sờ: “Chưa ngủ à?”
Hắn đưa điện thoại cho cậu.
Vệ Kiêu không hề đoái hoài tới điện thoại di động, vồ lấy hắn.
Lục Phong sợ cậu bị ngã, không dám tránh đi: “Vệ Kiêu?”
Vệ Kiêu hai tay ôm lấy hắn: “Cứng quá”
Lục Phong: “!”
Vệ Kiêu lẩm bẩm: “Cái gối này cứng quá”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu đã không ngủ 48 giờ, sau đó lại ngủ tròn 20 tiếng.
Lục Phong cố gắng đẩy thằng nhóc mộng du này ra, nửa tiếng sau vẫn không thoát ra được…
Hắn quay về phòng của mình, ôm cậu ngủ.
Đây là tất cả những gì đã phát sinh trong 3 ngày 3 đêm của 2 năm trước.
“Tại sao cậu ấy lại bỏ đi?”
Giọng nói của Thần Phong gọi Lục Phong hoàn hồn.
Lục Phong đoán là Vệ Kiêu rời đi rất có thể là vì chuyện gia đình.
Còn về phần là chuyện gì thì hắn không biết.
Có thể làm cho một cậu trai cố chấp với thắng lợi như thế ngừng thi đấu chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Lục Phong nói: “Cho em chút thời gian”
Thần Phong: “Tốt nhất nên thuyết phục được cậu ấy, nhân tài như thế mà bị mai một thì quá đáng tiếc”
Lục Phong đáp một tiếng.
Thần Phong tò mò: “Đúng rồi, cậu làm sao liên lạc được với cậu ấy đây?”
Lục Phong: “…”
Thần Phong nói: “Có muốn nhờ lão Hạng đứng ra không, anh ta khá thạo việc này…”
Hạng Lục là giám đốc FTW, anh ta am hiểu nhất là thuyết phục người khác.
“Không cần” Lục Phong nói: “Em sẽ tự nói chuyện với Vệ Kiêu”
Thần Phong cũng không nghĩ quá nhiều: “Cũng đúng, cậu ấy có hứng thú với cậu nhất, nếu bọn anh tiếp cận có lẽ sẽ dọa cậu ấy chạy mất”
Lục Phong gật gật đầu.
Trước khi đi Thần Phong mới nhớ tới vấn đề về thời gian: “Đúng rồi, trong 24 giờ cuối cùng hai đứa làm gì vậy?”
Lục Phong dừng lại: “Ngủ”
Thần Phong vỗ đầu nói: “Cũng đúng, đánh hai ngày hai đêm, hai đứa ngủ say như chết cũng bình thường”
Ai ngờ Lục Phong lại bắn cho Thần Phong một phát: “Cùng một giường”
Thần Phong: “!!!!!!!!”
Nà níiiiiiiiiiii???
Lục Phong bình tĩnh nhìn anh: “Có gì không?”
Thần Phong: “Ừm…..”
Fuck, đâu phải chỉ là có gì hay không, rõ ràng là chuyện quan trọng mà á á á!!
Sao lại ngủ chung, sao lại chung giường, phòng cậu năm đó cũng có phòng cho khách mà, cậu…….
Fuckkkkkkkk, hình tượng hiền hòa xa cách của huấn luyện viên Thần sụp đổ.
Cuối cùng, Thần Phong cũng chẳng dám hỏi tiếp.
Quá kinh ngạc.
Quá quá quá quá kinh ngạc.
Anh chỉ là một huấn luyện viên bình thường mà thôi, làm sao chấp nhận nổi sự thật này.
Chỉ có 3 ngày, cũng quá nhanh rồi!
Cùng chơi game, lên giường, rồi chia tay.
Thật sự….. thật sự….. quá nhanh đó!
Huấn luyện viên Thần đã hiểu ra toàn bộ “sự thực”, nhưng miếng sự thực này, anh thà không biết còn hơn.
Close hẹn đấu tập cùng Gary lúc ba giờ chiều.
Video đấu tập có quy ước bí mật, chỉ được lưu lại làm bình luận sau ván đấu ở hai bên, không được phép chia sẽ cho bất cứ ai khác.
Tuy rằng video không truyền ra ngoài, nhưng chuyện hai bên quyết đấu vẫn không giấu nổi.
Trên mạng đã lan truyền, nhiều người chạy tới weibo của thành viên FTW muốn biết thêm chi tiết.
Dưới weibo của Lục Phong là nhiều bình luận nhất, nhưng hắn lại quanh năm không lên weibo, nên cũng chả thấy được.
Bắt đầu từ ba giờ, năm giờ kết thúc.
Hai tiếng đánh ba trận.
