Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cô ta bây giờ nhìn không khác gì là con ma xó. Con dùng thuốc dị ứng mẹ cho, khắp người cô ta nổi mụn đỏ, không những thế hốc hác tiều tụy, người làm trong nhà còn không nhìn nổi nữa huống chi là Thiếu Quân.”
“Rất tốt. Mẹ muốn thằng Thiếu Quân triệt để bỏ được con hồ ly này, tập trung vào việc loại bỏ Lục Tư Phàm. Mẹ thật không hiểu tại sao Thiếu Quân lại cứ giữ một đứa phế vật như vậy bên mình cơ chứ?”
Đỗ Tuyết Kỳ hừ lạnh một cái. Phụ nữ yêu bằng tai, đàn ông lại yêu bằng mắt. Nếu nói Đỗ Hiểu Linh không đẹp thì e rằng khó tìm được người đẹp ở cái đất Giang Thành này. Nghĩ thế cô ta lại thêm phiền muộn.
“Hừm, không phải là vì kỹ năng trên giường của cô ta sao? Con thấy Thiếu Quân thật ra cũng chỉ si mê cô ta khi ở trên giường mà thôi.”
Tô Tố Như hơi cau mày lại. Bà ta thật không thích con dâu nói về vấn đề nhạy cảm của con trai mình thẳng thắn như thế. Nhưng mà lúc này không phải lúc chấp nhặt với đối phương.
“Cứ cho là thế đi. Cô ta kể ra cũng rất có bản lĩnh, có thể khiến Lăng Tuấn Dương hay Lục Tư Phàm vì cô ta mà ra mặt. Tháng ngày qua không có mẹ ở đây để cô ta hoành hành quá rồi. Nói ra cũng là nhờ con nghĩ ra diệu kế cho mẹ uống thuốc giả bệnh, về Giang Thành chữa trị, nếu không e là ông cố Lục sẽ giam mẹ trên chùa luôn mất.”
Đỗ Tuyết Kỳ đương nhiên vui vẻ, cô ta mỉm cười nói:
“Mẹ là mẹ chồng của con, con đương nhiên hiếu lễ với mẹ. Tháng ngày mẹ đi lên chùa ở, con cũng khổ sở ở Tùng Hải. Càng nghĩ con càng hận cô ta. Cô ta đúng là sao chổi.”
“Mẹ muốn nó mãi mãi không ngóc đầu lên được, mãi mãi câm và hoàn toàn phát điên. Con ở cùng nhà với nó lâu như vậy, con có cách nào không?”
Tô Tố Như cất tiếng nói đầy mưu mô thâm hiểm. Đỗ Tuyết Kỳ như nhận được một lời gợi ý. Ánh mắt đầy xảo trá nheo lại. Cô ta chầm chậm nói mấy lời vào tai Tô Tố Như, chẳng rõ là gì mà Tô Tố Như nở một nụ cười tà ác, cũng rất đắc ý.
…
Nửa đêm, trăng thưa sao mờ. Từ khung cửa sổ chỉ thấy những giọt sương đêm rơi xuống nhành lá ngoài vườn, tịch mịch đến thê lương.
Đỗ Hiểu Linh co mình. Đôi mắt mệt mỏi vô vọng nhìn về phía ngoài vườn mờ ảo. Cô tự hỏi:
“Lăng Tuấn Dương! Anh bình an đúng không?”
Thông tin Lăng Tuấn Dương mất tích đối với cô mà nói chính là một nỗi đau chồng chéo nỗi đau. Lăng Tuấn Dương và cô quen biết không lâu nhưng cô coi anh như người thân trong gia đình. Thật đau lòng khi nghe tin người anh ấy mất tích.
Cái lạnh chạy dọc sống lưng. Cô bò hẳn dậy. Cửa sổ xuất hiện hai con mắt rồi phút chốc lại thêm cả chục con mắt cùng những cái đầu lúc nhúc.
“Rắn! Là rắn!”
Đỗ Hiểu Linh kinh hoàng rú ầm lên. Đầu óc đau buốt. Toàn thân cô y như bị điểm huyệt, từng tế bào đều bị dọa sợ đến mức gần như đông cứng.
Những con rắn bò vào từ cửa sổ càng lúc càng nhiều. Trong đêm u tịch chúng như những sứ giả đến từ địa ngục.
