Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tám giờ tối, trong phòng họp của tập đoàn Tô Thị.
"Bà ơi, năng lực của Tô Noãn rất tốt, cháu thấy hôm nay chắc chắn Tô Noãn có thể làm được".
Nhân lúc Tô Noãn chưa đến, Tô Mi liên tục thêm dầu vào lửa. Ngoài mặt thì tỏ ra như đang nói tốt cho Tô Noãn, nhưng thực ra là đang tâng Tô Noãn lên khiến bà cụ Tô có kỳ vọng cao, lát nữa nếu có sự chênh lệch quá lớn thì bà cụ sẽ càng tức giận.
Bà cụ Tô khẽ thở dài: "Đâu có dễ dàng như vậy, tập đoàn Thiên Thành đâu phải nơi những kẻ như chúng ta muốn vào là vào".
"Bà ơi, sao lại nói vậy được".
Tô Viễn Chí vội nói: "Tuy tập đoàn Tô Thị chúng ta quả thực hơi kém so với tập đoàn Thiên Thành, nhưng lần này người đi là Tô Noãn. Năng lực của Tô Noãn ai cũng biết rõ, hơn nữa từ chiều đến giờ con bé không có chút tin tức nào, cháu tin rằng trong lòng con bé cũng đã có tính toán".
Tô Mi tiếp lời ngay: "Bà ơi, lần này em Tô Noãn mà đàm phán thành công thì bà nhất định phải thưởng cho em ấy nhiều vào, em ấy có công lớn nhất đấy".
"Nói cái gì thế!"
Tô Viễn Chí đứng bên cạnh cũng phụ họa: "Tập đoàn Tô Thị chúng ta luôn thưởng phạt rõ ràng. Nếu em Tô Noãn đàm phán thành công chuyện này thì chắc chắn sẽ có thưởng. Còn nếu em ấy thất bại thì chắc chắn sẽ bị khiển trách nghiêm khắc, có đúng không bà?"
Bà cụ Tô thở một hơi thật dài: "Nếu nó thành công thì ngoài chức Trưởng phòng Marketing 2 bây giờ của nó ra, bà sẽ cho nó kiêm chức phó Tổng giám đốc, thưởng cho nó năm trăm nghìn tệ!"
Nghe vậy, hai anh em Tô Viễn Chí và Tô Mi liền lặng lẽ trao đổi ánh mắt, có lời của bà cụ khiến họ yên tâm hẳn. Tuy không nói rõ hình phạt là gì, nhưng thưởng càng hậu hĩnh thì phạt lại càng nặng.
Lần này họ sẽ chống mắt lên xem con tiện nhân đó vùng dậy thế nào!
Lúc này, Tô Noãn mặc một chiếc váy công sở màu trắng đi vào.
"Tô Noãn tới rồi à, mau vào, mọi người đang đợi đấy".
Tô Mi nhiệt tình đứng dậy, cười nói: "Vừa nãy mọi người vừa bàn bạc sẽ cho em kiêm chức phó Tổng giám đốc, còn thưởng thêm năm trăm nghìn tệ nữa, vì em đã lập công lớn trong chuyện lần này!"
Tô Viễn Chí cũng phụ họa: "Lần này em Tô Noãn đã lập được công lớn rồi. Mau nói cho người biết, hôm nay em đàm phán thế nào, tổng cộng lấy được bao nhiêu gói thầu. Với thực lực của em Tô Noãn chắc phải hơn hai gói thầu ấy nhỉ!"
Tô Noãn ngồi xuống với khuôn mặt không biểu cảm, chẳng nói chẳng rằng, trông rất bình tĩnh.
"Tô Noãn, vẻ mặt cô như thế này nghĩa là sao?"
Tô Mi thấy cô như vậy thì sắc mặt thay đổi ngay: "Có phải cô đàm phán thất bại không? Ôi trời, cô đã làm cái gì thế hả, bà nội tin tưởng cô như thế mà cô lại làm hỏng việc!"
Tô Viễn Chí cũng bồi thêm: "Tô Noãn, cô làm như vậy là không đúng. Tối qua khi bàn đến chuyện này, cô cứ nhất quyết nhận làm, mọi người đều nghĩ cô có niềm tin chắc chắn thành công, giờ lại hỏng việc rồi... Haizz, tôi nên nói cô thế nào đây!"
Ngay sau đó, đám họ hàng nhà họ Tô cũng thi nhau trách mắng.
"Chết mất thôi, chuyện này như vả vào mặt Tô Thị chúng ta vậy!"
"Đúng vậy, bà nội đã tin tưởng cô ta như vậy mà cô ta làm hỏng hết cả".
"Ai bảo cô ta hôm qua cứ nhất quyết nhận cơ, giờ thì chẳng ra đâu vào đâu, haizz!"
Tô Viễn Chí thấy thời cơ đã đến, liền nói rất nghiêm túc với bà cụ Tô: "Bà ơi, tập đoàn Tô Thị chúng ta xưa nay luôn thưởng phạt nghiêm minh, nếu Tô Noãn đã đàm phán thất bại rồi thì phải nhận hình phạt tương ứng. Cháu đề nghị trừ ba tháng tiền lương và tiền thưởng của Tô Noãn, sau đó cách chức Trưởng phòng Marketing 2 để Tô Noãn quay về làm nghiệp vụ cơ sở để tiếp tục rèn luyện".
