Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: trang bubble
Một ngày tháng tư, mẹ Diệp đột nhiên đau bụng khó nhịn, sau khi trải qua đau đớn một hồi thành công sinh ra một bé gái.
Diệp Bội tò mò chọt khuôn mặt nhỏ nhắn, nhăn nhíu, mắt mở to như không mở, hình như là cảm thấy người chị không chịu trách nhiệm như Diệp Bội đang chọt mặt của bé, không nhịn được bĩu môi, trong miệng ô ô hai tiếng, nhưng cũng không có khóc lớn tiếng ra.
“Bội Bội,“ Ba Diệp đi vào, “Là con tự mình muốn một em gái, nhưng tuyệt đối không được bắt nạt em gái.”
Diệp Bội vội vàng lắc đầu một cái, lần đầu tiên có cảm giác có tật giật mình: “Con mới không có, làm sao con lại bắt nạt em gái.” Cùng lắm thì chọt chọt mặt mà thôi, chẳng qua nếu như tương lai sau này mình và Diêu Cẩn có con, không biết tình huống sẽ như thế nào. Nghĩ tới đây, ở trong lòng Diệp Bội rất nhanh lại bác bỏ bản thân. Chẳng lẽ mình thật sự muốn bị Diêu Cẩn nắm mũi dẫn đi, mình còn nhỏ như thế, vậy mà đã bắt đầu nghĩ chuyện con cái rồi.
Đương nhiên ba Diệp không biết chỉ có ngần ấy thời gian mà trong lòng Diệp Bội lại đổi qua nhiều ý nghĩ như vậy, vẫn rất tin tưởng Diệp Bội, dặn dò: “Bội Bội, con nhìn em gái trước, ba đi thăm mẹ con một chút.”
Lúc này Diệp Bội mới chú ý tới trên tay ba Diệp xách đồ, gật đầu một cái: “Ba đi đi, chỗ em gái thì ba có thể yên tâm.” Dù sao cô không phải là trẻ con thật sự, trông nom một chút vẫn là không thành vấn đề. Chỉ là cô mơ hồ còn nhớ khi còn bé thật sự hình như lúc mình ôm em gái còn không cẩn thận từng làm rơi em gái, chỉ là cho tới bây giờ cô cũng không dám nói chuyện này ra thôi.
Sau khi ba Diệp vào phòng, Diệp Bội nhẹ nhàng nhéo lỗ mũi nhóc con, nhỏ giọng nói: “Chị vốn đang mong đợi bởi vì con bươm buớm này của chị biến em thành em trai đấy, không ngờ vẫn là em gái, chỉ là thôi, nếu đã như vậy thì chị miễn cưỡng đón nhận.”
Mà vào sau khi Diệp Bội vừa mới dứt lời không biết có phải là nhóc con nghe hiểu hay không, cười lên ha ha ha.
“Ôi.” Ngoài cửa hai người đột nhiên tới, mà trên tay cũng cầm một đống lớn thuốc bổ, “Vui đến thế cơ à, sao thế, là gặp được chuyện gì chơi vui sao?”
Ánh mắt Diệp Bội sáng lên: “Cô cả, cô út, mẹ con ở bên trong.” Phòng bệnh này cũng chỉ là một cái phòng nhỏ nông thôn mà thôi, nhưng cũng chia thành hai buồng, bé cưng ở bên ngoài, mà mẹ Diệp đang ở bên trong.
Cô út Diệp cười nói với người bên cạnh: “Này chị cả, chị đi thăm chị dâu cả trước đi, mình em ở ngoài xem cô nhóc này một chút, đúng rồi, chị cả, cũng cầm đồ của em vào đi.”
“Được rồi.”
Chuyện sinh con như vậy thật sự coi như là một chuyện rất vui vẻ, đặc biệt là khi mẹ và con đều bình an thì càng đáng giá vui vẻ.
Diệp Bội và cô út Diệp cùng nhau đùa với cô nhóc, đột nhiên, Diệp Bội thấy được tình hình phía dưới tay áo khi cô út Diệp bỗng nhiên không cẩn thận kéo lên, từng vệt máu ứ đọng chi chít ở trên tay cô.
