Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hô, mệt quá, chưa từng có bộ dáng như vậy.” Diệp Bội thở hồng hộc đứng thẳng người.
Diêu Cẩn cười cười, lôi kéo tay Diệp Bội: “Anh kéo em đi nhé, không được nữa anh còn có thể cõng em.”
“Vẫn là thôi đi.” Diệp Bội lại khom người xuống, tay chống ở trên đầu gối, miệng lớn hít thở, “Chẳng qua thân thể anh nhỏ bé vậy, em còn chưa đi lên đấy, anh sẽ ngã xuống rồi, tự em đi thôi.” Bản thân Diệp Bội cũng không hiểu rõ sao hôm nay lại đột nhiên nảy sinh ý tưởng leo núi, làm cho mình mệt mỏi như vậy.
Đường núi cũng không có đường đi chính xác, bọn họ chỉ có thể leo dọc theo con đường bị giẫm ra được kia lên, bên cạnh là cây lớn xanh um tươi tốt, chỉ có lấm tấm ánh sáng lọt đi vào từ trong khe hở, thật may là mấy ngày nay không có mưa xuống, nếu không thật đúng là rất khó leo lên núi.
Qua một lúc lâu, con đường phía trước mới chậm rãi lộ ra, cây lớn bên cạnh cũng ít đi rất nhiều, tay Diêu Cẩn nắm tay Diệp Bội thật chặt, đường nơi này cũng không dễ đi, anh sợ nếu như bản thân nới lỏng tay thì Diệp Bội sẽ ngã xuống, dù nói thế nào anh cũng không hy vọng xuất hiện điều bất trắc như vậy.
Khoảng cách giữa đỉnh núi cách với hai người càng ngày càng gần, khóe miệng Diệp Bội cũng coi như xuất hiện nụ cười. Lúc vừa bắt đầu định leo núi, cô vẫn hào hứng bừng bừng nhưng cũng không lâu lắm cô lại hối hận. Nếu không có Diêu Cẩn ở bên cạnh thì cô chắc chắn đã sớm quay đầu lại, hiện tại rốt cuộc thấy được bình minh lên đỉnh, nếu nói không vui là không thể nào.
Đứng ở trên đỉnh núi, trên cao nhìn xuống cảnh toàn thôn, bây giờ thôn còn lâu mới có được sắc thái phức tạp sau này vậy, cũng chỉ có nhà cửa cổ xưa, xem toàn thể đều là màu xám tro, nhưng lại có thể thấy được dấu vết lịch sử lắng đọng.
“Diêu Cẩn, nhà em ở chỗ đó.” Diệp Bội nhớ vài năm sau chỗ này sẽ phải dỡ xuống, hơn nữa cô cũng không thể nào luôn đợi ở chỗ này, sau này có thể sẽ không thấy được cảnh như vậy nữa.
“Ừ.” Xoa Diệp Bội tóc, Diêu Cẩn biết thật ra thì Diệp Bội thích loại sinh hoạt nông thôn yên tĩnh, mát mẻ này, dù điểm nào cũng rất phù hợp với tính tình Diệp Bội, nhưng nếu như muốn phát triển tiếp chí ít mới bắt đầu thì tuyệt đối không thể nào ở lại nơi này, “Chờ sau này chúng ta xông xáo ra trời đất một lần sau đó sẽ trở về ở lại, đến lúc đó dù xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng chỉ cần điều khiển từ xa đường dài là được rồi, cho đến lúc ấy Internet cũng đã rất phát triển.”
“Anh nói thật chứ?”
“Thật.” Thận trọng gật đầu, khi đó tuy là mình theo Diệp Bội chuyển đến thành phố S, nhưng thành phố S không có nghĩa là nơi này, so ra hai người đều có nhượng bộ.
“Vậy thì tốt.” Diệp Bội cười đến híp cả mắt, “Thật sự đến lúc đó em cũng không phải là nhất định muốn ở nơi này, chỉ cần là chỗ phong cảnh khá hơn một chút là được, nói thật, tuy rằng ở trong thành phố H lâu như vậy, nhưng mà em vẫn không quen cuộc sống mỗi ngày ngửi khói xe hơi, khiến người ta không chịu nổi.”
Kiếp trước là không có lựa chọn, nhưng mà đời này bọn họ có thể lựa chọn rồi, đương nhiên phải lựa chọn một loại phương thức sống yêu thích, kiếm đủ tiền, đủ là được rồi. Bọn họ cũng không có mơ ước nhất định phải thống trị thế giới, dù cho cả đời không vui vẻ mới đựơc sao?
“Ừ.” Diêu Cẩn nắm vai Diệp Bội, hai người cùng nhau nhìn cảnh tượng trong thôn phía dưới, tất cả chung quanh đây giống như đều vì bọn họ mà tồn tại, dù là tiếng chim hót hay là tiếng gió xào xạc lúc thổi qua cây lớn, toàn bộ đều là thiên nhiên trong lành.
