Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 44: Ra oai phủ đầu
Lục Cảnh Phong lần đầu tiên ngồi khoảng phổ thông,lần đầu tiên ngồi cạnh một người mà người đó xem mình như vô hình, cảm giác thế này thật sự khiến Lục Cảnh Phong một lời khó nói hết cảm xúc hiện tại.
Mà cách đó không xa, hàng ghế ngay sau lưng Lục Cảnh Phong chính là trợ lý Lý đang đổ mồ hôi thở phào khi cuối cùng cũng bình yên ngồi trên máy bay trở về.Lúc Đại Boss đổi từ chuyến chiều sang trưa đã đủ anh chạy dọc chạy xuôi, vừa đổi xong nửa tiếng sau lại bảo anh đổi từ khoang thương gia sang khoang phổ thông.Khiến anh phải vắt óc tìm cách,vắt dò lên cổ mà chạy,sao khi làm xong tất cả,anh âm thầm cầu nguyện đại Boss làm ơn đừng đổi ý nữa.Lúc đó anh không biết lý do Boss cứ đổi ý mãi,bây giờ sau khi thấy tình hình trước mặt anh đã hiểu,chỉ vì "bà chủ tương lai".Anh âm thầm thở dài, biết sao được muốn theo đuổi được"vợ" thì chìu là quan trọng nhất mà.Mặt dù anh cũng là cẩu độc thân,nhưng anh cũng hiểu rõ chuyện này.Nhưng theo được tới đây, giờ lại bị "vợ" ngó lơ không nhìn thấy Boss cũng quá thảm rồi.
Hạ Ninh ngồi vào vị trí ngơ ngác cho tới khi tiếp viên hàng không thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh cô mới hồi thần, nhưng bắt đầu cảm thấy lo lắng bất an,cô cảm thấy khó chịu trong người và đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh nguyên chủ say máy bay,Hạ Ninh âm thầm cười khổ,cô cứ nghĩ là nguyên chủ chưa từng đi máy bay chứ, nhưng không ngờ là có, nhưng là do nguyên chủ mỗi lần đi máy bay, cảm giác say máy bay khiến cô ấy như chết rồi,khi xuống được máy bay hầu như chỉ còn nửa cái mạng,nên nguyên chủ rất rất ít khi đi máy bay, vì vậy trước khi lên máy bay cô không hề có cảm giác quen thuộc nào,làm sao quen cho được khi nguyên chủ cực kỳ sợ đi máy bay cơ chứ,thậm chí nguyên chủ còn bị chứng cưỡng chế hoảng sợ khi đi máy bay, vì cô không biết chuyện này,nên làm gì có công tác chuẩn bị trước,bây giờ thì biết phải làm sao đây.Hạ Ninh bắt đầu thấy choáng váng,tay chân không ngừng run rẩy,thậm chí trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Hàn Trì ngồi chỉ cách cô một lối đi,nên nãy giờ mặc dù Ninh Ninh không phát hiện ra người bên cạnh, nhưng cậu thì đã thấy,và đang thắc mắc tại sao anh ta lại ở đây,lại còn trùng hợp ngồi cạnh Ninh Ninh,khi thấy ánh mắt của cậu,anh ta cũng lạnh lùng nhìn cậu,cậu không nói gì chỉ mỉm cười lịch sự gật đầu cởi như chào hỏi,sau đó lại nhìn sang Ninh Ninh,và cậu phát hiện dường như biểu hiện của Ninh Ninh có chút không ổn.Cậu lo lắng gọi Ninh Ninh.
- Ninh Ninh cậu không sao chứ.
Hạ Ninh bây giờ tại đã ù làm gì còn nghe được Hàn Trì nói gì với mình,cô càng ngày càng đổ nhiều mồ hôi,tay rung và bây giờ toàn thân đều rung lên, bất chợt có một vòng tay ôm lấy cô vào lòng,nhẹ vỗ lên lưng cô, bảo cô hít thở sâu.Mặt cô được người đàn ông úp vào ngực,cô ngửi được mùi hương quen thuộc, bất giác cô cảm thấy thoải mái hơn, cảm giác lo sợ cũng giảm đi rất nhiều.
Lục Cảnh Phong nhận thấy người trong lòng đã bớt rung anh nhẹ thở ra,lúc nãy anh thấy cô ngồi một lúc rồi mà không phát hiện ra anh,anh thật sự rất giận, muốn nắm lấy bả vai quay người cô quá nhìn mình, nhưng sau khi tiếp viên hàng không thông báo máy bay sắp cất cánh,anh đã cảm giác hình như cô không ổn,sau đó máy bay cất cánh cô bắt đầu rung người dữ dội,trán đổ đầy mồ hôi,hay tay nắm chặt lại, mắt nhắm nghiền dựa đầu ra phía sau,anh biết cô có vấn đề, nhìn cô như vậy vừa đau lòng vừa tức giận, biết mình không đi được máy bay còn cố đi,không phải ngồi xe là được rồi sao, mặc dù lâu hơn một chút.Anh thở dài rồi quyết định đưa tay ôm lấy cô vào lòng,quay đầu của cô úp vào ngực mình,còn khẽ cúi đầu nói khẽ:
- Hít thở sâu.
Nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh,tim Hàn Trì như vỡ nát, vẻ mặt không còn chút huyết sắc, nhưng rồi lại bình tĩnh lại suy nghĩ,không có gì chỉ là Ninh Ninh đang gặp khó khăn,anh ta chỉ đang cố gắng giúp đỡ Ninh Ninh thôi, chứ giữa họ không có gì.Nhưng cậu lại nhìn thấy ánh mắt tự cao,tuyên bố chủ quyền của anh ta dành cho cậu,cậu nhíu mày.Rồi lại thản nhiên mỉm cười đáp trả.Ngày nào Ninh Ninh còn chưa chính thức đồng ý làm bạn gái anh ta,thì ngày đó cậu không bỏ cuộc,tuy đã có lúc cậu nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh cô, lặng lẽ thích cô, chỉ cần thấy cô mỉm cười,hạnh phúc thì cho dù cô không phải của riêng cậu,mà ở bên người đàn ông khác cậu cũng thấy mãn nguyện.Bởi vì một người tật nguyền như cậu,làm sao có thể dám yêu ai.Nhưng từ lúc thấy cô khóc nức nở chỉ vào nơi trái tim nói ở đó rất đau, tự nhiên cậu lại có quyết định nhất định cậu phải có được cô, nhất định phải đem lại hạnh phúc cho cô,và bằng bất cứ giá nào cũng không thể người đàn ông khác làm cô đau khổ nữa không thể nào.