Đồng tử Đỗ Hiểu Linh co rút mạnh mẽ, từng cơn đau đầu cào xé cô cùng với sự hoảng loạn. Hình ảnh mẹ bị dìm trong chum rắn năm xưa lại hiện lên. Từng lời mẹ nói, đau xé lòng xé dạ:
“Con gái, bảo vệ mạng mình là quan trọng nhất!” Lời nói cuối cùng cùng với hình ảnh của mẹ ám ảnh cô bao lâu nay lần nữa lại hiện về. Chân tay Đỗ Hiểu Linh lạnh toát, sợ đến mức không thở nổi. Cô ngất lịm đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, căn phòng không còn dấu vết nào của rắn. Sự việc lặp lại liền mấy đêm đả kích nghiêm trọng tâm lý của cô. Đỗ Hiểu Linh co mình lại. Một thanh âm cất lên cũng khiến cô sợ đến co rúm người lại.
Cánh cửa bật mở, ánh sáng chiếu vào, Lục Thiếu Quân mang theo một khay cơm.
“Mau ăn đi!” Tiếng anh trầm thấp cất lên.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh nhìn anh với đôi mắt cực kỳ sợ hãi, tưởng như anh là quỷ vương trở về đòi mạng. Cô hoảng loạn ôm chặt lấy đầu mình, thu cái chăn trùm hẳn lên người.
Lục Thiếu Quân nhíu mày lại. Anh kéo chăn ra khỏi người cô nhưng cô hoàn toàn cự tuyệt.
“Em không muốn thấy tôi?” Lục Thiếu Quân cay đắng nói. Anh bất lực nhìn người phụ nữ khổ sở bài xích mình, trong lòng vừa đau lòng vừa mất mát. Anh không kiềm chế được, giằng cái chăn ra khỏi người cô.
“Tôi nói em ăn đi. Em hành hạ mình như vậy vì hắn sao?” Lục Thiếu Quân bắt đầu lại mất kiên nhẫn.
Đỗ Hiểu Linh không ngẩng đầu lên. Cô rõ ràng là không hề nhìn anh, đầu óc còn mơ hồ. Lục Thiếu Quân cơ bản không hiểu, không biết cô đã trải qua những gì. Thứ anh thấy chỉ là cô vì Lăng Tuấn Dương mà bài xích anh.
“Hắn không có mất tích. Lăng Tuấn Dương không có lên chuyến bay đó. Em hài lòng chưa?” Lục Thiếu Quân cuối cùng cũng bất lực nói ra sự thật.
Anh chỉ muốn chặt đứt mọi hy vọng của cô đối với Lăng Tuấn Dương, giữ cô như vật trong tay mình. Anh đã sai rồi sao? Đã sai thật rồi sao?
Đỗ Hiểu Linh vừa nghe thấy tên Lăng Tuấn Dương, cô vội vã như vừa tìm thấy một ngọn nến trong đêm đen. Cô vứt cái chăn qua một bên, lại vội vã bám lấy chân Lục Thiếu Quân:
“Cho tôi gặp Lăng Tuấn Dương. Cho tôi gặp anh ấy.”
Trong lòng cô lúc này chỉ muốn tìm một người để xoa dịu hoảng loạn trong lòng. Lăng Tuấn Dương là bác sĩ tâm lý, anh biết làm thế nào để dẫn dắt tâm lý cô vượt qua thảm cảnh. Nhưng Lục Thiếu Quân không hiểu điều đó.
“Em thật sự yêu thương hắn đến vậy? Em xem tôi là gì chứ? Ngày tháng qua không có em tôi đã tìm đến phát điên như thế nào em biết không?”
Có cảm tưởng chỉ một chút nữa thôi nước mắt sẽ trào ra trên đôi mắt của Lục Thiếu Quân. Anh bất lực đứng lên, đẩy tay cô ra khỏi chân mình rồi lạnh lùng bước đi.
“Cậu chủ! Bên ngoài có cậu Lăng cần gặp!” Vừa ra đến ngoài cửa Lâm Duy Kiên đã tiến tới thông báo cho Lục Thiếu Quân. Nghe thấy cái tên đó, Lục Thiếu Quân lại giận điên lên:
“Được lắm, còn tìm đến tận đây rồi!”
Lục Thiếu Quân sải bước về phía phòng khách. Tới nơi Lăng Tuấn Dương thấy anh đã kích động đứng dậy:
“Lục Thiếu Quân, tôi đến đây tìm Đỗ Hiểu Linh, tôi cần được biết cô ấy thế nào rồi!”
Lục Thiếu Quân quét ánh mắt sắc lạnh về phía đối phương, anh nhếch mép mắng:
“Cậu có cái quyền gì chứ? Người của tôi cậu không cần biết.”
“Cô ấy không phải người của cậu. Đỗ Tuyết Kỳ mới là vợ cậu. Trần Du Lan mới là người trong tim cậu. Đừng coi Đỗ Hiểu Linh như một vật thay thế cho thứ mà cậu không có được.”
“Bốp!” Lục Thiếu Quân vung tay đấm thẳng vào mặt Lăng Tuấn Dương một cái. Vì bị bất ngờ, không nghĩ đối phương lỗ mãng đến vậy, Lăng Tuấn Dương lảo đảo suýt chút thì ngã.