Tình cảm xúc động một lát, vẫn là Diệp Bội không kiềm chế được trước: “Em nói Diêu Cẩn, chúng ta tới nơi đây là làm cái gì thế?”
“Ngắm phong cảnh.”
“Kế tiếp thì sao?”
“Trở về, đây chẳng lẽ không phải là kế hoạch của em?”
Diệp Bội há to miệng, lần đầu tiên cảm thấy im lặng đối với mình, cúi đầu thỏa hiệp: “Thôi, em mới phát hiện thật giống như em cũng có lúc vờ ngớ ngẩn, thanh niên văn nghệ, ha ha.” Số tuổi trong lòng sắp ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn không bình tĩnh được một chút.
“Em đó.” Tay Diêu Cẩn vò rối tóc Diệp Bội, “Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, làm em vui vẻ là được rồi không phải sao?”
“Cũng đúng, đúng rồi, Diêu Cẩn, chừng nào thì anh đi?”
Nói đến đề tài này khiến không khí ở giữa hai người nhất định trở nên nồng đậm, nhưng mà đề tài giống nhau cũng không thể trốn tránh: “Ngày mai, anh nghe chú nói gia đình em đã muốn lắp điện thoại ngay, đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại cho em.” Nếu như theo xưng hô kiếp trước, Diêu Cẩn nên kêu ba Diệp như nhau là ba, nhưng vì không xuất hiện sai lầm ở một thời điểm nào đó, hai người đã đồng ý, ngay cả Diệp Bội, Diêu Cẩn cũng không thể gọi bà xã, điểm này coi như là hai người thống nhất.
Ngồi xổm người xuống, Diệp Bội nhổ cỏ trên đất: “Nói thật, anh không ở đây em cũng sẽ nhớ anh, nhưng em lại không thể mặc kệ chuyện cô út, em không thể để cho cô ấy chết đi giống như kiếp trước vậy, nếu không vừa bắt đầu thì em sẽ đi cùng anh đến thành phố H.”
“Anh hiểu.” Diêu Cẩn ôm chặt lấy Diệp Bội, “Mặc dù anh không rõ ràng lắm cô út em là người như thế nào, nhưng mà anh lại hiểu rõ em, nếu như không phải là thật sự rất nghiêm trọng cũng sẽ không khiến em ở lại. Anh hiểu rõ tính cách của em, người giống như chú hai của em vậy nhiều nhất chỉ là khiến cho em chán ghét đối phó một chút trong thời gian ngắn, nhưng chuyện cô út em cũng là một sinh mạng, em không thể bỏ mặc cô ấy.”
“Ừ, lúc cô út chết còn trẻ tuổi như thế, tuy là trí nhớ em cũng không phải rất sâu sắc đối với kiếp trước khi còn bé, nhưng em cũng nhớ thật sự là cô út đối với em rất tốt. Anh biết không, khi đó em nhìn di ảnh cô út trong linh đường, trong lòng nghĩ đến em nhất định phải nhớ kỹ gương mặt đó, nhưng sau đó theo thời gian dài thêm, trí nhớ mờ nhạt, gương mặt đó cũng biến mất theo trong đầu em, chỉ là đời này em tuyệt đối sẽ không để cho chuyện giống vậy xảy ra nữa.” Trong nội tâm mỗi người đều sẽ có chuyện tiếc nuối, chỉ là bị chôn thật sâu ở trong lòng, không có cơ hội cũng sẽ không lấy ra ngoài, nhưng một khi có cơ hội, như vậy thì tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội kia.
Diêu Cẩn nghe thấy trong giọng nói Diệp Bội có cái gì không đúng, vội vàng nâng mặt của cô lên, không có gì bất ngờ thấy dáng vẻ cô nước mắt đầy mặt, vội vàng dùng tay lau đi nước mắt của Diệp Bội: “Không sao, Bội Bội, đời này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện tương tự nữa, đời này có em ở đây không phải sao, cô út sẽ không chết.”
“Ừ.” Diệp Bội xoay người đặt tay ở trên vai Diêu Cẩn ghìm thật chặt cổ của anh, “Em không hy vọng người thân của em xảy ra bất kỳ điều bất trắc gì, thật sự sẽ rất khó chịu.”
“Anh hiểu.”
“Đúng rồi, Diêu Cẩn, em xem qua một câu chuyện cũ, nó nói một đôi tình nhân bị bắt, nhưng mà trong đó chỉ có thể có một người còn sống, dùng kéo đá bao quyết thắng thua, đôi tình nhân này thương lượng vậy còn không bằng cùng chết, vì vậy cùng nhau giao hẹn ra tảng đá, nhưng kết quả cuối cùng là cậu trai ra cây kéo, cô gái ra bao, kết quả chết là nhà gái. Nếu như là anh, anh chọn người nào?” Chuyện xưa này là Diệp Bội tình cờ thấy được, tuy chỉ là mấy câu ngắn ngủn, nhưng lại có thể nhìn ra cậu trai vĩ đại và cô gái ích kỷ, nếu chỉ cần lấy một chuyện xưa này mà nói có lẽ sẽ là cậu trai vĩ đại đó thắng lợi, Diệp Bội cũng chỉ là nảy sinh ý nghĩ bất chợt mà thôi.