Sắc mặt bà cụ Tô tối sầm, nhìn chằm chằm Tô Noãn rồi lạnh lùng nói: "Tô Noãn, nói rõ xem cô có ý gì".
Mặt Tô Noãn vẫn không biểu cảm. Cô nhìn lướt qua đám người rồi nói rất bình tĩnh với bà cụ Tô: "Cảm ơn bà nội, sau này chắc chắn cháu sẽ đảm nhận tốt chức vụ phó Tổng giám đốc. Còn năm trăm nghìn tệ tiền thưởng thì cháu định lấy hai trăm nghìn tệ để quyên góp cho vùng thiên tai bằng danh nghĩa của công ti".
Hả?
Cả phòng họp bỗng chốc lặng như tờ.
"Tô Noãn, cô điên rồi à!"
Tô Mi nói với giọng quái gở: "Bây giờ chúng tôi đang bàn đến hình phạt dành cho cô, cô nói cái gì vậy!"
Bộp!
Tô Mi còn chưa nói còn thì Tô Noãn đột nhiên lấy một xấp hợp đồng ra quăng lên bàn, nói rất bình tĩnh: "Thưa bà, đây là hợp đồng cháu đàm phán thành công với tập đoàn Thiên Thành, mời bà xem!"
Shhh...
Cả phòng họp lại lặng ngắt, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Tô Viễn Chí là người đầu tiên hoàn hồn, hắn lấy hợp đồng qua xem. Mới lật được hai tờ sắc mặt hắn đã thay đổi, hét to lên: "Không thể nào, năm gói thầu, sao có thể thế được!"
Tất cả mọi người đều kinh hãi!
"Không thể nào, đưa em xem!"
Tô Mi giật lấy hợp đồng, sau khi lật mấy trang thì nét mặt còn kinh hãi hơn cả Tô Viễn Chí!
Đây là hợp đồng hợp tác bao gồm đến năm gói thầu!
Thực sự không thể tin được, theo dự tính trước đó của họ, đừng nói là năm gói thầu mà lấy được một gói thầu thôi cũng phải cảm ơn trời đất rồi!
Hơn nữa những điều khoản bên trên đều nghiêng về bên phía tập đoàn Tô Thị, điều này đồng nghĩa với việc tập đoàn Thiên Thành trực tiếp đưa tiền cho tập đoàn Tô Thị!
"Đưa bà xem!"
Bà Cụ Tô không thể nào chờ nổi, lấy hợp đồng tới rồi lật kỹ mấy lần, khuôn mặt đầy nếp nhăn kích động tới nỗi khẽ run rẩy: "Tốt quá rồi...tốt quá rồi...tốt quá rồi... Tô Noãn, cháu là công thần hàng đầu của tập đoàn Tô Thị chúng ta!"
"Không thể nào, cái này chắc chắn là giả!"
Tô Mi thấy đầu mình trống rỗng, điên cuồng gào lên: "Bao nhiêu doanh nghiệp lớn chen vỡ đầu cũng chưa chắc lấy được một gói thầu, cô ta sao có thể lấy được tận năm gói thầu? Còn nữa, điều khoản hợp đồng quả thực như đang tặng không tiền cho chúng ta vậy, người của tập đoàn Thiên Thành đâu phải là ngốc. Hợp đồng này chắc chắn được làm giả, Tô Noãn, cô ngụy tạo hợp đồng để lừa bà nội, tội cô rất nặng..."
"Ha ha..."
Tô Noãn rất bình tĩnh, cô bật cười: "Giấy trắng mực đen, bên trên còn có con dấu của tập đoàn Thiên Thành, còn có chữ ký của chủ tịch Trương Cao Bình của tập đoàn Thiên Thành, những thứ này đều là giả hết sao?"
Tô Mi bị chặn họng, thực ra cô ta cũng biết Tô Noãn không ngu tới nỗi làm giả hợp đồng, nhưng cô ta vẫn không dám tin tất cả những chuyện này.
"Đây không phải giả, tất cả đều là thật!"
Bà cụ Tô kích động nói: "Bà đã từng thấy chữ ký của Trương Cao Bình, đây chắc chắn là chữ ký của ông ta. Năm gói thầu, năm gói thầu, tập đoàn Tô Thị chúng ta đổi đời rồi. Ông ơi, ông mở mắt ra mà xem này, tập đoàn Tô Thị chúng ta hợp tác với tập đoàn Thiên Thành rồi, chúng ta hết khổ rồi!"
Vừa nói bà ta vừa nước mắt tuôn rơi. Kể từ khi ông cụ Tô mất, bà cụ Tô dành tất cả thời gian và sức lực vào công việc chỉ để hoàn thành di nguyện của ông cụ Tô, khiến Tô Thị trở thành doanh nghiệp hàng đầu Nam Giang.
Mà quá trình này dài đằng đẵng, tràn ngập những trắc trở bất định, nhưng giờ có thể hợp tác với tập đoàn Thiên Thành, hơn nữa còn là năm gói thầu một lúc, thế thì chắc chắn sẽ phát triển nhảy vọt, thảo nào bà cụ Tô lại kích động như vậy.
"Bà ơi, trừ những thứ này thì cháu còn một tin tốt muốn dành tặng bà", Tô Noãn mỉm cười với bà cụ Tô.