“Cậu phát điên cái gì? Tôi nói không đúng sao?”
Lăng Tuấn Dương cũng nổi điên lao tới, đưa tay đấm trả. Nhưng Lục Thiếu Quân nhanh hơn, anh tóm được tay đối phương, đẩy Lăng Tuấn Dương bật ngược trở lại.
“Tôi cảnh cáo cậu, Đỗ Hiểu Linh là người của tôi, cậu đừng có bất cứ cái tư tưởng không đúng nào ở đây.” Lục Thiếu Quân chỉ thẳng mặt Lăng Tuấn Dương mà nói.
“Tim cậu cũng thật nhiều ngăn. Nếu như cậu xác định cô ấy là của cậu sao không chấm dứt quan hệ hợp pháp của cậu với Đỗ Tuyết Kỳ đi, danh chính ngôn thuận cưới cô ấy về, nói với bàn dân thiên hạ cô ấy mới là mẹ của Tiểu Thành. Hay cậu chỉ biết chiếm hữu mà không chịu cho cô ấy danh phận, không bỏ được lợi ích từ nhà họ Đỗ mang lại?”
Lăng Tuấn Dương hùng hổ nói. Từng lời từng lời đều chọc đúng vào tử huyệt của Lục Thiếu Quân. Anh sôi máu:
“Tôi dám, sao tôi không dám cơ chứ?”
“Cháu dám cái gì? Dám bôi tro trát chấu vào thanh danh nhà họ Lục sao?” Tiếng nói trầm thấp vang động cất lên.
Cả Lục Thiếu Quân và Lăng Tuấn Dương theo bản năng ngậm miệng lại. Lăng Tuấn Dương lùi lại một bước, cúi thấp người trịnh trọng:
“Xin chào Lục lão gia.”
Ông cụ Lục liếc mắt nhìn về phía Lăng Tuấn Dương đang ở đó, miệng hơi sưng lên và rớm máu vì cú đấm của Lục Thiếu Quân:
“Cậu Lăng, phiền cậu về trước, nhà họ Lục chúng tôi có việc riêng cần giải quyết.”
Lăng Tuấn Dương định nói gì đó nhưng bắt gặp cái nhìn sắc lạnh của ông cụ Lục đành lùi lại, cúi đầu chào một lần nữa.
“Tư Phàm, cháu giúp ta tiễn khách.”
Ông cụ Lục vẫy tay nói với Lục Tư Phàm nãy giờ vẫn đứng ở phía sau ông.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại ông cụ Lục và Lục Thiếu Quân, ông cụ ngồi chầm chậm xuống chiếc ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng nhìn cháu trai:
“Cháu loạn đủ chưa? Cháu vì một phụ nữ, suốt hai tháng trời không thiết ăn uống, công ty cũng bỏ bê, các hạng mục cháu phụ trách cũng không thèm quản đến. Bây giờ còn vì cô ta đấu đá với nhà họ Lăng. Cô ta đâu phải vợ cháu? Cháu muốn người ngoài chửi rủa cháu vì một phụ nữ bên ngoài làm mất hết mặt mũi nhà họ Lục chúng ta sao?”
Lục Thiếu Quân mím môi, anh không dám ho he cái gì. Ông nội anh nói không sai. Suốt hai tháng vừa qua, anh điên cuồng tìm kiếm Đỗ Hiểu Linh, anh bỏ lại tất cả sau lưng, khổ sở hối lỗi. Nhưng khi cô trở về, chứng kiến cô lại ở bên Lăng Tuấn Dương, bản tính chiếm hữu anh lại trỗi dậy. Anh thất bại trong cả sự nghiệp và tình yêu.
Ông cụ Lục lần nữa nhìn về phía đứa cháu trai, nhận ra anh tiều tụy không ít, bất lực thở dài:
“Thôi được, lần này ta cho cháu một cơ hội. Hiện đang có một hợp đồng lớn bên nước ngoài. Nếu cháu bàn thành công, ta sẽ đứng lên làm chủ chuyện rối rắm của cháu.”
Ông cụ Lục nhíu mày, vỗ tay xuống đùi nhè nhẹ:
“Tức là hôn sự của cháu sẽ do cháu quyết định. Nếu cháu không muốn ở cạnh Tuyết Kỳ ta sẽ đứng ra sắp xếp để nhà họ Đỗ không cảm thấy bị xúc phạm.”
Lục Thiếu Quân quá đỗi bất ngờ. Anh dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Lục Tư Phàm lúc này cũng vừa vặn trở lại, mọi lời nói của ông nội mình anh ta đều nghe mồn một.
Ở gần đó cũng có người nghe không sót một chữ. Chính là Đỗ Tuyết Kỳ.