Dù thua 3:0, nhưng Gary cũng rất mạnh, người có thể ép Lục Phong đến mức này không nhiều.
Gary vẫn muốn chiến tiếp, Lục Phong gõ chữ: “Mệt rồi”
Gary cũng chả biết tìm người phiên dịch ở đâu ra, câu chữ đậm mùi người Đông Bắc: “Sao mới tí đã mệt rồi? Mới đánh có hai giờ mà cậu đã mệt rồi? Nhóc Điên, đừng lừa ông đây, ông còn chưa thua đủ đâu, chiến tiếp”
(Phong (Fēng) và điên(Fēng) hai từ này đồng âm khác nghĩa)
Không chỉ đậm mùi người Đông Bắc, còn sai chính tả.
Lục Phong: “Thêm một trận nữa, thì phải đồng ý một điều kiện của tôi”
Gary vô cùng phấn khởi: “Ok! Thêm mười lần đấu tập đội cũng được hết”
Lục Phong: “Không phải đấu tập”
Gary: “Thế cậu muốn gì”. Cậu ta có thể solo với Lục Phong như này, toàn dựa vào hẹn đấu tập hết.
Việc này thực ra Gary không làm chủ được, Lục Phong nói với Hạng Lục, Hạng Lục thương lượng với bên kia, bên kia dù không rõ tại sao FTW lại làm thế, nhưng cũng đồng ý.
Hạng Lục vô cùng khó hiểu, hỏi Thần Phong: “Lục Phong muốn share video cho ai nữa?”
Đúng rồi đấy, yêu cầu của Lục Phong là muốn chia sẻ video đấu tập hôm nay cho một người bạn.
Lòng Thần Phong nguội lạnh: “Sao mà biết”
Hạng Lục nhìn anh như nhìn thằng ngu: “Anh bạn à, anh bị cái gì thế? Bị lây cái thứ tiếng Trung sứt sẹo kia của Gary à?”
Huấn luyện viên Thần mặc kệ kẻ không biết gì này: “Cậu may đấy”
Quay về một nơi khác.
Tuyển thủ FTW còn đang huấn luyện cá nhân.
Bạch Tài chấp nhận lời mời lập đội của Vệ Kiêu, nghĩ bằng mông cũng biết cậu muốn gì.
————“Không được, không có, không thể”
Một tràng từ chối của anh Cải đập bôm bốp trên đầu Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu lúc này lại tốt tính lạ, khúm núm nói: “Anh Cải, anh Bạch, anh Bạchhhhh~~~, nhìn em chân thành như này, cho em xem với~~~~~”
Bạch Tài đã miễn nhiễm với đống lời ngon tiếng ngọt này lâu rồi: “Mày tỉnh đi. đấu tập cũng có quy định bảo mật, sao có thể tùy ý gửi cho người ngoài? Đấy rõ ràng là trái với quy định”
Vệ Kiêu niềm nở như này, cũng chỉ vì một lý do, chính là video đấu tập của Lục Phong và Gary.
Vệ Kiêu: “Tao sao lại là người ngoài? Hai năm trước tao cũng bước được nửa chân vào FTW rồi”
Bạch Tài: “Tự mày nói là hai năm trước, cũng chính mày nói chỉ mới bước nửa chân”
Vệ Kiêu: “Ài, dù cho tao không phải đội viên FTW, thì cũng coi như là người nhà của đội viên FTW mà”
Bạch Tài phục sát đất cái tên mặt dày này: “Tao không cần loại người nhà như mày”
Vệ Kiêu: “Mày mơ gì thế, ý tao là người nhà của Lục thần ấy, dù sao hai chúng tao cũng từng ngủ cùng nhau”
Bạch Tài: “…….. ……….”
Anh Cải giận điên luôn rồi, nói vô cùng nghiêm túc: “Mày đừng mang cái tư tưởng ấy nữa, dù cho tao chặt đầu xuống! Cho mày lấy làm cầu để đá! Cũng sẽ không tiết lộ bí mật chiến đội cho người ngoài!”
Cho mày chạy, cho mày nhảy, cho dù mày cả chạy cả nhảy tưng tưng.
Thì video huấn luyện của Lục thần và Gary
Cũng chỉ là trong mơ!
“Tít” một tiếng.
Bạch Tài có một tin nhắn weixin mới
Cậu ta cúi đầu xuống.
Đội trưởng Lục: [Gửi cái video này cho Vệ Kiêu]
Bạch Tài nhìn tên video—— 122Close VS Gary
Đây rõ ràng là video huấn luyện của hôm nay.
Quy định bí mật đâu rồi.
Chờ chút, chẳng lẽ Vệ Kiêu Kiêu thật sự có được đãi ngộ như người thân?