Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đỗ Hiểu Linh nhìn sâu vào đôi mắt Lục Thiếu Quân, lòng có chút trào phúng.
Những lời anh vừa nói nghe thì rất hay, rất tốt cho cô, nhưng cô lại thấy sự tuyệt tình của anh đối với Đỗ Tuyết Kỳ. Xét một khía cạnh nào đó Đỗ Hiểu Linh thấy Đỗ Tuyết Kỳ cũng thật đáng thương.
“Anh không có chút thương xót nào với cô ta sao?” Đỗ Hiểu Linh đột ngột đặt câu hỏi vào lúc Lục Thiếu Quân không ngờ nhất.
Anh định nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt Đỗ Hiểu Linh anh cũng hiểu. Một khi đối phương đã có định kiến về mình, nói thế nào thì cô cũng sẽ hiểu sai, cho rằng anh là kẻ cặn bã, bội bạc. Vậy nên, anh không giải thích.
“Haha. Hay thật.” Đỗ Hiểu Linh vẫn cái giọng giễu cợt. Cô cười một tiếng sảng khoái rồi quay lại:
“Tôi không biết mục đích anh muốn cưới tôi là vì sao. Tôi cứ tạm cho rằng anh vì Tiểu Thành, sợ con trai sẽ bị phụ nữ khác ám toán đi. Nhưng kết hôn lần này, tôi là vì lợi ích của Đỗ thị, cũng là vì Tiểu Thành, anh cũng có mục đích của mình. Vậy nên có những chuyện nên nói cho rõ ràng.”
Lục Thiếu Quân gật đầu. Anh biết Đỗ Hiểu Linh sẽ không tin vào tình cảm của anh nữa. Vì cái gọi là tình cảm đã từng khiến cô suýt mất mạng, cũng khiến cả hai mất đi đứa con bé bỏng còn chưa ra đời.
“Em có yêu cầu gì cứ nói.” Lục Thiếu Quân cất tiếng.
“Tôi cần anh cung cấp mọi thông tin anh biết về chú Đức, một chữ cũng không giấu giếm. Đây là yêu cầu đầu tiên. Yêu cầu thứ hai, chúng ta chỉ có quan hệ hôn nhân trên giấy tờ ngoài ra không có ràng buộc khác, tôi cũng không về ở tại Châu Giang Đế Cảnh. Thứ ba, anh phải ký giấy từ bỏ sở hữu tài sản từ Đỗ thị vốn thuộc lợi ích của cuộc hôn nhân này.”
Lục Thiếu Quân lắng nghe không sót một chữ, anh không mất đến một giây suy nghĩ, lập tức đồng ý.
“Được, nghe theo em hết.”
Đỗ Hiểu Linh thoáng kinh động trong lòng, cô không nghĩ đối phương lại dễ dàng chấp nhận chuyện này đến vậy. Nhưng rồi rất nhanh cô lại khôi phục vẻ bình thường. Suy cho cùng, Lục thị là một tập đoàn lớn, Lục Thiếu Quân cũng không nhất thiết tính toán đến chút tài sản của Đỗ thị.
Lục Thiếu Quân chầm chậm nói thêm:
“Anh sẽ giúp em trả thù Vạn Như Ngọc, chuyện này em cứ giao cho anh.”
“Thù của tôi tôi tự mình trả, không mượn anh nhúng tay vào.” Đỗ Hiểu Linh lạnh lùng nói.
Lục Thiếu Quân không nói gì thêm. Dù rằng cuộc hôn nhân này cô không tự nguyện đi chăng nữa thì nó cũng vượt xa kỳ vọng của anh rồi. Vì vậy, không thể không thừa nhận rằng anh đang rất vui mừng.
…
Mấy ngày sau, tại nhà họ Trần, Trần Du Lan phiền muộn ngồi trong phòng. Vũ Nhược Đồng ngồi bên cạnh liền hỏi:
“Chị Du Lan, chị sao thế? Bác sĩ Lăng vẫn không có thông tin sao?”
Trần Du Lan bực mình nói:
“Đúng thế. Chỗ Đỗ Hiểu Linh cũng không tra ra cái gì. Lần này anh ấy như bốc hơi hoàn toàn ấy.”
“Em thật sự không ngờ bác sĩ Lăng lại thật sự có tình cảm với cái cô Đỗ Hiểu Linh ấy. Thật chẳng hiểu nổi. Có lẽ nghe chuyện cô ta sắp cưới Lục Thiếu Quân nên bị đả kích mới chọn cách bỏ đi như vậy.”
“Em vừa nói gì?” Trần Du Lan đột ngột quay lại hỏi Vũ Nhược Đồng. Khuôn mặt Vũ Nhược Đồng ngơ ngác:
“Ủa. Tin tức lớn như vậy mà chị không biết sao? Lục Thiếu Quân thông báo với truyền thông công khai việc Đỗ Hiểu Linh là mẹ đẻ Tiểu Thành, còn công khai tội trạng của Đỗ Tuyết Kỳ với báo giới, đặc biệt nhất là tuyên bố hai người họ tháng sau kết hôn. Bây giờ đâu đâu cũng đăng tin tức sốt dẻo này.”