Thời gian cũng chỉ là một cái chớp mắt, Diệp Bội đã nghĩ ra một kế hoạch.
Vào lúc này, Diệp Bội đột nhiên lại kêu lên: “A, cô út, tay của cô sao thế, là ngã xuống ở đâu sao?”
Cô út Diệp còn chưa kịp che miệng Diệp Bội, trong phòng kế hai người với mẹ Diệp đã nghe tiếng đi ra.
“Sao thế, đã xảy ra chuyện gì sao?” Ba Diệp hỏi, sau đó nhìn Diệp Bội, hi vọng cô có thể nói gì đó.
Diệp Bội thoáng cái tiến lên vén tay áo cô út Diệp lên: “Xem, ba, cô cả, đây có phải là ngã rất nghiêm trọng hay không.” Diệp Bội nhìn ra được đó cũng không phải là dấu vết ngã bị thương gì đó. Ba Diệp và cô cả Diệp cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên cũng nhìn ra được những vết thương này là đại biểu cái gì.
Cô út Diệp kéo tay áo: “Em không sao, anh cả chị cả, anh chị không cần căng thẳng, cũng chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi.” Có một loại người quen nuốt tất cả đau khổ gì đó xuống bụng, lúc đối mặt người thân của mình cũng chưa bao giờ biết nói cái gì, nhưng mà người như vậy cũng dễ dàng nghĩ không ra nhất.
Cô cả Diệp là một người nóng tính, lại kéo tay áo lên, trong mắt chứa lửa giận: “Điền An Vĩnh, nó thật sự là cánh cứng cáp rồi, lại dám đối với em như vậy, Kiến Quân, làm sao cậu nói đi, em út bị bắt nạt như vậy, đổi thành ai cũng không chịu nổi, nếu như cậu không muốn ra mặt tôi cũng sẽ không bỏ qua nó.”
Ba Diệp nhìn những máu ứ đọng kia như lửa giận, đối mặt cô cả Diệp khẩn thiết, ông cũng nghĩ hơi nhiều hơn chút: “Vân Tuyết, em nói cho anh biết, có phải là An Vĩnh đối xử với em như vậy không chỉ một lần hay không, anh thấy những dấu vết trên tay em cũng không giống là một lần ra ngay.”
“Anh cả......” Cô út Diệp còn muốn giải thích một tý lại bị ba Diệp cắt đứt, “Em không cần phải nói, anh chỉ muốn em nói cho anh biết sự thật câu chuyện. Anh nghĩ nếu như nó vẫn không biết hối hận thì cuộc sống của các em cũng không còn cách nào sống tiếp tục nữa. Vân Tuyết, từ nhỏ đến lớn em vẫn luôn được chúng ta cưng chiều, nhưng một khi gả ra ngoài lại rơi vào kết quả như vậy, chuyện này......”
Diệp Bội chính là có tính toán này, nếu như không nói toạc ra, không có người trong nhà ủng hộ sợ rằng cô út Diệp vĩnh viễn không quyết tâm ly hôn được, vĩnh viễn chỉ biết yên lặng chịu khổ. Nhưng khi thấy những máu ứ đọng kia trên tay của cô út, Diệp Bội vẫn cảm thấy chuyện này thật là quá hung tàn (độc ác tàn nhẫn).
“Anh cả.” Nước mắt của cô út Diệp liền rơi xuống ngay, “Không nói gạt anh, trong khoảng thời gian gần đây thật sự là em suy nghĩ rất nhiều, An Vĩnh, anh ta không chỉ có đánh em hơn nữa còn có phụ nữ ở bên ngoài. Mẹ chồng đó của em lại càng không cần phải nói rồi, biết rõ An Vĩnh có phụ nữ ở bên ngoài còn bao che cho anh ta, nói đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt (tán tỉnh, chơi bời trác táng) ở bên ngoài cũng là bình thường. Nhưng nếu nói ly hôn thì em lại không quyết tâm được, nếu như ly hôn thật sự thì em không dám tưởng tượng sau này em nên làm cái gì, còn có Hạo Hạo, nên xử lý bé như thế nào.”