“Cây kéo.” Diêu Cẩn trả lời không do dự chút nào, đây tuyệt đối sẽ là sự lựa chọn của anh, giống như ban đầu lúc xảy ra động đất vậy, phản ứng đầu tiên tuyệt đối là che chở người mình yêu, nếu không thì anh tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân mình.
Diệp Bội lắc đầu một cái: ”Không đúng, nên ra đá, thay vì một mình anh chết, còn không bằng hai người cùng chết, không phải giống như chúng ta bây giờ sao, nếu không phải là chúng ta cùng chết rồi, bây giờ chúng ta cũng sẽ không có cuộc sống như vậy.”
“Anh biết rồi, nghe lời em, bà xã đại nhân.” Diêu Cẩn cười nói, đối với đáp án trả lời có lẽ lẫn lộn không rõ của vấn đề này, có một số việc trong lòng đã sớm có quyết định không phải sao, cần gì phải nhiều lời.
Diệp Bội hài lòng gật đầu, chỉ là cô không ngờ chính là hôm nay cô đặt giả thiết vậy mà lại thật sự sẽ xảy ra, mà khi đó xảy ra kết quả cũng vượt ngoài dự đoán của cô, đến lúc đó lại là một lần trải nghiệm mới.
Nắm tay Diêu Cẩn, hai người chuẩn bị xuống núi, nhưng Diệp Bội vẫn cứ nhìn chung quanh giống như là đang tìm thứ gì đó.
“Đang tìm cái gì, anh giúp em tìm nhé, bà xã.”
“Ưmh, em xem qua nhiều tiểu thuyết như vậy, trong nội dung cho là sau khi nhân vật chính xuyên qua đến một chỗ nào đó thì tùy tiện trên chân núi có thể tìm được các loại dược liệu (vị thuốc) rất quý, còn có thể nhặt vàng bạc châu báu, nhưng mà tại sao em lại không tìm được chứ, vận may thật kém.” Diệp Bội oán trách, tiện tay đánh vào một cây lớn bên cạnh.
Buồn cười nhìn hành động của Diệp Bội, lần đầu tiên Diêu Cẩn cảm thấy vợ mình sau khi sống lại thật sự có thay đổi rất lớn. Nếu là lúc trước, cô ấy tuyệt đối không thể nào gửi hi vọng lên chuyện mờ mịt như vậy, chỉ là thay đổi như vậy lại cũng thật thú vị, nắm thật chặt tay Diệp Bội: “Có lẽ là bởi vì chúng ta không phải là nhân vật chính đâu, ông trời không có mở phần mềm hack cho chúng ta.”
Diệp Bội cười hì hì rồi lại cười: “Anh nói cũng đúng, chẳng qua em cảm thấy chúng ta có thể sống lại đã là phần mềm hack rất mạnh mẽ rồi, em cũng không quan tâm những thứ khác, không có dược liệu trân quý gì đó tuy là quả thật rất đau lòng á..., nhưng mà sau này chúng ta vẫn còn có thể kiếm nhiều tiền mua, đi thôi, chúng ta xuống núi.”
Một người không nên quá tham lam, lòng quá tham có thể sẽ bị sét đánh, có khoảnh khắc như vậy Diệp Bội cảm giác mình sống lại như vậy tuy là chuyện gì cũng không sao hết, nhưng nghe lời Diêu Cẩn nói thì cô lại cảm thấy chuyện cũng không phải là như thế, là vật hy sinh hay là nhân vật chính có lẽ cũng là mỗi người một ý.
Ngày hôm sau, Diêu Cẩn lại lên xe đi về, cha Diêu mẹ Diêu sẽ chờ anh ở trạm xe bên kia.
Vào lúc trước khi Diêu Cẩn rời đi, Diệp Bội cảnh cáo nói: “Nhớ, nếu sau này anh còn dám một mình chạy tới thì anh cẩn thận một chút cho em, bây giờ anh là chín tuổi mà không phải sắp ba mươi tuổi kiếp trước, với số tuổi bây giờ của anh không thích hợp lên đường một mình, hiểu chưa?”
“Dạ, anh biết rồi, bà xã đại nhân là lớn nhất, anh nhất định sẽ nghe lời của em, nhưng mà anh có một điều kiện.”
“Cái gì?”
“Chờ sau này lúc chúng ta ‘ Kết hôn lần hai ’, anh muốn em sinh hai đứa nhỏ cho anh.” Diêu Cẩn nhẹ giọng nói ở bên tai Diệp Bội.
“Không biết xấu hổ, nhanh lên xe, chuyện sau này đợi sau này hãy nói.” Vẻ mặt Diệp Bội trở nên hồng.
Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp “Diệp Bội: Diêu Cẩn càng ngày anh càng không biết xấu hổ!”