Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cho nên ngươi đã sớm tính toán xong hết rồi, Thẩm Hoài Hoan là, nhà họ Tạ cũng là… Chẳng lẽ ngay cả chuyện cãi nhau với ta, để ta về nhà cũng là một mắt xích trong kế hoạch của ngươi sao?”
Hoặc là nói xa hơn một chút, tất cả những lời hắn từng nói với ta, có phải cũng chỉ là một nước cờ trong ván cờ của hắn?
Đàm Liên không hề phủ nhận, chỉ cúi đầu nhìn ta.
Ta mím môi, chậm rãi muốn đứng dậy.
“Đàm Liên… Ngươi thật đáng sợ.”
Ta chỉ là một thương nhân bình thường.
Bản lĩnh đáng giá nhất của ta chỉ là điều chế hương, đầu óc ta không thông minh, không theo kịp suy nghĩ của hắn, cũng không hiểu được tính toán của hắn.
Ta chỉ cảm thấy sợ hãi.
Hóa ra, lúc ở Phụng Quốc Tự, Chu Lạc Nguyệt bọn họ nói một chút cũng không sai.
Ta và Đàm Liên không phải người cùng một thế giới, cưỡng ép ở bên nhau cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Bây giờ ngươi là cửu ngũ chí tôn, muốn bao nhiêu tài sản, bao nhiêu mỹ nhân đều có thể, đừng lãng phí thời gian trên người ta nữa.”
Nói đến đây, ta đột nhiên muốn cười.
Ta nhớ đến quyển tiểu thuyết trong giấc mơ kia.
Đàm Liên là vạn người mê, người thích hắn ta nhiều như vậy, đương nhiên không thiếu ta.
Ta hất tay hắn đang nắm lấy tay mình ra, định rời khỏi con thuyền nhỏ.
Nhưng ngay khoảnh khắc hất tay hắn ra, lại nghe thấy một tiếng rên rỉ, tuy rằng có chút kìm nén, nhưng vẫn rất rõ ràng.
Ta theo bản năng quay đầu lại, phát hiện chỗ bả vai Đàm Liên đang nhanh chóng lan ra một mảng m.á.u đỏ.
Là vết thương cũ ở Tương Dương.
Nhưng đã qua lâu như vậy, cho dù là sinh con cũng đã cai sữa rồi, sao vết thương này vẫn chưa lành?
“Là vết thương mới bị Nhị hoàng tử đánh lén, chỉ là vị trí hơi trùng hợp, chồng lên vết thương cũ thôi.”
Hắn dùng ngữ khí thờ ơ như vậy nhắc đến vết thương cũ, ta ngược lại sinh ra chút bất an.
Lúc ở Tương Dương, hắn thật sự đã cứu mạng ta…
Ta chậm rãi di chuyển qua, muốn nhìn vết thương của hắn một chút.
Nhưng Đàm Liên lại né tránh.
Ta cứng đờ tại chỗ.
Đàm Liên cúi đầu xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn trà.
“Chẳng phải nàng cảm thấy ta đáng sợ, muốn đi tìm tên ngốc… Tìm Thẩm Hoài Hoan sao? Mau đi đi, không cần quản ta, dù sao ta là người đáng sợ như vậy, chắc là không c.h.ế.t được.”
Ta: “…”
Vẫn còn có thể giả vờ như vậy, xem ra quả thật không có vấn đề gì lớn.
Ta nghe lời đứng dậy: “Vậy sao, vậy cáo từ.”
Đàm Liên lập tức biến sắc, âm trầm nắm c.h.ặ.t t.a.y ta đang muốn vén rèm.
“Chết tiệt, nàng quay lại đây!”
Bởi vì người nào đó cố chấp, chỉ cần ta không ở lại, liền thật sự không cho thái y chạm vào.
Ta lo lắng tân đế còn chưa kịp đến lễ đăng cơ đã băng hà, đến lúc đó Đại Yến lại rơi vào nội loạn, cuối cùng chỉ có thể đi theo hắn hồi cung.
Ngồi trên xe ngựa, ta gãi đầu: “Ta luôn cảm thấy chính mình hình như đã quên mất gì đó?”
Đàm Liên buông rèm xe ngựa xuống: “Có thể quên, chứng tỏ căn bản không quan trọng.”
Ta cứ như vậy chẳng hiểu sao từ đi Giang Nam biến thành dạo chơi hoàng cung.
Thưởng hoa nhâm nhi trà, biến thành mỗi ngày giúp Đàm Liên thay thuốc đút thuốc.
Nếu không phải bởi vì dựa theo lệ của thái y mà trả tiền cho ta, ta tuyệt đối sẽ không tận tâm tận lực như vậy.
Về sau, bởi vì có một đêm, Đàm Liên trong lúc ngủ mơ trở mình đè lên vết thương, khiến cho vết thương đã sắp lành lại bị rách ra.
Dưới sự van xin tha thiết của đám thái y, ta chỉ có thể ở lại bồi ngủ cho vị bệnh nhân nào đó.
Nhờ có kinh nghiệm ở Tương Dương, ta rất thuần thục.
Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau, huống chi long sàng rất rộng, đắp hai cái chăn, cũng không khác gì ngủ riêng.
… Ban đầu là không khác gì.
Mãi đến khi ta lên giường, nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của người nào đó.
Người xinh đẹp quá hình như cũng không tốt.
Giống như lúc này, Đàm Liên mặc y phục ngủ, bởi vì mất m.á.u quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch, nhưng đôi môi lại luôn đỏ mọng như vừa hút no nước hoa.
Giống hệt sắc quỷ chuyên hút tinh khí người trong thoại bản.
***