Ba Diệp nắm chặt nắm tay, có lẽ là thật sự sắp nổi giận: “Lại là như vậy, em lại đang như vậy còn...... Anh không nói nhiều, tuy là bên mẹ có thể không tiếp nhận nổi ý nghĩ em muốn ly hôn, nhưng nếu như em muốn thì chúng ta nhất định sẽ ủng hộ em, cuộc sống đó còn không bằng, chỉ là.”
“Đúng đấy.” Cô cả Diệp nắm vai cô út Diệp, “Không được nữa thì bảo anh rể em ra mặt, đây là lỗi của nó, không có quan hệ với em. Chị đã nói cho em biết, nếu như anh rể em đối với chị như vậy thì chị nhất định ly hôn với anh ta. Út à, không thể bởi vì sợ bị nói, sợ cuộc sống tương lai của Hạo Hạo mà để cho mình em chịu khổ.”
Trước kia Diệp Bội dự đoán là trước tiên bộc phát chuyện ra. Dù sao, cô cũng biết là chuyện này phát triển càng ngày càng kịch liệt từ trong miệng Hạo Hạo, nhưng sợ rằng còn phải qua một khoản thời gian nữa mới có thể hoàn toàn bùng nổ ra, không ngờ cô út lại biết tên cặn bã kia vượt quá giới hạn.
“Cô út.” Diệp Bội lôi kéo vạt áo cô út Diệp, “Vậy, cô biết dượng út tìm phụ nữ ở bên ngoài có chứng cớ hay không?”
“Chứng cớ? Chứng cớ gì? Bội Bội, chuyện này không có quan hệ với con, con đi trông em gái đi.” Cô út Diệp vẫn biết chuyện này chỉ sợ là với tuổi Diệp Bội không thể hiểu, cho nên cũng không định nhiều lời, dù vừa bắt đầu làm cho cô có suy nghĩ ly hôn cũng là đứa nhỏ này.
Diệp Bội lắc đầu một cái, cô cũng muốn mặc kệ, nhưng mà mấy người này đều rất yếu kém về mặt kiến thức pháp luật. Đến lúc đó sợ rằng nếu như cô út Diệp ly hôn sẽ được không bù mất, vậy thì quá thiệt thòi: “Cô út, cô hãy nghe con nói, nếu như cô có chứng cớ vậy thì đối với ly hôn sau này cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới quyền nuôi dưỡng của Hạo Hạo, nếu không Hạo Hạo nhất định sẽ thuộc về dượng út.”
Cô út Diệp kinh ngạc nghe xong lời Diệp Bội nói, sau khi xong lại nhìn ba Diệp: “Anh cả, sao Bội Bội đột nhiên lại hiểu chuyện như vậy chứ, đến cả quyền nuôi dưỡng cũng đã hiểu?”
Ba Diệp cười cười: “Vân Tuyết, lần này em cứ nghe Bội Bội, con bé nói cũng có đạo lý.” Nguyên nhân mà ba Diệp nói câu này là ngay từ phần hợp đồng lúc trước kia, thấy Diệp Bội giải thích từng mục điều khoản một trong hợp đồng cho ông, ông đã biết con bé này đã có khác biệt rất lớn rồi, cho nên mới biết càng ngày càng tin tưởng Diệp Bội.
Ngay cả ba Diệp cũng gật đầu, cô út Diệp đương nhiên không tiếp tục nghi ngờ lời Diệp Bội nói, mà là hỏi “Bội Bội, cái gì là chứng cớ?”