Trần Du Lan phiền muộn mấy ngày không ngó ngàng gì đến tin tức, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
“Em chắc chứ? Lục Thiếu Quân, anh ấy có muốn giữ cô ta đi chăng nữa cũng là vì Tiểu Thành tuyệt đối không thể làm lớn như vậy.” Trần Du Lan không cam lòng nói.
Thật ra cô ta muốn Lục Thiếu Quân đưa Đỗ Hiểu Linh về bên cạnh mình, nhưng cô ta chỉ nghĩ cùng lắm là âm thầm kết hôn mà thôi, không bao giờ đoán định được Lục Thiếu Quân lại vui mừng thông báo với cả thiên hạ như vậy.
“Em sao có thể không chắc được. Chị lên mạng mà đọc tin.” Vũ Nhược Đồng chắc chắn nói.
Mất chưa tới một giây sau, Trần Du Lan đã ôm lấy cái điện thoại điên cuồng lướt các tin tức.
“NO.1 Hot search: Lục tổng công bố tin kết hôn với đại tiểu thư chân chính nhà họ Đỗ, tuyên bố họ đã có con.”
“Vạch trần bộ mặt thật của Đỗ Tuyết Kỳ, bà mẹ ghẻ ác độc.”
“Ly kỳ cuộc tình tay ba giữa hai cô chủ nhà họ Đỗ và Lục tổng. Cuối cùng tình yêu đã chiến thắng.”
Trần Du Lan đọc tin đến đâu thì bất ngờ đến đấy. Cô ta ngàn vạn lần không ngờ được, vì để đề phòng mọi khả năng bất lợi cho Đỗ Hiểu Linh sau này mà công khai tất cả mọi chuyện, trong đó có những chuyện chính cô ta cũng không biết.
“Không thể nào. Lục Thiếu Quân không thể nào hết lòng hết dạ với Đỗ Hiểu Linh như vậy được.” Trần Du Lan vẫn nhất định không chịu tin vào những gì mình vừa đọc được. Cô ta lần nữa lướt bảng tin mong tìm ra được một tin tức trái chiều khác. Nhưng những tin sau này lại càng đả kích cô ta nhiều hơn.
“Lộ diện nhan sắc vạn người mê của Lục phu nhân.”
“Lục tổng khẳng định đám cưới thế kỷ đã được ấn định vào ngày mùng chín tháng chín tượng trưng cho tình yêu bền vững qua thời gian.”
Trần Du Lan tức tối ném điện thoại xuống.
“Không đúng. Lục Thiếu Quân không yêu cô ta, tất cả là do mình thôi miên mà thành thôi. Anh ấy cố chấp như vậy là do mình thôi miên anh ấy.” Trần Du Lan lầm bầm trấn an bản thân.
Vũ Nhược Đồng vừa nghe thấy thế thì kinh động nói:
“Chị Du Lan, chị vừa nói cái gì đấy? Chị thật sự làm thế sao? Trời ạ. Em biết ngay mà, Lục tổng yêu thương chị như vậy, làm sao có thể vì phụ nữ khác mà làm những chuyện động trời này được. Đám cưới thế kỷ có xảy ra cũng là dành cho chị, không phải là Đỗ Hiểu Linh.”
Vũ Nhược Đồng nói với một giọng vô cùng kích động. Mà Trần Du Lan lúc này sau phút rối trí cũng nguôi ngoai. Bản thân cô ta cũng không hiểu được, cô ta muốn có Lăng Tuấn Dương, nhưng khi nghe tin Lục Thiếu Quân lại cực kỳ không cam lòng, cứ như mất đi một thứ gì đáng giá vậy. Lòng cô ta sôi lên, vô cùng khó chịu.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Trần Du Lan cất tiếng nói.
Vũ Nhược Đồng mỉm cười:
“Chị không muốn mất Lục tổng đúng không? Cuối cùng chị cũng thông suốt là chị muốn ở bên cạnh Lục tổng rồi à?”
Trần Du Lan nghe xong thì có phần ngơ ngác. Cuối cùng cô ta gật đầu:
“Đúng thế.”
“Như vậy thì đơn giản rồi. Người Lục tổng yêu là chị, Đỗ Hiểu Linh cô ta chỉ là thế thân mà thôi. Chỉ cần chị chịu thừa nhận, tới nói chuyện với Lục tổng về tất cả hành vi của ngài ấy lúc này là do chị thôi miên, đồng thời bày tỏ tình cảm của mình, em tin là ngài ấy sẽ vui mừng đến phát điên ý chứ.”
Vũ Nhược Đồng vui vẻ nói. Thật ra suy nghĩ của cô ta trước giờ đều là đem ý kiến chủ quan của Trần Du Lan về tình cảm của Lục Thiếu Quân vào mà nhận định, không tránh khỏi chủ quan. Mà thực hư thế nào thì chỉ người trong cuộc là rõ nhất.
“Thật vậy sao?” Trần Du Lan có vẻ như không mấy tin tưởng những lời mà Vũ Nhược Đồng vừa nói. Cô ta đã hơn một lần nhìn thấy tấm chân tình của Lục Thiếu Quân dành cho Đỗ Hiểu Linh. Trong lòng hoang mang rối bời. Nhưng có một điều cô ta rất rõ, đó là không thể để Đỗ Hiểu Linh dễ dàng có được người đàn ông từng thuộc về cô ta.
Không bao giờ.