Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
… Ngay cả phụ thân ta cũng không nói ra được những lời này.
Nhưng Đàm Liên lại nói được làm được, ngày hôm sau tan làm trở về, hắn liền bày tất cả những món ăn ta đã nói, không thiếu một món nào ra trước mặt ta.
Ta vô thức nuốt nước miếng: “…”
Không được, bây giờ ta là một người vợ độc ác lười biếng vô cớ gây rối, cho dù có cảm động đến đâu, ta cũng sẽ không giống người bình thường mà nói lời cảm ơn với hắn.
Tạ Bảo Bình ta cả đời này chưa từng nói ra một lời “cảm ơn”!
Ta hừ một tiếng, muốn nhận lấy chân gà ướp, giọng điệu châm chọc nói: “Quả thật đã làm khó huynh vì ta mà phí công rồi.”
Bàn tay đưa ra lại nắm vào khoảng không.
Ta ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn Đàm Liên.
Đại mỹ nhân xinh đẹp đang cầm túi đựng chân gà, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, hắn ta ngẩng đầu lên, trực tiếp đưa đồ trên tay đến bên miệng ta, ra vẻ muốn đút cho ta ăn.
“Bảo Bình ngoan, há miệng ra.”
Ta: “???”
Món ăn yêu thích nhất được đến tận miệng, mặc dù đầu óc cảm thấy không đúng, nhưng miệng lại có suy nghĩ riêng, trực tiếp há miệng cắn lấy món ngon gần trong gang tấc.
Cứ như vậy, một người đút, một người ăn, tất cả đồ ăn trên bàn đều chui vào bụng ta.
No quá, thật là no!
Đàm Liên nhìn bàn ăn đã trống rỗng, có chút tiếc nuối buông tay.
Suy nghĩ một chút, lại chủ động hỏi ta.
“Ngày mai vẫn là những món này sao, có muốn mua thêm chút đồ ăn vặt khác không?”
Ta muốn nói đừng mua nữa, nhưng vừa mở miệng lại ợ một cái rõ to.
Đàm Liên cười vỗ vỗ đầu ta: “Ừm, biết rồi, nàng thích là được.”
Hắn nào phải bạch liên hoa.
Đây… Đây rõ ràng là coi tiền như rác mà.
Sự lười biếng của ta gần như không có ảnh hưởng gì đến Đàm Liên.
Qua những ngày này, mặt ta đã tròn lên một vòng, nhưng Đàm Liên vẫn có thể mặt không đổi sắc khen ta hiền huệ, khéo léo lo việc nhà.
Nếu nhất định phải nói có ảnh hưởng gì, có lẽ chính là Đàm Liên bắt đầu thích véo mặt ta.
Có lẽ là vì cảm thấy bản thân mình vất vả lắm mới nuôi ta mập lên, không véo thì tiếc.
Bởi vì phải giả vờ lười biếng vô dụng, nên những ngày này ta thật sự không làm việc gì ra hồn.
Mỗi ngày ngoài ăn uống vui chơi, chính là nằm nghiêng trên giường xem thoại bản.
Không cần làm việc, không cần tính toán sổ sách, không cần đi buôn bán, muốn ăn gì cũng có người bưng đến tận miệng, đệ nhất mỹ nhân mỗi ngày còn khen ta từ đủ loại góc độ mới lạ.
Nói thế nào nhỉ.
Tuy nói như vậy có chút có lỗi với phụ mẫu của ta, nhưng những ngày này, thật sự còn sung sướng hơn cả lúc ta chưa xuất giá.
Nhưng luôn có người không muốn ta cứ mãi sống vui vẻ như vậy.
Những ngày này, ta bị Đàm Liên dỗ dành đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, vậy mà dần dần quên mất, thân phận phu nhân nhà họ Đàm nguy hiểm đến mức nào.
Ta quên, liền có người bắt đầu gây chuyện nhắc nhở ta.
Một ngày trước, nhà truyền đến tin tức, nói là một ngôi nhà tổ của Tạ gia ở Tương Dương bị cháy.
Cũng không biết là trùng hợp hay là do con người, phụ mẫu huynh tỷ ta đều “có việc”, cả nhà họ Tạ, cuối cùng người có thể rảnh rỗi trở về tu sửa nhà tổ, chỉ còn lại một mình ta.
Ta rối rắm vô cùng, lo lắng đến mức ngay cả chân gà cũng không ăn nổi.
Đến lúc này, Đàm Liên mới cảm thấy vấn đề có chút nghiêm trọng, buông đồ ăn trong tay xuống, ôn nhu giúp ta nghĩ cách.
“Không muốn đi thì đừng đi, ta có một người bạn cũ ở Tương Dương, có thể nhờ y giúp đỡ.”
Nhưng đây là chuyện lớn, tu sửa nhà tổ, nhà họ Tạ là thương nhân, người làm ăn rất tin phong thủy, lần này chủ nhà nhất định phải có người quay về.
Hơn nữa, nếu đã biết có thể gặp nguy hiểm, ta càng không thể đẩy chuyện này cho người khác làm.
Còn về việc nói thẳng với phụ mẫu ta… E rằng bọn họ cũng sẽ không tin, cùng lắm là lén lút giấu ta, tự mình chạy đi một chuyến.
Suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng thật sự chỉ còn lại lựa chọn là ta một mình đến Tương Dương.
***