Diệp Bội nhíu nhíu mày, nhưng vẫn giải thích: “Con nói thế này, cô có hai loại lựa chọn. Một loại là đi mượn một bộ máy chụp hình rồi chụp tấm hình, cụ thể hình gì thì con nghĩ cô út phải rõ ràng. Một loại khác là tìm người tận mắt thấy dượng út. Cái này thì con cũng không nói nhiều, nhắm một trong hai người đó, còn nữa, tốt nhất cô út đi giám định thương tích trong bệnh viện, để bác sĩ viết giấy chứng nhận chứng minh cô đây là thuộc về bạo lực gia đình. Cuối cùng cô đi xin ly hôn, yêu cầu lấy một phần tài sản, có thể lấy được quyền nuôi dưỡng Hạo Hạo, còn có khiến dượng út cho cô tiền nuôi dưỡng nhất định mỗi tháng. Nếu như dượng ấy không đồng ý hãy nói với dượng ấy là gặp trên tòa án.”
Sau khi nói xong, Diệp Bội thấy ba người đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô, Diệp Bội vội vàng ho khan một tiếng, sợ là biểu hiện quá mức rồi, tiếp tục nói: “Những thứ này đều là con đọc từ trên sách, trên sách có ghi tình hình đàn ông trật đường ray và sau đó phụ nữ bị bạo hành gia đình, còn có đủ loại tình hình khác, con không tiện nói nhiều, chỉ là hai loại phía trước là thường xuyên nhất vừa vặn con nhớ liền, đúng rồi.” Diệp Bội ngẩng đầu tò mò hỏi, “Ba, tuy là con đã xem, nhưng mà con vẫn không hiểu rốt cuộc cái gì gọi là trật đường ray chứ? Đường ray không phải là đường ray sao? Xe lửa cũng vẫn luôn chạy ở trên đường ray, lời nói trật đường ray không phải là không thể lái sao?”
Những lời này của Diệp Bội vừa đúng loại bỏ nghi ngờ của ba người, chỉ coi Diệp Bội chỉ đã xem nhiều sách cho nên mới hiểu nhiều như vậy.
Cô út Diệp lẩm bẩm nói: “Em cảm thấy dường như Bội Bội nói có đạo lý, nhưng máy chụp hình cũng có nghe nói thứ này, nếu như lên tòa án thì cần luật sư, còn đòi hỏi rất nhiều tiền.”
Ba Diệp an ủi: “Em cũng không cần lo lắng cái này, máy chụp hình thì anh đến trấn trên mượn, về phần vấn đề tiền, nhà anh còn có một phần để dành, có thể lấy ra dùng.”
“Nhà chị cũng có khả năng, chị nghĩ anh rể em không phản đối. Không có gì lại quan trọng hơn so với hạnh phúc, em không dễ chịu cũng làm cho bọn chị không dễ chịu.” Cô cả Diệp hung hăng nói, cô là giận thật.
“Thế nhưng cái này......” Cô út Diệp vẫn còn đang do dự.
“Tốt rồi.” Cuối cùng Diệp Bội mở miệng, “Cứ như vậy đi, hơn nữa dượng ấy cũng chưa chắc có kiên quyết lên tòa án kia, chúng ta tốn tiền thì tương tự bọn họ cũng phải bỏ tiền, luật sư thì con đã có cách. Về phần tiền, nếu vậy cũng còn không đủ thì chỗ của con còn có tiền, đến lúc đó lấy tiền từ nhà dượng út đền bù thêm là được. Qua khoảng thời gian nữa, nhà con sẽ đi thành phố H, đến lúc đó cô út cùng đi theo nhà con là được.” Đời này cô nhất định phải khiến người đàn ông kia thất bại thảm hại.
Lúc Diệp Bội nói đến cô có tiền, ba Diệp không khỏi gật đầu một cái. Kể từ sau khi quyển sách kia xuất bản thì nghe nói lượng tiêu thụ không tệ lắm, chỉ là số tiền kia cũng chỉ thuộc về một mình Diệp Bội. Ba Diệp và mẹ Diệp cũng sẽ không chạm vào, nhưng mà cũng có thể lấy ra ứng phó khẩn cấp vào thời điểm như vậy.
Hôm nay Điền An Vĩnh không có tới, không ngờ chỉ có ngần ấy thời gian, những người này đã bày xong đường lui của hắn ta. Đợi đến khi hắn ta nhận ra được thì chuyện đã không thể bù đắp lại.
Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp “rốt cuộc bùng nổ”